Bàn chuyện thì ít xxx nhau là nhiều
Tới nhà, thấy bốn năm người thương gia chờ sẵn, bèn vào tính toán tiền nong, ký kết hợp đồng, tiễn khách rồi tới phòng Kim Liên. Kim Liên hỏi:
Đêm qua chàng ở đâu? Mau nói thật ra, không thì tôi chẳng chịu yên đâu. Tây Môn Khánh đáp:
Hôm qua tôi biết là các nàng ăn tiệc ở nhà Hoa nhị nương, nên tới chợ đèn xem đèn rồi định đến đó chung vui, không ngờ gặp mấy người bạn, họ kéo đi uống rượu nghe hát, bây giờ nhờ gia nhân tới gọi mới về được đó. Kim Liên bảo:
Không phải vậy, chàng nói dối tôi rồi. Con dâm phụ nào giữ chàng từ hôm qua tới nay ? Chàng phải nói ra. Còn thằng Đại An khốn kiếp nữa, chỉ giỏi nói dối che đậy cho chủ. Hôm qua nó về nhà, Đại nương hỏi chàng đâu, nó nói là chàng đi coi chợ đèn rồi cùng bạn bè tới nhà Lý Quế Thư, dặn nó là hôm nay tới đón. Đến lúc tôi hỏi nó thì nó chỉ cười mà không đáp. Gặng hỏi thì nó mới nói là chàng ở nhà Hoa nhị nương ở đường Sư Tử. Không hiểu nó nói đối hay chàng dạy nó nói dối vậy ?
Tây Môn Khánh nói:
Tôi mà lại dạy nó nói dối hay sao ? Quả thật là chiều hôm qua tôi cùng chúng bạn uống rượu ở nhà Lý Quế Thư, lúc đó thằng Đại An cũng có mặt. Sau thì Hoa nhị nương cho người tới mời tôi lại, rót rượu cho tôi uống rồi khóc lóc kể lể tình cảnh bơ vơ không người nương tựa, xin tôi cưới về để làm chị em với nàng. Lại hỏi tôi về chuyện làm nhà và cho biết rằng còn giữ được rất nhiều trầm hương và bạch lạp cùng các vật dụng cần thiết. Nhị nương lại muốn cùng được ở chung với nàng vì kính mến nàng lắm, chỉ sợ nàng không chịu mà thôi. Kim Liên dịu giọng:
Vậy cũng được, tôi ở đây nhiều khi cũng buồn, có Hoa nhị nương làm bạn thì còn gì bằng, chỉ sợ lòng người ta không giống lòng tôi mà thôi, chứ ăn hết nhiều, ở hết mấy. Tuy nhiên chàng cũng nên nói qua với Đại nương một tiếng cho phải đạo. Tây Môn Khánh nói:
Nói vậy chứ có gì gấp đâu, tang chồng người ta chưa hết mà. Nói xong thấy trong người mỏi mệt đau nhức, liền gọi Xuân Mai lên đấm bóp. Lát sau cũng không đỡ, Kim Liên bảo:
Hay là cảm mạo, để cho mời lang y tới mới được.
Nói xong cho gọi Đại An vào, bảo cầm thiếp đi mời lang y.
Tây Môn Khánh tuy có bệnh đau lưng nhưng chưa đến nỗi trầm trọng, uống thuốc vào thì hôm sau đã có thể đi lại được như thường. Hôm đó Bình Nhi soạn tiền ra, chỉ giữ lại một ít đủ dùng, còn bao nhiêu đưa hết cho Tây Môn Khánh để giúp vào việc làm nhà. Tây Môn Khánh lựa ngày mồng tám tháng hai thì gọi thợ tới, lại lấy ra năm trăm lạng bạc, giao cho gia nhân thân tín để mua vật liệu và trả công thợ. Ngôi nhà họ Hoa cũ sẽ được sửa sang lại, tường ngăn giữa hai nhà được phá bỏ đi, những đường, những cổng mới được dựng nên, nhà lầu mới, vườn hoa mới, nhất nhất đều được xếp đặt kỹ càng. Ngày giờ thấm thoắt, đầu tháng ba là mãn hạn trăm ngày của Hoa Tử Hư, Bình Nhi mời Tây Môn Khánh tới bàn về việc làm lễ hỏa thiêu linh vị Tử Hư. Bàn tính xong, Bình Nhi nói:
Sau đó tùy chàng định đoạt, cưới tôi về cho làm thứ mấy cũng được, tôi nguyện hầu hạ chàng suốt đời.
