Lâu ngày Phan Kim Liên gặp lại Tây Môn Khánh 18+
Từ đó Kim Liên đứng ngồi chờ đợi, hết ngày nọ sang ngày kia mà vẫn không thấy bóng dáng Tây Môn Khánh đâu. Một hôm dường như không còn kiên nhẫn được nữa, Kim Liên chờ từ sáng tới tối mà chẳng thấy gì thì hai hàm răng ngọc nghiến chặt, đôi mắt phượng lệ trào, gọi Vương bà dọn tiệc rượu, hai người cùng ngồi ăn uống rồi rút cây trâm bạc trên đầu, tặng Vương bà, sa lệ nhờ Vương bà tới nhà Tây Môn Khánh mời đến cho mình gặp mặt. Vương bà bảo:
Bây giờ tối rồi, sợ là không lại đâu. Thôi để sáng mai tôi đi sớm cho.
Tôi tặng ma ma cây trâm bạc này mà, ma ma cứ đi giùm ngay đi. Vương bà là loại người “máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê”, tiếc cây trâm bạc nên ngần ngừ một chút rồi đứng dậy đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vội gọi Nghênh Nhi, sai sang hỏi tin tức bên Vương bà. Nghênh Nhi trở về thưa là Vương bà đi đâu từ sáng sớm rồi. Trong khi đó Vương bà đang ở ngoài cổng nhà Tây Môn Khánh, hỏi đám gia nhân thì chúng trả lời là không biết gì cả. Vương bà không biết tính sao, bèn ngồi ngoài đường mà chờ. Lát sau, chợt thấy viên quản lý tiệm dược phẩm là Phó Nhị từ trong bước ra, Vương bà vội chặn lại chào rồi hỏi:
Xin cho tôi hỏi thăm một chút, chẳng hay Đại quan nhân có nhà không ?
Bà từ đâu tới hỏi Đại quan nhân có chuyện gì sớm quá vậy? Hôm qua là ngày sinh nhật của Đại quan nhân. Tối qua trong nhà đãi tiệc, cả ngày hôm qua Đại quan nhân ở nhà tiếp khách, tới tối thì cùng bạn bè đi chơi, suốt đêm không về nhà. Mà bà tới tìm
Đại quan nhân có chuyện gì vậy ?
Vương bà không đáp, chỉ vái chào rồi đi. Tới đầu đường Vương bà chợt trông thấy Tây Môn Khánh cưỡi ngựa từ xa đi tới theo sau có hai đứa gia nhân, vội chạy tới giật giọng mà gọi Đại quan nhân! Cho tôi hỏi cái này đã Nói xong chạy tới giữ cương ngựa mà níu lại. Tây Mô Khánh ăn chơi uống rượu suốt đêm qua, giờ đó cũng chưa hết hơi men, nghe vậy bèn lè nhè hỏi:
– Có phải Vương bà đấy không ? Chắc là Phan thị nhờ bà tìm ta chứ gì ?
Vương bà nghển cổ lên nói nhỏ mấy câu. Tây Môn Khánh bảo Hôm qua gia nhân có về nói cho tôi nghe rồi. Tôi biết Phan thị đang oán giận tôi lắm. Được rồi, để tôi tới đó ngay bây giờ.
Nói xong trở đầu ngựa đi. Vương bà đi theo, thỉnh thoảng lai nói với Tây Môn Khánh vài câu. Tới nơi, Vương bà chạy vào bảo:
– Nương tử ơi, tôi đem được Đại quan nhân tới đây rồi. Mừng nhé.
Kim Liên như người chết sống lại, vội chạy ra cửa đón tiếp Tây Môn Khánh xuống ngựa, tay phe phẩy cái quạt mà bước vào. Kim Liên chào hỏi rồi bảo:
Lâu quá chẳng thấy Đại quan nhân lại. Chắc là vui vầy gắn bó với tân nương nên quên cả tôi chứ gì ? Phải rồi, tôi bây giờ còn đáng gì cho quan nhân để mắt tới nữa. Tây Môn Khánh nói:
Nàng đừng có nghe lời thiên hạ, làm gì có tân nương nào. Chẳng qua là đám cưới con gái tôi nên trong nhà bận rộn quá không rảnh rang mà đến với nàng được đó thôi. Kim Liên bảo:
Bây giờ mà chàng còn nói dối sao ? Này, con người có mớ nới cũ thì sau này rồi không ra gì đâu.
Bây giờ chàng phải thề độc thì tôi mới tin. Tây Môn Khánh nói:
Tôi mà phụ nàng thì trời hại tôi, bắt tôi bệnh tật khổ sở mà chết… Kim Liên nghiến răng:
– Đồ phụ bạc, giờ này mà còn nói được như vậy hay sao.
Nói xong, sấn tới giật chiếc khăn trên đầu Tây Môn Khánh liệng xuống đất. Vương bà vội cúi xuống nhặt lên bàn mà bảo:
– Kìa, nương tử sao lại làm vậy ? Coi sao được ?
Kim Liên lại sấn tới rút chiếc kim cài tóc của Tây Mô Khánh xuống coi. Chiếc kim này là do Mạnh Ngọc Lâu tặng, nhưng Kim Liên không biết, chỉ nghĩ là của một kỹ nữ nào mà thôi, bèn giấu vào tay áo rồi nói:
Nếu quả chàng không có thay lòng đổi dạ thì tôi sẽ trả lại cho, không mất được đâu. Tây Môn Khánh chỉ biết than:
Làm cái gì mà kỳ cục vậy không biết. Cái đồ cài tóc đó chính là của nàng. Hôm trước ta giấu đi, nàng tìm mãi không thấy đó bây giờ quên rồi sao?
Kim Liên xỉa xói:
Này, đừng có nói láo, đứa trẻ lên ba cũng không nghe được, ai mà tin.
Nói xong, thấy trong tay Tây Môn Khánh có cái quạt rất đẹp, bèn giựt lại mà coi, thấy có đề bài thơ thì nghi là của người đẹp nào cho, kiền nghiến răng bẻ gãy ngay làm đôi. Tây Môn Khánh bất bình nói:
Cái quạt đó là do người bạn của tôi là Bốc Chí Đạo tặng cho tôi, tôi không dám dùng, cứ cất đi, mãi hôm qua mới lấy ra, vì hôm qua là ngày sinh nhật của tôi. Vậy mà nàng lại bẻ đi là thế nào ?
Kim Liên hơi hối hận vì cảm thấy mình hơi quá, chưa biết tính sao thì Nghênh Nhi bưng trà ra. Kim Liên bèn mời Tây Môn Khánh ngồi uống trà rồi quỳ ngay xuống mà khóc. Vương bà mỉm cười:
Nói cho hả rồi bây giờ lại ở đó mà khóc. Thôi để tôi xuống bếp.
Kim Liên cũng đứng dậy cùng Nghênh Nhi dọn dẹp bàn ghế để dọn tiệc đãi Tây Môn Khánh. Lại lấy ra những tặng vật nhỏ để dành tặng Tây Môn Khánh nhân ngày- sinh nhật, gồ một đôi hài thêu hạt cườm màu huyền, hai đôi tất thêu, một xấp khăn tay thêu, và một chiếc trâm cài tóc có gắn hai bông sen vàng, trên có khắc mấy câu thơ như sau:
Thiếp có bông sen tịnh dế.
Tặng cho chàng để cài đầu.
Ước mong sao chàng giừ mãi.
Để thiếp không còn khổ đau.
Tây Môn Khánh xem các tặng vật, trong lòng cũng hơi xúc động. Kim Liên quay vào gọi Nghênh Nhi đem rượu ra, rót mời Tây Môn Khánh rồi sụp xuống lạy bốn lạy chúc thọ Tây Mô Khánh. Tây Môn Khánh vội đỡ dậy. Hai người kề vai uống rượu, muôn phần đằm thắm. Vương bà cũng được mời lên nhưng uống vài chén rượu xong thì Vương bà cáo từ mà về. Sau vài tuần rượu, Tây Môn Khánh cho gia nhân đem ngựa về, còn mình thì ở lại với Kim Liên đêm đó…-Kim Liên thời gian này ta đã phải bắt nàng chịu khổ rồi, Tây Môn Khánh ôm lấy Kim Liên vừa ôm vừa hôn.
Thả lỏng tay cởi quần áo, Kim Liên thừa cơ thoát ra. Mĩ mạo đỏ ửng, từng hơi thở nặng nhọc, nàng điên cuồng lao vào người hắn. Đẩy ngã Tây Môn Khánh vào giường mĩ phụ như mãnh thú khát mồi tụt quần Tây Môn Khánh lần mò tới côn thịt.
Phía trên rất thèm muốn cùng hắn giao hoan không còn khống chế thân thể áo ngoài lẫn áo yếm đã được tháo tung toàn bộ hai bầu sữa căng tròn nảy tưng tưng, cùng tiểu huyệt hồng thẫm lung linh trước giường. Nhìn thấy đãng phụ Tây Môn Khánh côn thịt căng cứng không nhiều lời, hành động luôn.
Ót....ót.....
Thanh âm lút cán vang lên, côn thịt đâm mạnh vào bên trong đi đến tận cùng của Kim Liên
Tây Môn Khánh chủ động đẩy mạnh eo cọp.
-Ahhhhhhhhhhh.
Tiếng rú thảm thiết kéo dài.
-Hờ… hờ…hờ…
Kim Liên điên cuồng nhún nhẩy, tiểu cô nương của nàng không ngừng phun ra nuốt vào cự long khủng bố.
Tây Môn Khánh vốn không phải chỉ là chơi đơn thuần trong đầu hắn tưởng tượng ra rất nhiều các tư thế muốn hưởng , hắn không ngần ngại mà thưởng thức mĩ thể phồn thịnh này. Ngực to lớn lại cực kì săn chắc như hai đại cầu không ngừng lên xuống theo thừng nhịp nhún nhảy. Mông phì gợi cảm, chúng như thể vật đàn hồi bật lên bật xuống giữa hai chân hắn.
Giao hoan càng lâu Tây Môn Khánh cảm nhận được dục tính của Phan Kim Liên đã lên cao nước từ tiểu huyệt không ngừng cháy xuống ướt đẫm ga giường. Đôi chân rã rời khiến mĩ phụ không thể chèo chống với tần suất cao độ như trước mà thường xuyên phải dùng hai tay chống đở ngọc thể nâng cao cô bé lên đỡ những cú thúc của hắn. Tây Môn Khánh sao có thể dễ dàng buông tha mỗi lần nàng kiệt sức hắn lại đẩy mạnh khiến cự long đánh mạnh vào hoa tâm, mỗi lần như vậy đều khiến nàng cuồng khiếu.
-Hahaha nữa… nhanh cho thiếp… ah mạnh hơn đâm nát tiểu huyệt của thiếp đi nào…
-Đãng phụ, nàng muốn ta tiếp tục lộng nàng nữa sao?
Thật sự Tây Môn Khánh đã nghiện tiểu huyệt của nữ nhân này nó cuốn lấy côn thịt của hắn, mặc dù qua một đời chồng nhưng tiểu huyệt của nàng phải nói là còn khít như gái trinh nguyên. Cự long của hắn sau khi tiến vào như thể bên trong có hàng vạn xúc tu liên tục cọ xát khiến hắn phải mừng rỡ không thôi. Dâm lực từ người nàng lại mãnh liệt phát ra hòa cùng dòng tinh dịch trắng đục bắn thẳng vào mang lại cho hắn cảm giác kì lạ khó tả.
Đăng bởi | 198X |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 232 |