Yếu
Sau nhiều năm không rõ tung tích, Vô Âm giáo nay một lần nữa xuất hiện, ngay bên trong Thất Dương tông. Hành động chẳng những quyết đoán, lại bất ngờ từ dưới đất chui lên, khiến không ít mệnh lệnh của tông chủ ban xuống vẫn chưa kịp thực hiện.
Tuy nhiên, dù sao cũng đã có chủ trương cụ thể, các trưởng lão không quá bối rối, nhanh chóng chỉ đạo bọn đệ tử thiết lập lại trật tự, tình trạng hỗn loạn vì thế không kéo dài quá lâu.
Mặt khác, lúc trước Lạc tông chủ gọi sáu mươi tám vị trưởng lão đến, chia làm mười bảy đội, thực tế là trong mỗi đội này đều có một người là gián điệp, vẫn lưu lại để làm nội ứng cho kẻ địch.
Ngoài nhiệm vụ đi đến các nơi bố trí phòng vệ, tông chủ còn giao một mệnh lệnh bí mật dành cho các trưởng lão giữ chức đội trưởng và đội phó, chính là tiêu diệt nội gián trong đội của mình.
Không ai rõ tại sao tông chủ lại có thông tin này, nhưng mười bảy người kia không có kẻ nào bị giết oan, trong túi trữ vật đều tìm thấy dấu vết liên quan tới Vô Âm giáo.
Trước khi chết, chúng vẫn chống trả vô cùng quyết liệt, nhưng vì lực lượng đã bị phân tán nên không thể tiếp ứng cho nhau, nhanh chóng bị tiêu diệt. Nhờ đó, Thất Dương tông tránh được việc phải chịu thêm một phần tổn thất nặng nề.
Lúc này, ngoại trừ những đệ tử xấu số đã tử nạn, người có tu vi thấp hoặc đang bị thương đều được đưa đến nơi trú ẩn an toàn. Số còn lại theo chân các trưởng lão tụ hội tại Xích Dương phong, xếp thành từng đội hình chỉnh tề, tầng tầng lớp lớp, từ giữa lưng chừng lên đến đỉnh núi.
Một bộ phận không nhỏ đệ tử cảm thấy khó chịu với khẩu hiệu của đám giáo đồ Vô Âm giáo, bắt đầu đáp trả bằng những tiếng chửi rủa. Tuy nhiên, ngay sau đó liền bị một vị trưởng lão quát mắng:
“Im miệng! Các ngươi làm theo lũ ô hợp kia khác nào bôi tro trát trấu lên mặt ta?”
Trên đầu hắc xà, Vô Âm giáo chủ ngồi tựa lưng bảo tọa, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ sự huyên náo xung quanh chẳng hề ảnh hưởng gì đến mình.
Y đang chờ đám nội gián hành động, nhưng chờ đợi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, đoán rằng bọn chúng đều đã chết. Mí mắt y chậm rãi mở ra, hé lộ đôi mắt màu đỏ tươi, con ngươi bổ dọc như của loài bò sát, hơi liếc nhìn lên đỉnh Xích Dương.
Một vị trưởng lão mặc áo bào trắng, râu tóc bạc phơ, đứng trên một đài cao bằng đá nhìn xuống. Hai người cách nhau cả trăm dặm, vậy mà vẫn bắt gặp được ánh mắt của đối phương. Vị trưởng lão ấy, với nét mặt uy nghiêm, ôn tồn nói:
“Ngươi là Vô Âm giáo chủ?”
Giáo chủ đáp trả bằng ánh mắt khinh thường, tựa như người kia không xứng đáng để y phải lên tiếng. Bên dưới, bọn giáo đồ lại khua khoắng binh khí, tiếng đinh đinh đang đang hòa lẫn với tiếng chiêng trống ầm ĩ, tiếng reo hò vang dội:
“Vô Âm giáo chủ, thiên thu vạn đại, thọ sánh nhật nguyệt, phúc khỏa càn khôn, chưởng khống vạn vật, vĩnh viễn trường tồn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bọn giáo đồ này nhiều như kiến cỏ, số lượng lên đến hàng vạn, dàn trải khắp mặt phía đông của Xích Dương phong. Tu vi tương đương với đệ tử nội môn của Thất Dương tông, đều từ ngưng linh cảnh trở lên.
