Nhớ lại
Trong một khu rừng yên tĩnh, ngay trung tâm của rừng, nơi một con suối đang lặng lẽ chảy xuôi theo dòng nước.
Bên bờ cách đó khá gần, có một căn nhà nhỏ, trước cửa nhà có một tiểu nữ nhi đang nằm, nửa người trên bên trong nhà, nửa người dưới phơi phơi ở ngoài.
Có vẻ như nàng đang ngủ, khuôn mặt thật bình yên, nàng đang nằm sấp nên cái lưng cứ nhấp nhô theo từng dòng hô hấp lên xuống đều đặn, trông thật đáng thương.
Đột nhiên, có một lão nhân xuất hiện từ hư không.
Lão nhìn nàng và thở dài nói : "Có vẻ như con thực sự cố chấp rồi. Đành vậy."
Nói rồi, lão xoay người tiểu nữ nhi lại, điểm vào mi tâm của nàng một cái ấn hình tròn màu đen nho nhỏ, sau đó bổng nàng lên chiếc giường xuất hiện từ không.
Căn nhà nhỏ hiện tại đã có thêm một chiếc giường nhỏ.
Nhưng nó vẫn đủ rộng rãi để sinh hoạt thoải mái.
Đặc biệt là đối với tiểu nữ hài chưa trưởng thành.
Lão nhân gia rất hài lòng, lão xoay người một cái liền biến mất.
----------------
Tiểu nữ hài đã tỉnh lại.
Nàng đang ôm đầu với mớ kí ức đang xông vào đầu mình một cách mạnh bạo.
"...Đau quá."
Nàng rên một tiếng nhỏ, các mảnh kí ức bắt đầu ghép lại với nhau.
Nàng là An Di, một thứ nữ của một phú thương lớn ở thành Đông Bình trên đại lục Vô Căn.
Vì nguyên do nào đó, phụ thân nàng cho nàng xuất gia khi vừa mới sinh ra.
Người xung quanh đồn thổi rằng nàng bị nguyền rủa hoặc sinh vào giờ không tốt nên để tránh tai hoạ không may, phụ thân nàng mới gửi nàng vào chùa để xuất gia làm ni cô.
Còn sự thật thì không ai biết.
Mẫu thân của nàng đã qua đời vì khó sinh.
Phú thương thì im lặng về lời đồn và mặc cho nó ngày càng lan rộng đến mức mà người ta tưởng rằng đó là sự thật.
Nhưng nàng chưa kịp làm ni cô thì bị giao cho người khác.
Một lão nhân gia tình cờ đi ngang qua đó, thấy một tiểu nữ hài chưa kịp mọc tóc đã chuẩn bị làm ni cô nên tội nghiệp xin mang về nuôi nấng.
Chủ trì chùa cũng thấy vậy, tưởng nàng là đứa trẻ bị vứt bỏ cho nên chấp nhận để lão nhân gia mang về.
Và tất cả chính là sự việc mà lão nhân gia đó kể lại cho nàng.
Lão tên là Từ Duy, người ta thường gọi lão là lão Từ, lão sống một mình ở một nơi rất cao trên đỉnh núi Đông Sơn.
Ở đó có một ngôi nhà tranh cổ xưa, nhưng rất ấm áp, y hệt căn nhà gỗ này vậy.
Nhưng lão Từ không bình thường, lão nói với nàng lão là tiên nhân, nhưng lão không nói tại sao lại nguyện ý ở lại nơi phàm trần trong thâm sơn cùng cốc này.
Nhưng nàng biết, có lẽ là vì nàng nên lão Từ mới ở lại nhân gian.
Dù sao thì tuổi thọ của tiên nhân luôn rất cao, nàng từng đọc trong sách rằng họ có thể sống cả ngàn năm nên tuổi thọ cùng lắm là một trăm năm của con người không đáng là gì.
.
.
.
Lão Từ rất tốt, chăm sóc nàng rất chu đáo, dạy nàng rất nhiều thứ, từ tri thức thường thức đến tri thức ít người biết đến.
Lão nhân gia ngài cũng dạy nàng một số tiên thuật nho nhỏ như thuật khống chế nước, khống chế hơi thở và khống chế đồ vật.
Đó là cần thiết cho tiểu nữ nhi để nàng khỏi cực nhọc khi lao động nặng một mình, lão nói vậy.
An Di rất biết ơn lão Từ, nguyện phụng dưỡng lão như phụ thân thứ hai của mình, nhưng lão nói mình già rồi chỉ cần đệ tử, không cần nữ nhi nên không nhận nàng.
An Di chỉ biết bất lực nhận lão Từ làm sư phụ, nàng chỉ muốn phụng dưỡng lão thôi, không ngờ còn có thể trở thành đệ tử, đành vậy.
Lão cũng truyền cho nàng công pháp của tiên nhân, giúp nàng khoẻ hơn người bình thường, sống lâu hơn người bình thường.
Một ngày nọ, vào lúc nàng tròn mười tuổi, bỗng lão Từ cho nàng hai lựa chọn.
Một là theo lão về sơn môn ở tiên cư.
Hai là ở lại nhân gian trải nghiệm cuộc đời.
Nàng tò mò rất nhiều thứ ở nhân gian nên đã chọn cái thứ hai.
Và thế là sau khi đưa ra lựa chọn, lão biến mất cùng căn nhà tranh cổ xưa, để lại nàng một mình ở nhân gian.
----------
"Thì ra là vậy."
Nhớ ra rồi thì cảm thán, mà cảm thán rồi lại đặt câu hỏi ở tình hình hiện tại.
"Nhưng tại sao ta lại ở trong khu rừng này?"
"Ta không có kí ức về sau đó nữa, linh thức của ta rõ ràng là có thể nhớ rất lâu mà..."
Nàng lẩm bẩm tự hỏi, sở dĩ nàng biết mình đang ở đâu là bởi vì nàng có linh thức.
Linh thức là một dạng linh hồn kỳ diệu, hình thành sau khi tu luyện công pháp tiên nhân.
Nó giúp nàng cảm nhận trong phạm vi rộng về mọi thứ xung quanh mà không cần nhìn.
Nó giúp nàng quan sát mọi thứ một cách chi tiết.
Nó cũng giúp nàng ở nhiều phương diện khác nhau như điều khiển đồ vật, giúp kí ức nhớ lâu hơn, trí nhớ tốt hơn, minh mẫn hơn.
Vậy tại sao linh thức của nàng lại không có kí ức về tình hình bây giờ của nàng?
Thật khó hiểu.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |