Biết chuyện
Trời xanh mây trắng.
Vạn dặm không mây.
Trên một đám mây trắng tuyết, có một đôi nam nữ vừa trò chuyện vừa bay về phía trước với tốc độ rất nhanh.
Đám mây dưới chân họ lướt đi như cân đẩu vân.
Cực kỳ bắt mắt.
-----
Lữ Khách phái toạ lạc ở tầng thứ 2, nơi có nhiều vị tu sĩ nhất, ồn ào và náo nhiệt nhất khắp tu chân giới nhưng vị trí của nó lại khá đặc biệt.
Lữ Khách phái được dựng nên tại một dãy núi hẻo lánh tràn đầy vết nứt hướng thẳng về vực sâu. Nó nằm ngay tại đỉnh một cái mũi nhọn khổng lồ chỉa ra trên vực sâu u tối.
Vực sâu này kéo dài vạn trượng, sâu cũng vạn trượng.
Năm tháng trôi đi, bồi đắp hết thảy, hình thành vạn dặm dãy núi nhô lên cằn cỗi đầy vết nứt.
Vực sâu cũng tương tự kéo dài ra theo dãy núi.
Nhưng cái sâu nhất và khổng lồ nhất chính là ở dưới Lữ Khách phái.
Nghe nói vực sâu u tối này tên là Vạn Cốc Linh, cũng là một trong những nơi đoá hoa màu tím kỳ dị được tìm thấy.
Nơi này có rất nhiều điểm kỳ dị, thời không tương đối méo mó, ngẫu nhiên tạo thành những vòng xoáy nhỏ liên thông tới mảnh không gian khác.
Người rơi vào đó, liền truyền tống bất định tại khắp nơi trên tầng 2.
Nơi này cũng là nơi cho nhiều khí tức và tồn tại âm tà sinh sống, cũng mọc ra rất nhiều loại hình thù kỳ dị.
Tỉ như ngươi có thể dễ dàng nhìn thấy một đoá hoa màu đen u tối đang cất cao giọng hát của một người thiếu nữ, tỉ như ngươi có thể bắt gặp một chiếc gậy gỗ cổ xưa không biết bị ai ném tới đánh bay, tỉ như ngươi xui xẻo rơi vào hố sụp đầy gai nhọn của sinh vật âm u nào đó... V.v..
Rất nhiều rất nhiều thứ ngươi tưởng tượng ra được đều nằm ở chỗ này, lâu lâu lại có những sinh vật ở mảnh không gian khác bị lạc tới nên càng làm thêm phong phú cái nơi quỷ dị này.
Sở dĩ nó gọi là Vạn Cốc Linh là bởi vì nó có thể liên thông không gian vạn cốc, bất kỳ cốc nào hoặc nơi vắng vẻ nào tại tầng 2 đều nằm trong phạm vi của nó.
Chỉ có điều kỳ dị là, nó không hút tới và cho phép những tồn tại mạnh mẽ tại khu vực của mình.
Chí ít từ khi hình thành đã như vậy.
Mấy trăm năm trước, từng có một vị cao tầng phát hiện ra nó liền không nhịn được tò mò rủ theo đồng đạo đi vào tìm hiểu.
Sau đó hắn và người đồng đạo kia liền không thấy đâu nữa.
Sau này người ta mới biết là một khi rơi vào vực sâu sẽ bị bài xích, không thể hấp thu linh khí nên dễ bị các sinh vật âm tà giết chết.
Hoặc là bị khí tức âm lãnh ăn mòn mà chết như phàm nhân.
Tiên nhân mà không có linh khí thì cũng giống như phàm nhân.
--------
Lữ Khách phái đặc thù là thế nhưng nơi này lại rất giống một cái khách điếm cỡ lớn.
Những đệ tử ở đây đại đa số đều đến từ những nơi khác nhau, mà những nơi đó cực kỳ bài xích bọn họ, tuyệt đại đa số là những đệ tử này hoặc là tùy tiện gây hoạ hoặc là phản đồ bị trục xuất, thậm chí có cả người bị người ta truy sát.
Cũng có những người bình thường, nhưng chỉ chiếm một phần cực nhỏ.
Nhưng tất cả bọn họ lại kỳ dị xem nơi đây là nơi sinh sống của mình, cũng rất tùy ý rời đi, rồi về. Có khi rời đi mấy chục năm, mấy năm sau bởi vì tổ chức thi đấu trở về, có khi đi mấy tháng lại mất tích không rõ,
có khi đi mấy ngày rồi lại lôi về cả đống đồ vật kỳ quái...v.v.
Cao tầng cũng không quan tâm, họ chỉ cung cấp chỗ ở, tài nguyên tu hành, công pháp ở mức độ nhất định, người lập công lớn cho môn phái thì có thể thu nhiều quyền lợi hơn, cũng không cấm cản đệ tử làm chuyện gì miễn là đừng đụng vào giới hạn của môn phái, chỉ duy nhất yêu cầu nếu môn phái cần giết địch thì không có quyền từ chối.
Sau đó họ lại vì môn phái mà chém giết những tai hoạ ngầm.
-------
Hiện tại, ngay tại thời khắc này, An Di nghe Tự Yến kể xong liền chấn động vô cùng.
Nàng chỉ nghe nói đây là nơi sư phụ ẩn tu, cũng không nghĩ tới nơi này lại đặc thù và kỳ lạ như thế.
"Tới rồi." Tự Yến nhẹ giọng nói.
An Di nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Trước mắt bọn họ là một ngọn núi rất cao, sừng sững giữa bầu trời, tại đỉnh của nó có một cái mũi nhọn dài trăm trượng chỉa ra vực sâu, trên đó là một cái toà lầu cực lớn được nhiều toà lầu khác vây quanh.
Chúng liên kết với nhau bằng mấy cái mái nhà khổng lồ màu đỏ.
Bốn phía xung quanh lấp lánh ánh mặt trời, mây mù cũng chẳng biết vì sao hạ thấp, vờn quanh từng toà lầu các, toả ra tiên khí ngút trời.
Từ xa nhìn lại, liền giống nơi cư ngụ của tiên nhân.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của An Di.
"Đây là Lữ khách phái?"
"Đúng vậy."
"Tại sao không giống môn phái gì cả?" An Di kỳ quái hỏi.
"Người ở đây theo phái tự do, cũng giống như cái tên Lữ Khách của nó, chỉ là nơi cư ngụ cho những người cần mà thôi." Tự Yến mỉm cười giải thích.
"Liền giống một cái khách điếm cực lớn a?" An Di chớp chớp mắt.
"Không sai. Nhưng nhìn từ bề ngoài thì giống nơi an cư cho người già hơn."
"Hở? Cho tiên nhân ẩn tu cũng được mà? Tại sao lại nhất thiết phải là người già?" Nàng quay đầu lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ tò mò hỏi người thanh niên uyên thâm bát ngát truớc mặt.
Tự Yến trầm ngâm, một lát sau hắn nói : "Nơi này thường là lựa chọn sau cùng của phần lớn những người bị bài xích ra khỏi quần thể, họ có trẻ con, có thanh niên, có thiếu nữ, có đàn ông, có phụ nữ, có người già, có người khuyết tật... Tất cả họ đều xem đây là nơi an nghỉ cuối cùng còn lại trong cuộc đời họ."
"Tại sao?" An Di không thể tin hỏi.
"Ở nơi này họ tìm thấy bình yên." Giọng của Tự Yến lên xuống đều đều, yên tĩnh nói ra câu nói này.
"...." An Di quay qua nhìn lại toà lầu các lớn được những toà lầu các nhỏ quay quanh kia.
Nhìn kỹ, nàng mới phát hiện chúng thật cổ xưa, rong rêu bám đầy, đại đa số kiến trúc được xây dựng bằng gạch đá hoặc là bùn đất kiên cố đặc thù, xong rồi bôi lên một lớp linh khí hết lần nọ tới lần kia.
Chúng liên kết lại toàn bộ, tạo ra một cái trận pháp đặc thù.
Tất cả đều nối tới toà lầu các ở trung tâm, giống như trận nhãn thật lớn, chi phối linh khí hạch tâm ra khắp môn phái.
"Cái này chính là môn phái trận?"
"Không. Nó phụ trách hút linh khí đến đây."
"Nơi này cằn cõi?"
"Đúng vậy."
"Nếu muốn đột phá thì phải đi nơi khác?"
Tự Yến gật đầu.
An Di im lặng.
Một lát sau nàng tự lẩm bẩm "Tại sao sư phụ lại chọn nơi này chứ... Rõ ràng ở Ẩn Môn tốt hơn bên đây mà..."
Tự Yến không nói gì, chỉ nói "Chúng ta liền vô hỏi người là biết."
An Di nhìn hắn, im lặng nắm tay hắn, cùng nhau hạ xuống đi vào Lữ Khách phái.
Tự Yến ánh mắt ôn nhu, mỉm cười nắm tay nàng, cùng đi về phía trước.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |