Khách tới
Tỏng.
Tỏng.
Tỏng.
Tiếng chạy giẫm lên vũng nước vang lên rõ ràng giữa bầu trời đầy sấm chớp.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chạy vội gấp vào miếu để tránh mưa.
Hắn ngây người nhìn thiếu nữ trong miếu.
Ở đây có người?
Thiếu niên lúng túng dừng lại trước cửa, vẫn đang tự hỏi tại sao giờ này lại có một cô nương một mình ở đây.
Nước mưa tuôn xối liên tục lên người hắn, chúng chảy dọc theo gương mặt thanh tú mà tuấn lãng.
"Còn đứng ở đó làm gì? Vào đi."
An Di xoay người lại, gọi nhẹ chàng thanh niên đang ngẩn người.
"..."
Chàng thanh niên không nói gì, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của An Di.
"Ngươi bị ngu hả?"
An Di nghi hoặc hỏi hắn.
Thiếu niên vẫn im lặng.
Nàng theo tầm mắt của hắn nhìn thấy mình trong đôi mắt đen lay láy ấy.
"Ta đẹp quá sao?"
An Di ngượng ngùng sờ mặt.
Ái dà, một tiểu soái ca bị nàng hút hồn rồi.
Nàng liên miên nghĩ.
"Không phải."
Một giọng nói vừa trầm vừa ấm áp vang lên.
"Ồ. Ngươi có chất giọng hay đấy."
An Di vỗ tay cười tủm tỉm khen ngợi.
"Vậy còn đứng trơ trơ ra đó làm gì? Mau vào đây."
Nàng vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên, như ra ám hiệu hắn vào đó ngồi.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Chàng thiếu niên vẫn đứng nguyên tại chỗ như một bức tượng đá.
"..."
An Di hết cách, đành đứng dậy lôi hắn vào.
Thiếu niên đơ người trước sự mạnh bạo của An Di, trơ mắt nhìn nàng kéo mình vào chỗ ngồi sát bên.
"Ngươi có bị úng não không?"
"Trời mưa như thế không vào đây trú mưa định đứng ở đó đợi phong hàn hả?"
Nàng trách móc hắn, giọng hừng hực lửa giận.
"..."
Thiếu niên yên lặng nhìn nàng.
"..."
Nàng cũng yên lặng nhìn hắn.
Nhìn thật lâu, hắn mới bất đắc dĩ nói.
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy một cô nương nào mạnh bạo như ngươi hết a."
Chất giọng giễu cợt của thiếu niên truyền đến tai nàng.
"Ngứa đòn hả?"
An Di bất bình giơ nắm đấm phản bác.
"Không dám, không dám."
Thiếu niên xua tay vội ngăn lại.
"Ngươi tên gì?"
Nàng thu nắm đấm lại, lẽn bẽn ngồi xích ra một chút hỏi hắn.
Hắn nhìn hành động đó của nàng, cảm thấy thật đáng yêu.
"Ta là Tự Yến."
"Yến trong chim yến, tự trong tự tại?"
"Ừ."
"Chậc, tên không hay chút nào."
An Di bỉu môi, cái tên này nghe thật không hay chút nào.
"Còn ngươi?"
Hắn nhìn nàng một cách tỉnh lặng mà hỏi.
"Ta là An Di, an trong an bình, di trong di chúc."
"Cái tên của ngươi càng không hay nha."
Tự Yến chậc lưỡi, đây đúng thiệt là không biết nên khóc hay nên cười đây.
"Hừ! Ít ra nó đọc còn thuận miệng hơn của ngươi! Tiểu yến nhà ngươi vĩnh viễn chỉ là một con yến!"
"...."
Tự Yến cạn lời, chỉ đành quay sang chỗ khác không nói chuyện nữa.
An Di cũng yên lặng đi, biết mình nói hơi quá bèn lủi thủi nhích xa hắn một chút nữa.
Hắn lén nhìn hành động ấy của An Di, nhìn nàng rồi nói.
"Ngươi đúng là một cô nương kỳ lạ."
"Ngươi nói gì cơ? Ta kỳ lạ á? Ờ! Đúng rồi đấy!"
An Di tai thính le lưỡi lêu lêu hắn.
Tự Yến cười cười, không nói gì nữa.
Khuôn mặt hắn vốn dĩ đã tuấn lãng trời sinh, bây giờ cười lên càng thêm tuấn mỹ.
Đôi mắt đen lay láy của hắn cong lên thành một nụ cười duyên dáng.
Mũi cao, lông mày dày, rộng.
Có điều mí mắt hơi ngắn.
Nhưng không sao, vẫn là một soái ca.
An Di nghĩ vậy, không chút xấu hổ thản nhiên ngắm nhìn gương mặt của hắn.
"Biết tại sao ta lại nhìn chằm chằm ngươi không?"
"Không biết."
"Bởi vì ngươi là một tiểu soái ca."
Tự Yến không nói gì, nụ cười như hoa kia đã thu lại hơn phân nửa, biến nó thành một nụ cười nhạt.
"Vậy à? Ta thấy ngươi rất giống nam nhi."
Hắn thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình không chút kiên dè.
"......."
An Di á khẩu.
Nghĩ thầm bộ mình giống nam lắm à?
Nàng bèn vội vội vàng vàng chạy ra vũng nước ngoài miếu soi mặt mình.
Tự Yến mỉm cười dõi theo nàng, nhìn bầu trời quang đãng, tâm hắn cũng dần yên tĩnh lại.
Đăng bởi | Asome |
Thời gian |