Tiến Triển (2)
"Máu của một vị thần...?"
Robert nhìn chằm chằm vào lọ thuốc với vẻ mặt lo lắng pha lẫn một chút ghê tởm. Ngay sau đó, Rose bật cười khi chứng kiến gương mặt ấy của ông.
"Haha, ta đùa thôi. Trên đời này làm gì có thần với chả thánh."
Tiếng cười của ả ta nghe có vẻ khá kỳ quái.
"....Ờ, ít nhất thì theo những gì ta biết là vậy."
Robert lặng lẽ gật đầu, chờ ả nói tiếp, sau đó Rose cầm lọ thuốc lên và thản nhiên liếc nhìn nó.
Thay vì giải thích, ả lại đặt một câu hỏi.
"Ngươi biết gì về khoảng thời gian trước Thời đại Thế Giới Tan Vỡ?"
Đây là một câu hỏi đột ngột mà Robert không ngờ tới.
Ông nhìn chằm chằm vào ả ta một lúc trước khi lắc đầu.
"Tôi không am hiểu về những vấn đề này. Nhưng từ những gì tôi đọc được, nền văn minh của chúng ta chưa phát triển đủ để tìm ra được những ghi chép về nó."
Thời đại Thế Giới Tan Vỡ xảy ra cách đây khoảng ba nghìn năm. Đây là Thời đại mà những bản ghi chép đầu tiên về Chiều Không Gian Gương xuất hiện.
Đó là tất cả những gì mà Robert biết.
Vậy là còn có điều gì hơn thế nữa sao...?
"Ta đoán là ngươi chẳng biết gì sất."
Rose vuốt cằm và nghiêng lọ thuốc, để chất lỏng chảy từ bên này sang bên kia. Robert càng quan sát nó thì ông ta càng thấy khó chịu.
Trông nó thực sự rất giống máu...
"Ta cũng không biết rõ lắm đâu. Chỉ có cấp trên mới biết toàn bộ câu chuyện. Thế nhưng, điều duy nhất ta biết là..."
Rose từ từ quay đầu khỏi lọ thuốc để nhìn vào mắt Robert. Đột nhiên, như thể có hai bàn tay bóp chặt lấy cổ họng, ông ta không thể thở nổi nữa.
"....Chiều Không Gian Gương không phải là một hiện tượng tự nhiên. Nó là thứ được tạo ra bởi những kẻ mà chúng ta gọi là "Vô Định", hay nói theo một nghĩa nào đó thì họ chính là "các vị thần"."
Vô Định? Các vị thần...?
"Càng đi sâu vào Chiều Không Gian Gương, ngươi sẽ càng khám phá ra nhiều thứ. Tổ chức của chúng ta đã tồn tại từ Thời đại Thế giới Tan vỡ cho đến tận bây giờ, và thậm chí chúng ta vẫn không biết gì nhiều về Vô Định. Điều duy nhất chúng ta có thể tìm được là họ có bảy người."
Tak—
Rose nhẹ nhàng đặt lọ thuốc lên chiếc bàn bên cạnh ả.
"Một số tài liệu cho rằng đã có sự bất đồng giữa Vô Định, dẫn đến một cuộc chiến lớn khiến thế giới bị huỷ điệt, và đã tạo ra Chiều Không Gian Gương, trong khi các tài liệu khác thì lại cho rằng đó là một Vô Định đã chống lại những người khác để kiếm tìm sự bất tử."
"Sự bất tử?"
"Ồ, đúng rồi... Tuy chúng ta gọi họ là thần, nhưng các Vô Định lại không hề bất tử. Ừ, tất cả ngoại trừ một người."
Rose cau mày, vuốt cằm trong khi lẩm bẩm, "Ta tin rằng người đầu tiên chết đi là Oracleus? Người đó đã chết không lâu sau khi nhận được sức mạnh của bản thân."
Oracleus?
Ả ta khẽ nhún vai.
"Các mảnh vỡ nằm rải rác nên thông tin vẫn chưa đầy đủ, nhưng chúng ta không cần phải đi sâu vào lịch sử cổ đại làm gì cho mệt cả."
Rose tiếp tục nói.
"Mục tiêu của chúng ta là thu thập thông tin và di vật."
"Di vật?"
Robert nhướn mày.
Di vật là những vật phẩm được thấm nhuần mana và có đặc tính đặc biệt. Chúng có thể được tạo ra thủ công hoặc tìm thấy trong Chiều Không Gian Gương.
Rose gật đầu.
"Bốn di vật mà chúng ta cần tìm là: Người Giải Phóng, Gương Thiên Thể, Mắt Tiên Tri và Chén Thu Thập. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm và lấy lại cả bốn di vật đó. Chúng rất quan trọng. Chúng sẽ là chìa khóa để đạt được mục tiêu của chúng ta."
"Mục tiêu...?"
Rose mỉm cười và khẽ lắc đầu.
"Sự mở rộng hoàn toàn của Chiều Không Gian Gương."
Mắt Robert mở to trước thông tin ấy. Mặc dù ông đã đoán được phần nào, nhưng ông ta vẫn thấy sốc ngang sốc ngửa.
Tại sao chứ? Vì lý do gì mà họ lại muốn Chiều Không Gian Gương mở rộng hoàn toàn? Trước khi ông kịp nói ra câu hỏi của mình, Rose lại bắt đầu nói.
"Cho đến nay, chúng ta vẫn chưa tìm thấy gì cả, nhưng chúng ta đang tiến gần đến đó. Chúng ta đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống một địa điểm nhất định rồi."
Một lần nữa, Robert lại bị sốc. Một địa điểm nào đó hiện lên trong tâm trí ông, và trong vô thức, ông ta đã lẩm bẩm,
"Haven."
".....Đúng thế."
Rose mỉm cười.
"Mùi hương của chúng... Tất cả đều ở đó. Cả bốn di vật đều đang ở Haven. Có lẽ chúng được giấu ở đâu đó hoặc đang nằm trong tay ai đó."
"À."
Robert cảm thấy cơ thể mình lạnh ngắt đi. Những mảnh vỡ cuối cùng của vấn đề cũng đã bắt đầu ghép nối lại với nhau. Giáo sư Bucklam khẽ nuốt nước bọt.
"Ta đã xem hồ sơ của ngươi rồi. Người mà ngươi được giao nhiệm vụ giết... Cậu ta có mùi của một trong những di vật. Thật đáng tiếc khi ngươi không thể giết được cậu ta, nhưng ngươi không cần phải lo lắng đâu, vì sẽ còn nhiều cơ hội khác."
Ả ta loay hoay nghịch lọ thuốc rồi đưa nó cho ông.
"Uống đi. Đây là phần thưởng của ngươi."
Robert do dự đưa tay ra để nhận lấy lọ thuốc.
"...Thực sự thì nó là máu sao?"
"Hmm, ai mà biết được~"
Với một nụ cười mỉa mai, gót chân của Rose gõ xuống nền đá cẩm thạch khi ả ta quay lại và đi về phía cửa thang máy.
"Có là máu hay không cũng không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết điều này thôi..."
Bước chân của ả chậm lại trong giây lát.
"... Ngay khi ngươi uống thứ đó, tuổi thọ của ngươi sẽ lập tức tăng lên."
Những ngày tiếp tục trôi qua.
Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng tôi vẫn chưa ra khỏi phòng. Bởi lẽ, hôm nay là một ngày cực kì quan trọng đối với tôi.
Nhìn vào thanh kinh nghiệm ở mức 99%, tôi biết rằng chỉ còn vài phút nữa là tôi sẽ được lên được Bậc kế tiếp.
Thực sự mà nói thì hôm nay là một ngày tuyệt vời.
"Huuu."
Hít một hơi thật sâu, tôi cảm thấy mana chảy trong cơ thể mình càng lúc càng mượt mà hơn. Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Một cảm giác khá là gây nghiện đối với tôi.
Không chỉ thế, tôi còn có thể cảm thấy lõi mana của mình đang mở rộng dần dần trong khi ngày càng nhiều mana bắt đầu thấm vào cơ thể.
"Hmmm."
Bỗng dưng, tôi cảm thấy người mình phình to ra một cách kỳ lạ khi có nhiều mana hơn nữa đi vào cơ thể. Giống như thể tôi đã ăn một bữa no và ngay sau đó lại đi đến một bữa tiệc buffet.