Âm thanh do chúng tạo ra kèm theo cả linh lực, mà tiếng chiên trống càng âm trầm quái đản, lại như cộng hưởng cùng với nhau, nghe muốn đinh tai nhức óc, bấn loạn tâm thần.
Trên đỉnh Xích Dương, lúc này cũng có một hồi trống trận nổi lên, hào hùng vang dội, đối chọi với những tiếng ồn bên dưới, giúp bọn đệ tử giữ vững được trạng thái tỉnh táo, đồng thời nâng cao một phần nhuệ khí.
Tại trước trận doanh của Vô Âm giáo, chợt có một lá cờ màu đỏ phất lên. Tiếng chiêng trống vẫn còn, nhưng tiếng reo hò đã dứt. Bọn giáo đồ dần chuyển động như làn sóng rẽ sang hai bên, rồi từ phía sau có hàng trăm chiếc chiến xa kỳ quái được đẩy tới.
Trên mỗi chiến xa đều có lắp sẵn cả ngàn thứ trận khí, cứ mười chiếc lại ghép thành vòng tròn, tạo nên một loạt trận pháp. Bên trên sườn núi, bọn đệ tử tỏ vẻ khinh thường, không ngừng chỉ trỏ bảo rằng:
“Cái thứ tạm bợ kia thì làm được gì chứ?”
Thông thường, mỗi trận pháp đều cần thời gian để bố trí, uy lực càng lớn thì càng mất nhiều thời gian, có khi một ngày, có khi cả tháng.
Tuy nhiên, trong thời gian tồn tại của mình, Vô Âm giáo đã đi xâm chiếm không biết bao nhiêu môn phái, dần dần phát triển được thứ trận xa này.
Chẳng những có thể mang đi khắp nơi, tháo ra lắp vào nhanh chóng, trong vòng nửa khắc là xong, vô cùng tiện lợi, cũng không cần phải am hiểu quá nhiều về trận pháp mới dùng được, mà quan trọng nhất là uy lực vẫn không hề bị suy giảm.
Hàng vạn viên linh thạch được nạp vào, toàn bộ đều là thượng phẩm, nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ, hao phí thật là xa xỉ.
Mộ Dung Vân trưởng lão cùng bốn vị trưởng lão khác của Bố Trận đường là Lưu Nghi, Chu Huyền Ngôn, Sở Ân Đà, Tần Phần, sau khi quan sát thì nhận ra lợi hại, vội đồng thanh hô lên:
“Mau tăng cường trận pháp phòng vệ.”
Mấy lão vừa dứt lời, trận pháp của Vô Âm giáo bên dưới đã hoàn tất quá trình khởi động.
Trên mỗi trận pháp dần tích tụ một quả cầu lửa đỏ rực, ánh sáng chói lọi như vầng dương thu nhỏ, lại tỏa ra hơi nóng cực kỳ mãnh liệt, khiến không khí xung quanh cũng phải sôi lên.
Lá cờ màu đỏ chợt đẩy tới, từng đợt hỏa cầu liền bắn về phía Xích Dương phong.
Trên núi vốn có sẵn một tầng trận pháp che chắn, nhưng bấy nhiêu thôi là chưa đủ, vừa va chạm với hỏa cầu liền tức khắc tan vỡ, như băng mỏng gặp phải than hồng.
Hỏa cầu sau đó dội vào sườn núi, chớp mắt nổ tung.
Giữa tiếng ầm ầm nối tiếp rền vang, từng vòng tròn sóng xung kích lũ lượt càn quét ra một khoảng rộng cả ngàn trượng, mang theo sóng lửa nhấn chìm rồi thiêu rụi mọi thứ chúng đi qua.
Rất nhiều đệ tử trong vùng ảnh hưởng không kịp bỏ chạy, kháng cự cũng không xong, bị đốt thành tro bụi.
Lúc này, theo mệnh lệnh của Mộ Dung trưởng lão, trận pháp phòng vệ đã được gia cố thêm, ngăn cản những quả hỏa cầu đến sau, thương vong bấy giờ mới ngừng lại.
Những đệ tử may mắn sống sót, kinh hãi nhìn từng đợt hỏa cầu nổ tung ngay trước mắt, trên gương mặt bị ánh lửa hắt lên màu đỏ rực không giấu nổi vẻ khiếp sợ.
Dù cách năm sáu tầng quang mạc do trận pháp phòng hộ tạo ra, vẫn có thể cảm nhận được sức nóng chẳng khác nào lò luyện đan bao trùm khắp cơ thể, cùng với đó là từng cơn chấn động lan truyền vào tận các khớp xương.
Không chỉ bọn đệ tử, các trưởng lão cũng thầm thấy hoang mang. Cứ tưởng Thất Dương tông nắm giữ được địa lợi, có sẵn các trận pháp được bố trí khắp nơi, muốn thủ có thủ, muốn công có công.
Nào ngờ Vô Âm giáo lại có trận xa mạnh mẽ như vậy, đồng thời cũng nắm rõ địa hình Thất Dương tông, khiến lợi thế đó hoàn toàn biến mất.
Chợt lá cờ đỏ hạ xuống, một lá cờ đen phất lên. Các chiến xa tách rời, hoán đổi vị trí, xoay ngang rồi ghép vào nhau lần nữa, trong thoáng chốc đã biến thành một loại trận pháp khác.
Các trận pháp lại nhanh chóng tích tụ linh cầu, lần này là màu lam, sóng sánh như nước nhưng không phải nước, trông đặc hơn rất nhiều. Bề mặt không ngừng tản mát ra từng tầng sương giá, vô cùng lạnh lẽo, không khí cũng dần cô đọng thành muôn vàn bông tuyết, li ti rơi xuống.
Lá cờ đen vẩy tới, lam cầu liên tiếp bắn ra, vẽ nên những vệt trắng xóa trong không trung. Sau đó đập vào trận pháp phòng vệ, vỡ ra như bong bóng nước, bám vào tầng quang mạc, kết thành một lớp băng.
Trước lửa sau băng, cực nóng rồi lại cực lạnh, các tầng trận pháp bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, lần lượt xuất hiện những vết rạn nứt, lộ hàng loạt lỗ thủng rộng đến trăm trượng, từ xa nhìn lại như một tấm vải rách.
Lá cờ đen hạ xuống, một lá cờ màu xanh lục phất lên. Mười đội giáo đồ bỗng tách ra, mỗi đội chừng một trăm người, tên nào tên nấy lăm lăm lưỡi liềm trên tay, chia làm mười hướng xông lên Xích Dương phong.
Các nhóm đệ tử chia nhau trấn giữ những nơi trận pháp bị thủng, nhưng tinh thần lẫn khí thế đều đang thua sút, dẫu cho có lợi về mặt nhân số, lại từ trên đánh xuống, song cũng chỉ giữ được ở thế cân bằng, không đẩy lui được quân địch.
Qua một hồi giao chiến hỗn loạn, nơi trận doanh Vô Âm giáo đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang. Nghe thấy hiệu lệnh, mười tên giáo đồ phía trước của mỗi đội lập tức nhảy bổ tới, bất chợt xoay ngược lưỡi liềm, tự đâm vào tim mình.
Cơ thể chúng bỗng trương lên, căng phồng cực đại rồi nổ tung thành muôn ngàn mảnh. Máu độc bắn tung tóe, bám vào những đệ tử gần đó. Tại nơi tiếp xúc, da dẻ liền sủi lên một lớp bọt khí màu xanh, chớp mắt lan tràn khắp toàn thân.
Khói đen xì xèo bốc cao, mang theo một thứ mùi vừa tanh vừa khét, nồng nặc bao trùm bầu không khí.
Thoáng chốc, hàng ngàn đệ tử đã biến thành người sủi bọt xanh, chẳng còn nhìn thấy gì, cũng hoàn toàn mất đi phương hướng, trong cơn đau vật vã cứ chạy loạn cả lên.
Đám giáo đồ lấy ra mỗi tên một cái ống trúc, thổi tới một làn sương trắng. Màn sương như khiến cơn đau càng tăng lên gấp bội, đồng thời kích thích đám đệ tử chạy về hướng ngược lại, đâm vào đồng đội của chính mình, trước khi chết vẫn kịp lây lan không ít độc tố.
Trận hình do đệ tử Thất Dương tông tạo thành bấy giờ đã vỡ vụn, thậm chí có người sợ hãi đến mức không khống chế được linh lực, mất khả năng phi hành, rơi xuống núi mà chết.
Không còn ai ngăn cản, bọn giáo đồ liền lấy ra từng cây trụ, lớn bằng ba bốn người ôm, dài chừng năm sáu trượng, đâm sâu vào sườn núi. Cơ quan được kích hoạt, đỉnh trụ phát ra một tầng sóng vô hình, ngăn các lỗ thủng của trận pháp phòng vệ khép lại.
Sắc mặt của các trưởng lão vô cùng khó coi, vội ra lệnh cho những đệ tử còn sống mau chóng rút lui, đồng thời phái một nhóm đệ tử tinh anh cưỡi chim bay xuống tiếp ứng.
Nhóm đệ tử này chẳng những tu vi cao hơn, lại có linh điểu hỗ trợ, chiến lực vượt xa những người trước đó. Song vì lo sợ thứ kịch độc của đám giáo đồ, bầy chim cứ bay qua bay lại trên bầu trời, bọn đệ tử chỉ dùng thuật pháp từ xa công kích, không dám tấn công trực diện.
Đám giáo đồ cũng không ham đánh nhau, co cụm tựa vào vách núi cố thủ. Trong khi đó, tại nơi trận doanh của Vô Âm giáo, lại có một lá cờ vàng chợt phất lên, cùng với đó là một hồi kèn hiệu vang rền.
Một bầy hỏa giác thứu xông ra, con nào con nấy dài gần chục trượng, sải cánh rộng đến mấy chục trượng, vừa to lớn vừa dữ tợn.
Tốc độ của chúng cũng là cực nhanh, cặp cánh lúc duỗi lúc gập, lúc vỗ mạnh lúc chao nghiêng, né tránh hết thảy mọi công kích, chớp mắt đã áp sát được bầy linh điểu.
Từng con hỏa giác thứu bỗng lượn theo một đường vòng cung, đảo thân hình rồi xòe ra cặp móng vuốt dài nhọn, từ mé bên cạnh đạp tới. Linh điểu vội xoay mình chống trả, nhưng lực lượng lại tỏ ra không bằng.
Bốn cặp móng vuốt móc vào nhau, hỏa giác thứu vỗ cánh lướt lên, kéo linh điểu lộn vài vòng rồi ném mạnh xuống dưới. Linh điểu chưa kịp lấy lại thăng bằng đã bị hỏa giác thứu phóng theo, dùng cái sừng nhọn đâm chết.
Giữa tầng không trung, cảnh tượng như vậy đâu đâu cũng thấy. Lông chim đẫm máu bay đầy trời, tạo thành một bức màn hoa rực rỡ. Có vài tên đệ tử điều khiển linh điểu may mắn trốn thoát, nhưng cũng có kẻ bị giác thứu gắp được, mổ thủng đầu chết tươi.
Lúc này, chợt nhìn lại đám linh điểu của Thất Dương tông, so với hỏa giác thứu chẳng khác nào mấy con gà tập bay, hoàn toàn bị áp đảo. Một vị trưởng lão của Luyện Thú đường nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ác độc, lũ người này thật ác độc!”
Bầy linh điểu của lão thua không hẳn do bọn chúng kém, mà là những con hỏa giác thứu dường như bị kích thích, khiến cho bộc phát sức mạnh vượt cả tiềm năng trong cơ thể, sau trận chiến này chắc chắn cũng sẽ chết.
Là một luyện điểu sư lâu năm, giữa vị trưởng lão này với loài chim đã dần hình thành một sợi dây gắn kết vô hình. Vì vậy, trong lòng lão bây giờ vừa thấy xót chim của mình, vừa thương cho những con chim xa lạ kia.
Trên đỉnh núi, một tiếng kèn lệnh được thổi lên, triệu hồi bầy linh điểu còn sót lại trở về. Đám hỏa giác thứu đuổi theo cắn giết thêm không ít, buộc các trưởng lão của Thất Dương tông phải ra tay đánh trả.
Đối với cấp bậc trưởng lão, xử lý vài con hỏa giác thứu không tốn quá nhiều linh lực. Tuy nhiên, trong một trận chiến sinh tử, chỉ chút ít linh lực thôi cũng đủ để quyết định thắng thua.
Mà phía bên kia, nơi trận doanh của Vô Âm giáo, những kẻ có tu vi tương đương đang được nghỉ ngơi dưỡng sức cho việc này.
Đăng bởi | ngotieuki |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 11 |