Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh chỉ

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

"Trần thúc thúc, chuyện vị đại ca kia kể có thật không? Trên đỉnh Thiên Sơn có người ở sao?"

Một vị tiểu hoà thượng trẻ tuổi hướng ánh mắt trong vắt nhìn về phía người đang ngồi uống trà phía sau quầy. Nghe thấy câu hỏi, người đó nhướng mày, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc lốc của tiểu hoà thượng, cười mà trả lời.

"Ha ha, một mình hắn nhảy lên trên đó, hắn nói thế nào chính là thế ấy, làm gì có ai đối chứng chứ. Tiểu sư phụ, ngươi ở trên đó quanh năm suốt tháng còn không biết thật giả sao?"

Tiểu hoà thượng lấy sức lắc đầu.

"Chùa chỉ ở lưng chừng núi, làm sao thấy được trên đỉnh như người ta chứ."

"Vậy thì tranh thủ ăn no cho mau lớn, lớn rồi tự mình đi đối chứng là biết ngay."

"Được, được ta sẽ cố gắng mau lớn. À đúng rồi, thúc thúc, sư phụ sai ta xuống đây nói muốn mua một chút trà. Sư phụ nói chỉ cần nói cho thúc như vậy là được. Ngân lượng đây này."

Tiểu hoà thượng nhón chân, đặt lên bàn một nắm bạc vụn. Trần Trường An, kiểm đếm số bạc rồi đi vào phí sau màn.

"Được rồi, ở đây chờ ta một chút."

Đừng nhìn tiểu hoà thượng người vật vô hại như vậy, nhưng thực chất đây chính là quan môn đệ tử của Giác Phàm thiền sư, trụ trì Trấn Quốc tự, cũng là một cao thủ Đạo Thế cảnh trong thiên hạ. Trấn Quốc tự là ngôi chùa lâu đời, đượ xây dựng đây mấy trăm năm trên đỉnh Trấn Quốc sơn, cũng là một ngọn núi cao bên cạnh Thiên Sơn. Phần vì lịch sử, phần vì đây là nơi xuất thân của nhiều vị thần tăng uy danh hiển hách trong thiên hạ, nên cái tên Trấn Quốc tự có một sức nặng vô hình khi được nhắc đến, có thể được đặt ngang khi so sánh với Võ Cung, Kiếm Trũng, Đao Vực các loại thế lực khổng lồ.

"Giác Phàm đại sư gần đây vẫn khoẻ chứ?"

"Đa tạ Trần thúc quan tâm, sư phụ vẫn khoẻ. Gần đây người vẫn thường muốn xuống núi cùng thúc đánh cờ, nhưng trong chùa còn nhiều việc nên chưa đi được."

Trần Trường An đã trở lại, trên tay cầm hai gói nhỏ được bọc bởi giấy gói đường, không rõ bên trong là thứ gì nhưng đôi lúc lại toả ra mùi hương thơm ngát. Hắn đưa hai gói nhỏ cho tiểu hoà thượng, cười đáp.

"Tiểu sư phụ nói chuyện thật dễ nghe, nhờ ngươi nhắn lại với đại sư, hôm nào rảnh ta sẽ lên núi thăm hắn."

Tiểu hoà thượng chắp tay trước ngực, cúi chào hắn.

"Vâng, ta sẽ nhắn lại với sư phụ. Tạm biệt Trần thúc."

"Đi đường cẩn thận."

Giữa quán trà nhộn nhịp khách nhân, một tiểu hoà thượng nhỏ bé đi xuyên qua dòng người mà rời khỏi. Đây là một hoạt động thường ngày ở quán trà này. Bản thân Thiên Sơn cổ trấn không có mấy nhà, thêm cả Trấn Quốc tự mấy người hoà thượng, hầu hết đều quen thuộc lẫn nhau. Đôi lúc có vài vị khách thăm quan, vãng cảnh trời đất núi non, mang lại một chút sinh khí mới lạ cho thị trấn này. Còn lại thì mọi người địa phương đều trải qua cuộc sống chầm chậm, bình dị như vậy. Không chiến tranh, không khói lửa, không tranh đấu, bình bình đạm đạm sống qua thế hệ này thế hệ khác, cũng không phải là ý tồi.

"Không biết yên bình được bao lâu đây."

Trần Trường An lẩm bẩm. Kể từ ngày tin đồn Thiên Sơn xuất hiện bảo vật, không ít người từ bốn phương tám hướng kéo nhau lũ lượt tới nơi này. Thiên hạ đúng là không thiếu loại người nào, đám người hoà nhã, chính phái như Trịnh Trung Sinh, Lý Tam Tư mang tâm thế đi ngắm nhìn giang sơn cảnh sắc một trận thì không đáng phải lo. Phần còn lại thì phải lắc đầu ngán ngẩm, từ huyết hải thâm cừu vô tình gặp nhau rồi gây rối chém giết, cho tới đầu trộm đuôi cướp, tà ma ngoại đạo cũng cùng nhau đến đây tầm bảo. Từ một thị trấn yên bình để an hưởng tuổi già, hiện giờ đã là một cái giang hồ thu nhỏ.

Trong lúc hắn đang than thở cho số phận tương lai của Thiên Sơn trấn, bầu trời đột ngột tối sầm lại. Dù rằng hiện tại đang buổi chiều tà hoàng hôn, nhưng bầu trời sẽ không đột ngột thay đổi như vậy. Ở đây hầu như đều là người trong giang hồ, có chút tu vi tại thân, rất nhanh phát hiện sự khác lạ của thời tiết. Mọi người ùa nhau đổ xô ra đường lớn, không hẹn mà cùng ngước đầu lên bầu trời, hướng mắt về phía đỉnh Thiên Sơn phía xa xa.

"Chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên trời lại tối như vậy."

"Là kỳ bảo xuất thế sao? Quy mô thật khổng lồ nha."

"Chính là nó, mau lên, chuẩn bị tranh đoạt bảo vật thôi, ha ha ha."

Có người thắc mắc, có người mừng rỡ, có người lại lo sợ không thôi. Lúc này đã không còn ai ở trong nhà, trong phòng mà tất cả đã đổ ra đường. Thiên Sơn cổ trấn bình thường chỉ lác đác gần trăm người, nhưng hiện tại không dưới ngàn người xuất hiện, khiến cho đường xá có chút chật chội.

"Mau nhìn, hướng đó."

Có người nhanh chóng la lên, chỉ về phía Thiên Sơn. Giữa màn đêm u tối một luồng lửa khổng lồ, rực rỡ, chiếu sáng bát phương đang nhanh chóng xé rách màn mây mà bay ra rồi treo lơ lửng giữa không trung.

"Bảo vật, nó là bảo vật, uy thế như thế này thật khủng khiếp."

"Cầm nó trong tay, vô địch thiên hạ, Quang Minh Đế là cái thá gì, Võ Thần Kiếm Thánh đều là rác rưởi, ha ha ha ha."

"Cái đó, phải chăng là thứ mà Võ Thần đời trước nhìn thấy?"

Trương Trung Sinh lẩm bẩm. Hắn lúc này cũng như mọi người, vẫn đang không dứt mắt nhìn về phía luồng lửa trôi nổi, nhưng kỳ lạ trong lòng lúc này lại không nổi lên một chút ham mê, chỉ có lòng cảnh giác cảnh giác cao độ cùng sự lo sợ. Dường như sâu trong tiềm thức của hắn không mong muốn thứ này xuất hiện.

"Trương sư huynh, thật không ngờ nó là sự thật."

Lý Tam Tư một mặt không thể tin được nói ra. Nhưng câu trả lời nhận được là một cái lắc đầu của Trương Trung Sinh.

"Ta không rõ, nhưng mà Lý sư đệ, trực giác của ta nói đây không phải là thứ gì tốt."

"Quả thực là thế, bảo vật xuất thế, gió tanh mưa máu sẽ diễn ra để tranh giành nó, cũng có thể nói nó không phải thứ gì tốt."

Hoàng Bách gật đầu, tỏ ý đồng tình với họ Trương.

"Không phải, ý ta là…"

Hắn nói chưa hết câu, đột nhiên luồng lửa bành trướng, càng lúc càng lớn, đến khi chiếm trọn ba phần tư bầu trời mới dừng lại, lúc này hơi nóng nó toả ra vô cùng vô tận, sóng nhiệt phát ra điên cuồng hạ xuống bên dưới. Trong đám đông không ít người bản địa, vốn trong người không có tu vi, không có cương khí chống lại sóng nhiệt nên gần như ngay lập tức ngất xỉu, cũng may có nhân sĩ chính phái không đành lòng cảnh này, chia sẻ cương khí rồi chuyển họ vào bên trong nhà mới giữ được một mạng.

"Hơi nóng quá khủng khiếp. Đây là bảo vật gì đây?"

"Sức nóng này làm ta liên tưởng đến Cửu Long Triều Thiên Thế cùng Cực Nhật Chân Kinh của Quang Minh Đế."

"Quả thực rất giống. Là lão ta sao?"

Trong lúc đám đông hỗn loạn đang cùng nhau bàn tán, luồng lửa trên bầu trời bắt đầu phát sinh biến hoá. Một âm thanh cổ xưa, nghiêm nghị chợt vang lên, như xuyên thẳng vào trong đầu mọi người.

"Quỳ xuống! Tiếp chỉ!"

Chưa ai kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, luồng lửa bất chợt phát ra tiếng nổ rung trời, nhất thời đất núi rung chuyển tựa như địa long cựa mình, khiến tất cả mọi người đầu óc ông ông, tất cả ào ào té ngã ra đất. Có người cắn răng cố gắng chống cự mà đứng dậy, nhưng chỉ như châu chấu đá xe, cuối cùng cũng phải khuất phục mà quỳ rạp trên đất.

Trên bầu trời lúc này bạch quang che mặt trời, các loại tường thụy cảnh tượng bay lên trời diễn hóa vạn thiên, chỗ thần diệu lời không cách nào nói hết. Thật lâu sau, cái kia che mặt trời bạch quang tản đi, mọi người ở đây mới kịp phản ứng, ngước nhìn lên ngọn lửa đang hừng hực cháy giữa không trung. Lúc này vô số tia lửa nhỏ đang nhanh chóng tổ hợp, kết nối lại với nhau theo quy luật đặc thù như kỳ trận, trùng trùng điệp điệp toả ra ánh sáng rực rỡ.

"Các ngươi… mau nhìn kìa…"

"Đó là văn tự… trong lửa có văn tự."

"Thánh… chỉ? Thánh chỉ?"

Đúng là như vậy, sau khi những tia lửa nhỏ hoàn chỉnh tổ hợp, lúc này luồng lửa trên bầu trời đã hiện rõ nguyên hình là một bản thánh chỉ khổng lồ, lấy lửa đỏ làm giấy, lấy tia lửa vàng làm chữ, rành rành treo giữa không trung.

.

Thiên ân hạo đãng. Tân Nguyên nhân tộc tiếp chỉ!

Thiên địa trước đây ngủ say, nay gặp nguy cơ lớn buộc phải tỉnh giấc.

Mệnh tất cả nhân tộc trong vòng ba ngày, trèo lên Thiên Sơn Truyền Đạo Đài.

Kẻ nào có khả năng, sẽ được Tiên truyền đạo.

Khâm thử!

.

Sau khi luồng lửa hiện ra toàn bộ nội dung, nó bắt đầu nhanh chóng lụi tàn, tan biến vào trong không trung. Đến khi toàn bộ thánh chỉ biến mất, mặt trời cũng dần dần chiếu sáng trở lại, tuy chỉ là những tia sáng le lói của buổi hoàng hôn, nhưng cũng đủ làm người ta thấy an tâm hơn một chút.

"Ta… ta không nằm mơ ư? Huynh đệ, đấm ta một cái đi."

Uỵch

"Khốn nạn, ngươi đấm thật sao?"

"Rõ ràng là ngươi kêu ta đấm ngươi."

Hỗn loạn bắt đầu lan tràn, người tưởng rằng mình nằm mơ, yêu cầu đối phương đấm mình kiểm tra, đối phương đấm thật thì bắt đầu phản kháng, đánh nhau thành một đoàn. Người thì ngơ ngác, không rõ bản thân phải làm gì, người thì sợ hãi, chỉ dám co ro mà hồi tưởng những gì mới diễn ra.

Trương Trung Sinh rất nhanh tỉnh táo, lấy lại phong thái của Võ Cung thiên tài. Hắn lấy ra một cuộn giấy, nhanh chóng ghi chép vào đó tình hình hiện tại rồi cấp tốc xuống núi, dưới chân núi là nơi có cơ quan liên lạc của Võ Cung.

"Ta phải cấp tốc báo tin này về cho Võ Cung. Lý sư đệ bảo trọng."

Không chậm trễ hơn họ Trương là bao, Lý Tam Tư cùng Hoàng Bách rất nhanh cũng bình tĩnh trở lại, cũng vội vàng xuống núi, tìm đường liên lạc về Kiếm Trũng. Rất nhiều người cũng như bọn họ, bắt đầu bốn phương tám hướng tản đi, riêng phần mình chuyển thông tin về cho thế lực chống lưng.

Cổ trấn lúc này vô cùng hỗn loạn, người thì nhanh chóng rời đi, người lẫn vào đám đông khuất dạng, người thì vẫn ở nguyên chỗ ngẫm nghĩ những chuyện vừa mới xảy ra, người vẫn còn đang ôm mặt khóc thút thít. Có người lại lặng lẽ rót trà, đánh một con cờ vào vị trí thiên nguyên.

Bạn đang đọc Tân Nguyên Cổ Sự sáng tác bởi mranex

Truyện Tân Nguyên Cổ Sự tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mranex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.