…Thật khó chịu.
Nhưng giữa sự khó chịu đó, tôi nhận ra sức mạnh đang dâng trào khắp cơ thể mình.
Cảm giác đó...
Nó thổi bay mọi sự khó chịu đi mất tiêu. Sau đó... Trong lúc vật lộn, dường như có thứ gì đó trong tôi đã nứt ra.
Cr-Crack!
Nó gần giống như một mảnh thủy tinh vỡ. Âm thanh rất nhỏ và gần như không thể nghe thấy được.
Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra nó.
Và từ khoảnh khắc ấy, có điều gì đó bên trong tôi đã đổi thay.
Dòng chảy mana trong cơ thể tôi trở nên nhanh hơn và mượt mà hơn. Sự mở rộng của lõi đã dừng lại và nhận thức của tôi về môi trường xung quanh đã thay đổi một chút.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Tôi đưa tay về phía trước và nắm bàn tay lại.
Đúng như dự đoán, chẳng có gì hết, thế nhưng...
"Cảm giác như thể mình đang nắm lấy thứ gì đó vậy."
Lẽ nào là mana còn lưu lại trong không khí? Hay là thứ gì đso khác?
Tôi tập trung sự chú ý vào bàn tay, và một vòng tròn ma thuật bắt đầu được hình thành.
Clank. Clank. Clank.
Những sợi xích xuất hiện, quấn quanh cánh tay tôi.
"....Nó nhanh hơn trước."
Điều làm tôi ngạc nhiên là thời gian xuất hiện của các các sợi xích đã nhanh hơn trước. Tuy không nhiều, nhưng chắc chắn là rất đáng để lưu tâm.
"Hahaha."
Tôi bật cười.
Quả là một tình huống dễ chịu. Nghĩ về phong cách chiến đấu mà tôi đã phát triển, thì đây chắc chắn là một sự tăng trưởng lớn lao.
"...Liệu mình có thể thắng được bà ta trong tình trạng hiện tại không?"
Tôi nhớ lại về vụ việc ở nhà tù.
Khi ấy, tôi có thể kiềm chế ả bằng năng lực của bản thân. Vậy nếu tôi cũng lâm vào tình huống tương tự trong quá khứ, nhưng với năng lực hiện tại, thì liệu tôi có chiến thắng nổi hay không...?
"Giờ nghĩ về nó thì cũng chẳng ích gì."
Nhưng rồi, tôi khẽ lắc đầu.
Không có gì là giả sử ở đây cả, và mục tiêu của tôi vẫn luôn là để ả ta trốn thoát.
"Cuối cùng..."
Một cảm giác thích thú đột nhiên tràn ngập trong lòng tôi. Tôi ngả người ra sau và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"...Mình đã làm được rồi."
Tôi đã thăng Bậc thành công.
Lồng ngực tôi nhẹ nhõm, và môi tôi kéo lên thành một nụ cười. Tôi khó mà kìm được nó lại. Bởi lẽ, tôi đang rất vui và tự hào về bản thân mình.
Những cuộc đấu tranh không phải là vô ích.
"Huaam."
Tôi ngáp một hơi và nheo mắt lại. Vì đã bỏ bê giấc ngủ để gặt hái được quả chín sớm hơn, nên giờ đây tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ là 1 giờ chiều.
"Vẫn còn khá sớm."
Mặc dù tôi muốn ngủ lắm rồi, nhưng ngày mai tôi phải đi học và tôi không muốn phá hỏng đồng hồ sinh học của bản thân.
Vì lý do đó, tôi quyết định sẽ ra ngoài và đi dạo.
"Ồ, phải rồi."
Đột nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó và một điểm đến đã được vạch ra ngay trong đầu tôi. Và rồi, không một chút do dự, tôi đã đi thẳng đến đó.
Vì thành phố gần nhất với Học viện cách xa khoảng hai giờ đi xe nên học viện đã thành lập một cửa hàng nội bộ để các học viên có thể mua nhu yếu phẩm và thực phẩm cần thiết.
Đây là một địa điểm nổi tiếng vì luôn đông đúc khách hàng ghé thăm. Chỉ có những ngày cuối tuần là vắng khách vì hầu hết các học viên đã rời Học viện để tiến vào thành phố.
