Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp tục vui say

1491 chữ

Lại nói lúc về với Tây Môn Khánh, Ngọc Lâu có đem thêm một tên tiểu gia nhân khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tên gọi Cầm Đồng. Cầm Đồng thông minh lanh lợi, diện mạo khôi ngô mắt sáng mày thanh, được Tây Môn Khánh yêu mến, giao chức phận sự coi sóc hoa viên. Vì phận sự đó, Cầm Đồng được ở tại một căn phòng ngay trong hoa viên Những lúc rảnh rang hoặc đẹp trời, Kim Liên và Ngọc Lâu thường vào hoa viên dạo chơi, hoặc thêu thùa, đánh cờ.

Cầm Đồng đều đứng hầu rất cung kính. Kim Liên rất quý Cầm Đồng, thường gọi vào nhà cho uống rượu Một hôm, chờ mãi Tây Môn Khánh không về nhà, Nguyệt nương gọi Đại An mang ngựa đi đón, Kim Liên vội viết mấy chữ đưa cho Đại An mà dặn:

Ngươi đưa cho gia gia mấy chữ này rồi thưa là Ngũ nương mời gia gia về nhà sớm. Đại An tới nhà họ Lý thấy Tây Môn Khánh đang cùng bạn bè vui cười uống rượu. Tây Môn Khánh thấy Đại An thì hỏi :

Ngươi tới đây làm gì ? Ở nhà có chuyện gì lạ không ?

Đại An thưa :

– Ở nhà không có chuyện gì cả.

Tây Môn Khánh bảo:

Tiền bạc ở tiệm cứ bảo Phó nhị thúc tính sẵn đi, đợi ta về thì cho ta hay. Đại An thưa:

Phó nhị thúc cũng chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ đợi gia gia về mà thôi.

Xiêm y của Quế nương tử đây, ta dặn ngươi lấy, ngươi đã lấy về chưa ? Đại An cung kính đáp:

Thưa đã có sẵn sàng.

Nói xong, Đại An lấy ra một bộ xiêm y bằng lụa màu hồng, đưa cho Quế Thư. Quế Thư nhận xiêm y rồi quay sang cảm tạ Tây Môn Khánh, đoạn quay vào đặn a hoàn dọn rượu thịt ra khoản đãi Đại An. Đại An ăn uống xong, lại trở ra đứng hầu Tây Môn Khánh rồi đợi lúc thuận tiện kề tai chủ nói nhỏ:

Ngũ nương sai tôi đem cho gia gia tấm giấy này và nhắn là mời gia gia trở về sớm. Nói xong đưa tấm giấy ra. Tây Môn Khánh cầm lấy, nhưng Quế Thư đã nhìn thấy, nghĩ là thư tình của cô nào gửi cho Tây Môn Khánh, bèn nhổm người tới giật mảnh giấy, mở ra rồi đưa cho Chúc Thật Niệm, bảo đọc lên cho mọi người cùng nghe. Chúc Thật Niệm đọc lên như sau:

Hoàng hôn tưởng nhớ Sáng sớm tương tư Nghĩ tới người tình lòng ngẩn ngơ. Mong đợi chỉ muốn được chết... Thương thay cho mình một đèn một bóng năm canh ngủ, thiếp đi rồi bàng hoàng thức giấc. Nhìn xem trăng chiếu qua mành giận thay cho kẻ bạc tình Lòng lang dạ đá Để ta lạnh lẽo một mình bao đêm.

Chúc Thật Niệm đọc xong thì Quế Thư vùng vằng bỏ vào phòng trong nằm ngủ. Tây Môn Khánh thấy Quế Thư buồn thật thì vội giựt lấy tờ giấy đốt đi. Ứng Bá Tước thì vội bước vào mời Quế Thư ra nhưng Quế Thư không chịu ra. Tây Môn Khánh lo quá, đích thân vào trong dắt nàng ra, rồi bảo Đại An:

Người về đi, con ác phụ đó dám phá cuộc vui của ta, để ta về sẽ đánh cho nó một trận.

Đại An chỉ líu ríu lui ra. Tây Môn Khánh bảo Quế Thư Tấm giấy đó không phải của ai đâu, mà là của người thiếp thứ năm của tôi ở nhà, sai thằng Đại An đem tới để gọi tôi về đó, nàng đừng buồn giận.

Chúc Thật Niệm nói đùa:

Nàng đừng tin, đó là thư của Phan thị, đẹp lắm, là một ca nữ ở nơi khác đấy, nàng đừng để cho ca ca tôi đi.

Tây Môn Khánh cười đứng dậy làm bộ định đánh Thật Niệm rồi bảo:

Đừng có ăn nói hồ đồ, bày đặt chuyện láo, người ta đang khổ muốn chết mà còn trêu chọc nữa.

Lý Quế Khanh nói khích:

Nếu quả ở nhà gọi về thì nên về là hơn, còn quyến luyến nơi này làm gì cho thêm phiền ra.

Ứng Bá Tước cười bảo:

Thôi, không có lôi thôi gì nữa, đừng làm mất vui, ai mà còn nói chuyện đó thì phạt hai lạng bạc để lấy tiền mua rượu mọi người cùng uống.

Tây Môn Khánh xích lại gần Quế Thư cười bảo:

Bây giờ nàng cho chúng ta thưởng thức trà ngon của nàng đi.

Quế Thư phụng phịu đứng dậy pha trà cúc, mang tới mờ mọi người. Ứng Bá Tước cười bảo:

Hôm nay được thưởng thức trà quý, tôi nhớ được một bài ca nhan đề là “Triều thiên tử”, hát lên trong lúc thưởng trà thì tuyệt.

Bèn hát lên như sau: Mấy cánh trà non.

Nhờ gió xuân mà sinh trưởng. Không chịu để cho ai hái.

Càng lớn, nhan sắc mỹ miều.

Càng lớn, phẩm cách thanh tao.

Không lời nào nói hết.

Không bút nào tả xiết.

Khi say tơ tưởng không rời.

Lúc tỉnh nhớ nhung tha thiết.

Ấy là vẻ đẹp thiên kim.

Tạ Hy Đại cười bảo:

Ứng nhị ca có sáng kiến hay đấy, bây giờ ai biết hát thì hát, biết ngâm thơ thì ngâm thơ, không biết gì thì kể một câu chuyện vui để Quế nương đây hết buồn. Mọi người đều đồng ý, rồi giục Tạ Hy Đại phải kể chuyện vui trước. Hy Đại kể:

Có một bà lão tính tình keo kiệt, thuê một người làm thợ trong nhà, xong việc trả tiền rất keo kiệt.

Anh thợ tức lắm, đến đêm ra sau nhà, chặn con lạch nhỏ cho nước chảy vào ngập lụt nhà bà lão. Sáng hôm sau, bà lão dọn rượu thịt ra mời người thợ ăn, lại đưa một ít tiền rồi nhờ làm sao cho nước rút đi. Anh thợ ăn uống no say, nhận tiền rồi vòng ra sau tháo nước. Chốc lát nước rút hết. Bà lão hỏi:

“Nhà tôi đây không hiểu sao lại bị như vậy”. Người thợ đáp:

“Nó cũng mắc cái bệnh như bà, nghĩa là có tiền thì chảy đi mà không tiền thì không chịu chảy”.

Quế Thư nghe xong giận lắm, biết là Tạ Hy Đại ám chỉ mình ham tiền của Tây Môn Khánh, nhưng tươi cười nói:

Tôi cũng có một chuyện vui, xin kể hầu liệt vị. Chuyện như thế này. Có một vị chân nhân, một hôm mở tiệc đãi khách, bèn gọi con hổ tới, sai đi mời khách. Hổ tới nhà người khách nào thì ăn thịt luôn người khách đó. Lát sau trở lại, vị chân nhân hỏi:

“Ta sai ngươi đi mời khách, sao giờ này mà vẫn chưa thấy ai tới cả”. Con hổ đáp:

“Từ xưa tới nay tôi đâu biết mời ai, tôi chỉ biết ăn thịt người ta mà thôi”.

Khi nói tới câu cuối cùng, Quế Thư cố ý dằn mạnh vào tiến “mời” và tiếng “ăn”, để ám chỉ bọn Tạ Hy Đại chỉ biết chạy theo ăn bám Tây Môn Khánh chứ chẳng bao giờ mời Tây Môn Khánh được một lần.

Quế Thư kể xong, đám Ứng Bá Tước, Tạ Hy Đạ đều hổ thẹn. Ứng Bá Tước bảo:

Người ta bảo anh em mình chỉ biết ăn mà không biết mời vậy tại sao chúng mình không mỗi người một ít, chung tiền đã đại ca đây một bữa cho khỏi mang tiếng ?

Nói xong, rút chiếc trâm cài đầu bằng bạc, liệng ra bàn. Ta Hy Đại tháo chiếc nhẫn nặng chín phân rưỡi ra. Rồi người thì cởi áo cởi khăn, kẻ thì có vật gì đáng tiền cũng đem ra đóng góp, riêng Thường Trĩ Tiết trong người không có gì đáng giá bèn hỏi mượn tiền Tây Môn Khánh, sau đó đưa tất cả cho Quế Khanh bảo cầm bán đi lấy tiền làm tiệc đãi Tây Môn Khánh và Quế Thư. Quế Khanh gọi gia nhân sai đem bán mấy thứ đó lấy tiền mua rượu thịt làm tiệc. Lát sau tiệc bày ra, mọi người vui vẻ ăn uống. Bọn Ứng Bá Tước ăn như sấm chớp, chỉ một thoáng sạch bàn tiệc đã sạch trơn. Quế Thư và Quế Khanh mới uống được vài hợp rượu, gắp được mấy miếng thịt thì trên bàn đã không còn gì nữa. Bọn Ứng Bá Tước ngượng quá, lại bảo nhau xem trên người còn gì đáng tiền thì lột ra để đóng góp làm tiệc nữa. Thường Trĩ Tiết lại vay thêm tiền Tây Môn Khánh để đóng góp. Mọi người lại tiếp tục vui say.

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.