Nói xong nước mắt ròng ròng. Tây Môn Khánh bảo:
Nàng đừng buồn phiền, việc của chúng mình, tôi đã nói với Ngũ nương rồi. Nhà ở của nàng cũng làm xong rồi, chỉ còn cưói nàng về là xong.
Bình Nhi nói:
Chàng đã có lòng muốn cưới em, thì được về nhà chàng em có chết cũng yên lòng. Hiện tại em ở đây mỗi ngày dài bằng một năm.
Tây Môn Khánh bảo:
Ta hiểu lòng nàng rồi. Bình Nhi nói:
Em làm lễ thiêu linh xong thì chàng có thể cho em về ở với Ngũ nương ít hôm, đợi nhà cửa chưng dọn xong xuôi thì sẽ cho em sang nhà mới. Chàng về nói trước với Ngũ nương đi. Ngày mồng mười tháng Ba này là trăm ngày của Tử Hư, em cho mời các vị tăng đến tụng kinh làm lễ thiêu linh. Sau đó thì chàng lo liệu cho em. -Tây Môn Khánh đồng ý. Tối hôm đó ngủ lại nhà Bình Nhi.
Hôm sau Tây Môn Khánh về nhà kể hết lại cho Kim Liên nghe. Kim Liên nói:
Tôi thì thế nào cũng được, nhưng chàng phải nói với Đại nương trước, kẻo lại bảo tôi lộng quyền.
Tây Môn Khánh khen phải, tới phòng Nguyệt nương. Lúc đó Nguyệt nương đang chải đầu, Tây Môn Khánh ngồi bên kể lại đầu đuôi chuyện mình với Bình Nhi, Nguyệt nương nghe xong bảo:
Chàng cưới người ta có nhiều điều bất tiện. Thứ nhất là người ta đang còn tang chồng, thứ nhì là chàng vốn là bạn thân của chồng người ta, thứ ba, chàng mua lại nhà của chồng người ta, đang giữ của cải giùm người ta, nếu cưới về tất anh em quyến thuộc nhà họ Hoa sẽ nghi nan rồi lại kiện cáo lôi thôi. Không phải là tôi ngăn cản gì chàng, nhưng tôi cứ thật tình mà nói nghe hay không là tùy chàng.
Tây Môn Khánh trầm ngâm không nói. Lát sau trở lại phòng Kim Liên. Kim Liên hỏi:
Đại nương nói sao ?
Đại nương nói cũng đúng. Chàng là bạn thân của chồng người ta, lại mua nhà của người ta, rồi bây giờ lại cưới người ta, tất ai cũng phải nghi ngờ. Thật khó nghĩ.
Tây Môn Khánh hỏi:
Như vậy tôi phải trả lời người ta như thế nào đây ?
Trả lời thì không khó, chàng cứ tới nói là chỗ ở của tôi hiện tại không thuận tiện. Vả lại chưa hết tang mà tới ở chung thì cũng khó. Thôi thì đợi ít ngày nữa, khi nhà cửa xếp dọn xong xuôi sẽ tính. Làm gấp gáp quá e thiên hạ đàm tiếu. Đại khái cứ nói như vậy là được.
Tây Môn Khánh nghe xong mừng lắm, tới ngay nhà Bình Nhi. Bình Nhi hỏi:
Chuyện tới đâu rồi ? Tây Môn Khánh đáp:
Kim Liên bảo là đợi lo nhà cửa cho nàng xong xuôi rồi đón nàng về cũng không muộn. Chỗ Kim Liên ở hiện tại cũng không thuận tiện ở chung. Vả lại nàng chưa mãn tang, cưới nàng về chỉ sợ đám anh em bên chồng nàng làm tôi lôi thôi. Lúc đó phiền phức lắm.
Bình Nhi nói:
Chuyện gì chứ chuyện lấy chồng của tôi thì bên chồng cũ không nói gì được đâu. Tục ngữ có nói:
Lúc nhỏ lấy chồng là do cha mẹ, lúc lớn lấy chồng là do mình”, anh em bên chồng tôi làm sao can thiệp được ? Xin chàng cứ yên lòng, cứ lo xúc tiến là hơn. Còn nhà cửa thì bao giờ mới xong ?
Tây Môn Khánh đáp:
Tôi đã dặn thợ rồi, phải lo làm nhà cho nàng trước, chắc là tháng năm thì hoàn toàn. Bình Nhi bảo:
Thôi vậy cũng được, tôi đành ráng chờ tới ngày đó, chỉ xin chàng nhớ đốc thúc thợ làm cho sớm.
Nói xong Tây Môn Khánh kéo Bình Nhi vào lòng hắn nhanh tay kéo lấy thắt lưng nàng, trong nháy mắt bộ y trang mà nàng mới mặc vào lại bị cởi ra, thân thể đẫy đà trắng mịn bạo lộ hết trong tầm mắt hắn.
“A… chàng…”
Tây Môn Khánh cúi đầu khóa lấy đôi môi mọng nước ngọt lịm của Bình Nhi, Bình Nhi chỉ kịp thở một nhịp đã bị hắn lột sạch nửa thân trên, Khi nàng còn chưa kịp mở lời, thế công của hắn càng thêm hung mãn, miệng hắn đi tới hôn lên bộ ngực thiếu phụ của nàng để lại trên bộ ngực trắng nõn mấy vết hôn, hai tay hắn luồn xuống tách mở bẹn đùi cân đối, nắm lấy một cái qυần ɭót bên ngoài rê đầu ngón tay tại phía bên ngoài di chuyển. Bình Nhi bị tấn công dồn dập, hai cánh tay cong lại đặt ở sau cửa, bộ y phục qua hai bên cánh tay bị thoát gần hết bị cánh tay nàng chặn lại coi như là phòng tuyến cuối cùng, nàng hiểu đây là ngay cửa phía bên ngoài còn có gia nhân qua lại, mà nàng lại ngay tại đây gần như thoát y, chỉ có thể nhanh nói Tây Môn Khánh bế vào trong phòng ngủ riêng tư.
Tây Môn Khánh vừa bế vào phòng vừa hôn tới giường, từ môi chuyển xuống nhũ hoa. Hai núm иɦũ ɦσα hồng của nàng bị hắn bυ" ʍút̼ nhiễm đầy nước bọt, cảm giác nhột nhạt tê dại hắn đem lại khiến nàng dần dần trầm luân trong cơn khoái cảm, thân thể thả lỏng hết mức, bắt đầu tạo ra âm thanh rêи rỉ nhẹ nhàng.
“Ân… ư… ư… A…”
Tây Môn Khánh ngắm nhìn nàng hé mở đôi môi ngọc đang tạo ra âm thanh đầy kɧօáϊ cảm, hắn khẽ cười đem hai đầu ngón tay đặt trêи bờ môi nàng chạy dọc bên trêи nó, rồi từ từ tiến vào trong miệng ẩm ướt của nàng, hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi chơi đùa. Tay dưới hắn vạch ra mép qυầи ɭót, chạm vào tiểu huyệt hồng hào nóng ẩm, trượt sát bên ngoài cửa động, phía dưới của nàng vừa mềm mại lại đàn hồi mặc cho hắn đã nhiều lần đút nhét vào vẫn không nỡ mạnh bạo.
Chụt… chụt…
Bộ ngực Bình Nhi vẫn không ngừng bị hắn bυ" nút, hai bên bán cầu ngực bị bóp thành hình trái bầu, mấy vết vân tay đỏ in đậm thể hiện sự cuồng dục của nam nhân.
Bình Nhi đầu óc mơ hồ, bên cạnh tai nghe tiếng sột soạt cởi quần áo, mắt nàng hé mí nhìn một chút, liền thấy Tây Môn Khánh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra bộ ngực cứng cỏi cùng với hạ thân phía dưới dọa người, càng ngày côn thịt của Tây Môn Khánh hình như càng to hơn dài hơn gân guốc hơn. Nàng không biết là từ sau dùng thuốc của phụ thân hắn để lại, côn thịt của hắn bị tác dụng phụ là bị to hơn và dài hơn (tác dụng phụ thật là voại lều).
Tây Môn Khánh tiến sâu vào thân thể nàng, hắn đang cảm thấy từng thớ thịt bóp chặt côn thịt khiến hắn cảm thấy thỏa mãn toàn thân. Trong sự hoạt động rút ra đút vào dần dần huyệt động được nới lỏng hơn cho hắn đưa đỉnh đầu dương quy chạm tới ngõ ngách tận cùng.
“A… Đụng tới… Ưm… Thật to…”
Bình Nhi thoải mái thả lỏng người, bộ phận sâu kín phía bên dưới của nàng bị hắn thúc dập mạnh mẽ hơn hẳn, cảm giác sự khoái cảm len lỏi bên trong đầu, hơi khí nam nhân xuyên qua ngũ giác làm tê liệt tâm trí nàng.
Hai bàn tay Tây Môn Khánh trượt dài từ cổ đến bờ lưng thẳng mịn, đặt tại hai bờ ʍôиɠ căng tròn nhồi bóp như bánh bao, miệng của hắn ngậm chặt một bên thùy tai, ɭϊếʍ láp một mảng hồng hào đang chuyển sang ửng đỏ, mái tóc đen cùa nàng dần rối bời tỏa ra mùi hương dầu gội thơm phức.
“Ân… a… Ưm… a…. a…”
Bình Nhi lần thứ nhất cao trào, sự sung sướиɠ tột độ khiến nàng cảm thấy rất mới mẻ, hạ thể dần dính nước, chảy ra từng giọt ɖâʍ thủy, miệng nàng cũng mở ra rêи rỉ chảy xuống từng giọt nước dãi nhuyễn trêи vai Tây Môn Khánh. Sau vài hơi thở nàng buông cổ hắn ra, miệng nàng thở dốc, lưng mỏng dựa vào tường, Tây Môn Khánh vẫn chưa được phóng xuất, muốn đổi địa điểm tiếp tục bế Bình Nhi lên lầu từng thượng, bầu trời tối thui nhìn xa xa cảnh đèn đóm từ các nhà xung quanh với gió thổi vi vu làm hắn lại phình to côn thịt. Đổi tư thể, xoay người lại, hai tay Bình Nhi dựa trêи lan can, bờ ʍôиɠ nhô ra đặt trước mặt hắn, khuôn mặt nàng ướt át, mê mị lắc lắc bờ ʍôиɠ.
"Chàng tối nay chơi chết thiếp đi… Mau đến…”
Tây Môn Khánh giật giật bờ môi, không nghĩ tới nàng táo bạo như vậy, hắn cũng không có kiêng dè mà tiến đến, côn thịt nhắm ngay hoa huyệt cắm thẳng vào, ɖâʍ thủy trơn trượt để hắn đi vào dễ dàng, từng cơn kɧօáϊ sướиɠ tăng lên qua mỗi lần nhấp khiến hắn không thể ngừng được.
Hắn cầm lấy một bên chân nàng đặt lên vai, để một chân nàng giữ trụ trêи đất, hai tay phải dựa lan can để giữ thăng bằng, phía bên dưới mắt nhìn lờ mờ qua ánh đèn lồng treo quanh chiếu xuống là côn thịt ra vào hang động ẩm ướt tạo ra âm thanh ma sát hạ thể.
Bạch… bạch…
Côn thịt càng tiến vào, tiểu huyệt càng nén mở rộng cho tới khi đã không còn chứa đựng dị vật được nữa mới khiến thế nhấp phành phạch của hắn chậm lại một chút, hắn ngắm nhìn bờ chân trắng trẻo dài đẹp hơn cả hoa khôi kinh thành, dáng người nàng thon gọn lại có thể tiếp nhận sự cuồng dã của hắn.
“Quá mạnh… ưm… Chậm chút… Ta chịu không được… Ân… Tốt… Tiếp tục… như vậy… ưm… a…”
Lý Bình Nhi đã không còn khái niệm lễ tiết thông thường, giọng nỉ non rêи rỉ cổ vũ hắn, trong sự ướt át của thiếu nữ xinh đẹp, Tây Môn Khánh làm nàng phóng tới đỉnh mấy lần, suýt chút khiến nàng không đứng được. Hắn cũng đón nhận sự kɧօáϊ cảm nàng ép lên đầu quy, sự dồn nén kɧօáϊ ý khiến hắn đã dần đạt tới giới hạn.
Phụt…phụt..
Trong sự bành trướng của ƈôи ȶɦịt, hạ thể Lý Bình Nhi tràn đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi, nàng cũng hét lên một tiếng vô lực, ngã cả người trượt dài trêи sàn gỗ, mà tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục không chỉ bắn trong âʍ ɦộ còn chảy dài trêи tóc mượt, trêи mặt, toàn thân thể trắng mịn, màu sắc đục ngầu dễ phân biệt.
Nàng chỉ mới tắm, nhưng tình trạng này tránh không khỏi thêm một lần phải gột rửa, chỉ khác lần này có thể là tắm uyên ương
Đăng bởi | 198X |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 364 |