Hiện tại, Kiera đang gặp phải một rắc rối..
"Ý ông là ông không thể bán cho tôi thêm thuốc lá nữa hả?"
Cô đập mạnh tay thẳng vào quầy.
"Chuyện nhảm nhí gì thế hả?"
"Tôi xin lỗi, nhưng đó là quy định của Học viện."
"Chính sách? Quy định cái đéo gì cơ?!"
Đứng sau quầy là một người đàn ông trung niên đeo kính vuông và tóc đen. Ông đứng đó một cách nghiêm nghị, không hề bận tâm đến cơn giận dữ của Kiera.
Giống như thể ông đã quen với điều đó vậy.
"Tôi đã nhận được báo cáo về việc cô vứt tàn thuốc khắp khuôn viên học viện. Không chỉ thế, cô còn mua gần như toàn bộ hàng được giao đến mỗi tuần. Vì những lý do đó, Học viện quyết định đình chỉ quyền mua thuốc lá của cô."
"Hả!?"
Kieara suýt thì lao về phía bên kia quầy. Cô đã phải dùng hết sức mạnh ý chí để kìm hãm bản thân mình lại.
"Tôi thề... Ông... Chuyện này vô lý vãi l**...!"
Làm sao cô có thể chấp nhận điều này được cơ chứ?
Chắc chắn rồi... Cô đã vứt tàn thuốc đi khắp nơi, và thực sự là cô luôn mua tất cả số hàng có sẵn, thế nhưng...
"Tôi đéo thể chấp nhận điều này được."
Với cô, hút thuốc giống như uống thuốc tẩm bổ vậy.
Nếu không có nó, cô sẽ...
"Cái đ**!"
Ý nghĩ không thể hút thuốc bắt đầu làm cô khó chịu. Nhưng ngay khi cô sắp hét lên lần nữa, thì một giọng nói lạnh lùng và đều đều vang lên từ sau lưng cô.
"Nếu cậu không mua gì thì hãy tránh sang một bên cho tôi nhờ."
"Đéo gì-"
Lời nói của Kiera mắc kẹt lại trong cổ họng ngay khi cô quay đầu lại. Bởi người vừa lên tiếng chính là Julien, hắn liếc nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm như thường lệ của mình.
Cô đứng im một lúc, nhìn chằm chằm lại hắn ta mà không nói được lời nào cả.
Tâm trí cô lại nhớ về thời gian ở trong ngục tù. Về khoảnh khắc mà hắn đã giúp cô.
Và...
"Này, đợi đã!"
Hắn đã đi ngang qua cô trước khi cô kịp nhận ra.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
thu ngân chào hắn với một nụ cười niềm nở.
"Mẹ kiếp, chuyện này thật... Thôi kệ đi."
Cuối cùng, Kiera cũng đành buông tay. ‘Đằng nào thì mình cũng đang nợ cậu ta và cái đ** mẹ…’
Ánh mắt của Julien đảo quanh một hồi trước khi dừng lại ở bên phải quầy hàng, nơi có những món hàng đó.
Tak—
Hắn cầm lên một thanh chocolate và đặt nó lên bàn.
"Thế thôi à?"
Julien không trả lời mà lại đưa tay ra và lấy thêm một cái.
Tak.
Một cái nữa.
Tak.
Và thêm một cái nữa.
Tak. Tak. Tak.
Dần dà, những thanh chocolate bắt đầu chất thành đống trên quầy trong khi hắn vẫn liên tục lấy hết thanh này đến thanh khác.
"Vãi cả l**..."
Kiera đứng phía sau hắn đã hoàn toàn sững sờ.
Tak.
"Cậu đang...?"
Ngay cả thu ngân cũng hoang mang trước hành động của hắn ta.
Đúng lúc đó, Kiera bắt gặp ánh mắt của Julien khi hắn đặt thanh chocolate cuối cùng lên quầy thanh toán.
Khi ấy, cô căng tai ra và nghe tiếng lầm bầm khẽ khàng của hắn ta…
"Hối lộ. Đống này là đề hối lộ."
ViTruyện Tam Tai Giáng Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Vi_of_NiniN |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |