Quay về
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong không gian tịch mịch, một nam một nữ đang chơi đùa vui vẻ, khám phá xung quanh.
Họ chính là An Di và Tự Yến
An Di có vẻ rất tò mò hỏi Tự Yến bên cạnh "Huynh nói xem, bây giờ ở ngoài trôi qua bao lâu rồi? Chúng ta có thể ra ngoài sao?"
Tự Yến trả lời "Chắc là mới hơn chục phút trôi qua thôi, chưa lâu đâu."
Hắn theo thói quen vuốt cằm, nơi sắp mọc mấy chớm râu lởm chởm, hơi trầm ngâm nói tiếp "Có lẽ chỉ cần muội hoặc ta hoán linh ra ngoài là có thể được."
Nàng mở to mắt "Bằng cách nào?"
"Muội thử tưởng tượng bản thân đang minh tưởng bình thường, rồi hình dung bản thân trong hoàn cảnh bị kéo ra ngoài. Tỉ như cảm tưởng cảm giác bị rơi xuống, hay là xuyên qua vùng không gian, hoặc trực tiếp có lực hút kéo về."
"Cái này có tính khả thi nè. Chỉ là muội cảm thấy sẽ mất kha khá thời gian." Đôi mắt của nàng bỗng nhiên sâu hút, như có một nơi trầm ấm mà sâu rộng cuốn hút trong đôi mắt của nàng, làm nó có vẻ khó đoán và thâm trầm hơn bao giờ hết.
Dứt lời, An Di liền nhắm mắt lại, nàng tiến nhập minh tưởng trong khi đang lơ lửng giữa không gian vô tận của sâu thẳm không gian không biết.
Tự Yến trôi lơ lửng ở bên cạnh nàng, cảm giác của hắn là thiếu nữ luôn mang đến cho hắn cảm giác định mệnh đang hoà nhập vào vô tận hắc ám . Xung quanh nàng dường như có một lực lượng bí ẩn tạo thành vỏ bọc bao quanh nàng, vô hình chung bảo vệ nàng khỏi ảnh hưởng của ngoại lực.
Hắn ngắm nhìn nàng thật lâu, trầm lặng suy nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh. Nào là nếu ta và nàng là định mệnh thì tại sao lại thế? Nào là tại sao ta và nàng lại trùng con đường đi giống nhau? Liệu có phải ảo giác? Liệu có phải là trả nợ? Hay hết thảy đều là giả? Nhưng hết thảy cảm nhận của hắn chỉ suy ra mấy câu sau :
Nếu thật sự là định mệnh, thì có lẽ là phải bù đắp cho nhau.
Nếu duyên phận là trói buộc, thì là nợ ai người đó trả.
Nếu đã như thế, chúng ta cố gắng thành toàn nhau đi.
Hắn nghĩ như thế, sau đó nhắm mắt lại nhập định cùng nàng.
------
Hai canh giờ sau.
An Di mở mắt, mỉm cười nói với Tự Yến "Đi thôi."
Nói rồi, nàng vung tay, một lỗ hổng không gian mở ra, bên trong tối tăm mù mịt, không có ánh sáng, tối hơn nơi đây, chính là mở linh thị cũng không nhìn thấy gì cả.
Tự Yến cũng cười, nắm tay nàng đi vào lỗ hổng không gian.
Trước mắt hắn mờ đi, đầu óc xoay cuồng, chớp mắt một cái đã xuất hiện bên ngoài.
Bên ngoài là trên cái cây An Di bị Yêu Linh cổ thụ mê hoặc đi tới chỗ của nó.
Cái hốc đen giờ đây trống rỗng, chỉ có hắn và nàng ở bên ngoài đối diện với nó.
"Chúng ta có cần lấp lại cái hốc này không?" An Di hỏi, nàng lo lắng nó sẽ trở thành tổ của một sinh vật yêu dị khác.
Tự Yến chậm rãi trả lời "Không cần, nó thích hợp để cho sinh vật khác làm tổ. Nếu lấp lại sẽ ảnh hưởng đến kết cấu của nó."
"Vậy thì đi thôi, trở về nhà ta xem một cái."
"Về làm gì?"
"Ta đi tìm kí ức bị mất, bây giờ chúng nó cứ vỡ vụn bay khắp nơi trong đầu ta, ta cảm thấy chỉ cần một phần nhỏ nữa là có thể ghép nó lại rồi."
"Bị mất kí ức?" Tự Yến kinh ngạc.
"Đúng thế." An Di gật đầu, nàng thuận tiện giải thích "Ta bị mất hai năm kí ức lúc mười hai tuổi, cũng chính là hai năm sau mười tuổi đó, lúc ta chọn ở lại nhân gian du lịch mà không theo sư phụ về tiên cư."
"Nàng có biết tại sao lại mất kí ức không?"
"Ta không biết. Nhưng lúc ta tỉnh lại thì nằm ngay giữa suối, chân trái bị gãy nên phải lê lết tới tận cửa nhà. Có lẽ lúc ấy là khoảng thời gian mà sư phụ ghé qua nên ta được người cứu và ấn cho con tiểu ấu trùng này." Vừa nói, An Di vừa sờ sờ mi tâm.
Tiểu ấu trùng màu đen tuyền nhúc nhích ngọ nguậy, nhìn từ xa trông thật kỳ dị, nó bị làm phiền nên oán thán với chủ tử "Ít ít!"
"Rồi rồi. Ngủ tiếp đi, Tiểu Ít ngoan nào." Nàng hiền hoà vỗ vỗ nó vài cái, Tiểu Ít liền ngoan ngoãn đi ngủ.
"..." Tự Yến sững người, hắn không ngờ rằng có một con tiểu ấu trùng làm tổ trên mi tâm của nàng chứ không phải cái ấn đen chú pháp kia.
Hắn bất chợt hỏi "Không sợ à?"
"Không sợ. Nó dễ thương mà." Nàng chu môi đáp lại.
"Nó sắp hoá thành bướm chưa?"
"Chắc sắp rồi."
"Cùng về nhà nàng đi."
"Ừm."
Hai người cùng nhau du hành lên đường, quay trở lại khu rừng không tên.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian |