Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết rồi, là cảm giác rung động!

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Quân thuyền dân nước, giang sơn xã tắc.

Lời nói của Lưu Hiệp, mang đến cho Quách Gia chấn động cực lớn.

Từ xưa đến nay, thiên tử thay trời chăn dân, thống ngự vạn phương.

Thiên tử chính là tồn tại chí cao vô thượng, cũng là đối tượng khiến cho thiên hạ thần phục, lê dân bách tính cần phải sống dựa vào hơi thở của thiên tử, đây là giáo dục mà hắn tiếp nhận từ nhỏ.

Nhưng Lưu Hiệp lại đưa ra luận điệu hoàn toàn khác.

Không phải là bách tính cần thiên tử, mà là thiên tử cần bách tính.

Bách tính không có thiên tử, vẫn là bách tính, nhưng thiên tử không có bách tính, thì lấy gì xưng là thiên tử?

Đây mới là nguyên nhân chân chính của dân vi quý, quân vi khinh!

“Ta, thụ giáo.”

Ánh mắt Quách Gia phức tạp, hướng Lưu Hiệp cúi người thật sâu, hành đại lễ.

Hắn là phát ra từ nội tâm cảm thấy bội phục.

Bởi vì hắn nghe ra được, những lời này của Lưu Hiệp không phải là đang khoác lác, nói theo sách, mà là thực sự có kiến giải rất sâu sắc.

“Vậy ngươi có thể đi được chưa?”

Lưu Hiệp liếc mắt, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nhưng lúc này, một vị khách không mời mà đến đã tới.

Người tới không ai khác, chính là Thư Thụ.

“Phụng Hiếu? Sao ngươi lại ở đây?”

Thư Thụ đến tìm Lưu Hiệp, nhưng nhìn thấy Quách Gia đang đứng bên cạnh Lưu Hiệp, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.

Mà Thư Thụ đột nhiên đến, khiến Lưu Hiệp nhất thời có chút luống cuống, ánh mắt bất giác liếc nhìn thanh chủy thủ trên mặt đất.

Nếu như bị Thư Thụ phát hiện thì khó mà giải thích.

Đúng lúc Lưu Hiệp không biết làm thế nào, Quách Gia chủ động tiến lên một bước, dùng vạt áo của mình che khuất thanh chủy thủ, sau đó cười nhạt với Thư Thụ: “Không có gì, chỉ là vừa lúc đi ngang qua hoàng cung, liền đến bái kiến bệ hạ.”

“Như vậy sao.”

Mặc dù Thư Thụ cảm thấy có chút đột ngột, nhưng cũng không nghi ngờ.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, người đến bái kiến Lưu Hiệp không ít, bao gồm văn thần võ tướng dưới trướng Viên Thiệu, đều lần lượt đến bái kiến Lưu Hiệp.

Về phần mục đích... Đương nhiên là muốn xem thử vị thiên tử này là thật hay giả.

Dù sao hiện tại bên ngoài về chuyện thiên tử thật giả náo loạn ầm ĩ, không ai biết thiên tử ở huyện Hứa và Ký Châu, ai mới là thật.

Mà Viên Thiệu cũng không ngăn cản quần thần diện thánh, làm như vậy cũng là để cho những người dưới trướng an tâm.

“Thư ái khanh, ngươi vào cung có việc gì?”

Lưu Hiệp chủ động hỏi, chuyển dời chủ đề.

Thư Thụ nghe vậy liền chắp tay hành lễ với y, sau đó nói: “Bẩm bệ hạ, thứ sử Từ Châu Lưu Bị dẫn theo huynh đệ Quan Vũ, Trương Phi đến thành Nghiệp, muốn cầu kiến bệ hạ.”

“Hiện tại ba người bọn họ đang ở phủ Đại tướng quân, Đại tướng quân phái ta đến hỏi bệ hạ, có muốn triệu kiến bọn họ hay không?”

Lưu Hiệp nghe xong, trực tiếp ngây người.

Lưu Bị? Quan Vũ? Trương Phi?!

Ba người bọn họ sao lại chạy đến đây?

Trong lòng Lưu Hiệp vô cùng nghi hoặc, thành Nghiệp từ khi nào đã biến thành nơi tụ tập của quần hùng rồi?

Nói mấy người Trương Hợp, Cao Lãm, Quách Gia này xuất hiện, y còn có thể lý giải, dù sao thời điểm hiện tại bọn họ xác thực đều ở thành Nghiệp.

Nhưng Lưu Quan Trương tại sao lại đến?

Trong lịch sử bọn họ chưa từng đến Viên Thiệu tìm Viên Thiệu mà!

“Có hơi không đúng rồi...”

Lưu Hiệp nuốt nước miếng, y phát hiện lịch sử đã bắt đầu đi lệch hướng, ít nhất là không phù hợp với lịch sử mà y biết.

Có thể thấy được, ảnh hưởng mà sự xuất hiện của y mang đến đã bắt đầu xuất hiện.

Ép những lo lắng này xuống, trong lòng Lưu Hiệp thầm nói: “Lưu Bị? Chẳng lẽ chính là vị hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương kia? Hắn vậy mà lại đến thành Nghiệp?”

Nói: “Truyền bọn họ vào cung đi!”

Lưu Hiệp biết Thư Thụ đến đây là có ý gì, chính là muốn y triệu kiến ba người Lưu Quan Trương, bởi vì nếu như không cho y gặp, vậy bên phía Viên Thiệu khẳng định sẽ trực tiếp cự tuyệt Lưu Quan Trương, hà tất gì còn phải để cho Thư Thụ đến đây hỏi ý kiến của y?

Chỉ là hiện tại Quách Gia đang ở đây, Thư Thụ không tiện nói thẳng mà thôi.

“Tuân mệnh, thần lập tức đi bẩm báo lại cho Đại tướng quân.”

Thư Thụ cung kính đáp ứng, sau đó nhìn về phía Quách Gia, hỏi: “Phụng Hiếu không đi cùng ta sao?”

Quách Gia lắc đầu nói: “Ta đi trước, đã lâu nghe danh tam huynh đệ Lưu Quan Trương, lát nữa ba người bọn họ vào cung diện thánh, vừa vặn có thể nhân cơ hội này gặp mặt một lần.”

“Vậy cũng tốt.”

Thư Thụ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Hắn và Quách Gia không có nhiều giao tình, cũng không có ấn tượng gì nhiều, chỉ biết người này là chủ động đến đầu quân, nhưng ngày thường ít nói, không có cảm giác tồn tại.

Sau khi Thư Thụ rời đi, Quách Gia mới khom người nhặt thanh chủy thủ trên mặt đất lên, hai tay dâng cho Lưu Hiệp.

“Bệ hạ, lần sau vạn lần không thể sơ suất như vậy.”

“Ở trong hoàng cung này, nên cẩn thận lời nói và hành động.”

Thần sắc Quách Gia chân thành, vô cùng nghiêm túc dặn dò Lưu Hiệp.

Lưu Hiệp im lặng nhận lấy thanh chủy thủ Quách Gia đưa tới, y bỗng nhiên cảm thấy, tên này cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Chết rồi, đây là cảm giác rung động...

“Ta chẳng lẽ bị hắn công lược ngược rồi?”

Tâm tình Lưu Hiệp có chút kỳ quái.

Nhưng dù sao đi nữa, vừa rồi Quách Gia chủ động giúp y che giấu, vẫn là khiến y rất cảm động, xem ra tên này xác thực không phải người xấu.

Cất chủy thủ vào trong tay áo, Lưu Hiệp nói: “Đi thôi, đi theo trẫm thay y phục, sau đó đi triệu kiến vị đồng tông này của trẫm.”

Nói xong, Lưu Hiệp ném cần câu xuống, đi về phía tẩm cung.

Quách Gia khẽ mỉm cười, nhấc chân đuổi theo.

...

Viên phủ, đại sảnh.

Viên Thiệu đang tiếp kiến ba người Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi.

“Huyền Đức, không ngờ ngươi lại đến thành Nghiệp tìm ta.”

“Thật sự là khiến ta cảm thấy bất ngờ.”

Trên mặt Viên Thiệu tràn đầy ý cười, giọng điệu càng là vô cùng nhiệt tình.

Lưu Bị đến, thật sự khiến gã cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng hết sức kinh hỷ.

Bởi vì Lưu Bị là ai?

Đường đường là hậu duệ Trung Sơn Tĩnh Vương, dòng họ Hán thất!

Đây chính là huyết mạch Hán thất chính tông!

Lưu Bị đến thành Nghiệp bái kiến thiên tử, nếu như tin tức này truyền ra ngoài, vậy thiên tử ở huyện Hứa và thành Nghiệp ai mới là thật, còn cần phải nói sao?

Lưu Bị chắp tay cười nói: “Đã lâu không gặp, phong thái của Viên huynh càng hơn xưa, hiện tại càng là được thăng chức Đại tướng quân kiêm Đại tư mã, vị liệt tam công.”

“Vinh quang như vậy đủ để quang tông diệu tổ, Viên thị nên hưng thịnh rồi.”

Lời hay ai cũng thích nghe, nhất là từ trong miệng Lưu Bị nói ra, Viên Thiệu càng là vô cùng hưởng thụ.

“Huyền Đức quá khen, đều là nhờ bệ hạ tín nhiệm mà thôi.”

Viên Thiệu khiêm tốn nói, nhưng khóe miệng lại hoàn toàn không kìm nén được.

Hàn huyên vài câu, gã lại chủ động hỏi: “Nói đi nói lại, Huyền Đức không phải đang đóng quân ở huyện Bái sao, lần này tại sao đột nhiên đến tìm ta?”

Lưu Bị đến tuy rằng khiến gã rất vui mừng, nhưng cũng có hơi nghi hoặc.

Bởi vì ba người bọn họ cưỡi ngựa đến, tuyệt đối không thể nào là chuyên môn chạy đến một chuyến chỉ vì muốn bái kiến thiên tử, gã không tin Lưu Bị lại rảnh rỗi như vậy.

“Chuyện này, có chút khó mở lời.”

Lưu Bị nghe vậy không khỏi thở dài một hơi, buông chén trà trong tay xuống: “Lần này đến bái kiến Viên huynh, một là nghe nói thiên tử ở đây, Lưu Bị thân là Hán thất tông thân, dù tình hay lý đều nên đến bái kiến.”

“Nguyên nhân thứ hai... Là muốn đến mượn Viên huynh một ít binh mã.”

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Viên Thiệu nhất thời cứng đờ.

Bạn đang đọc Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không của Ái Cật Ma Lạt Trư Đề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi truyenlichsu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 459

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.