Editor: Thiên Nguyệt
Trên người thanh niên mang theo hương vị thanh lãnh nhẹ nhàng khoái khoái, giống như tuyết đọng lại trong ngày đông.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mở to cặp mắt đầy hơi nước kia, run rẩy cuộn mình trong ngực Lục Thời Minh.
Cô lộ ra một con mắt, nhìn về hướng dây leo.
Cô lúc này mới phát hiện, người đàn ông này, không hề có tay.
Mà nơi vốn dĩ là cánh tay thì giờ đây là hai cái cây dây leo to lớn.
Hắn đem đôi tay kia hóa thành dây leo, thậm chí còn tạo hình tạo dáng thành cánh tay và bàn tay.
Thì ra đây là một vị dị năng giả hệ mộc tàn tật nha.
"Tôi tên là Trịnh Thụ." Rốt cuộc tầm mắt của ba ba dây leo dời khỏi người tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hắn nhìn chăm chú Lục Thời Minh, nhìn bàn tay kia đang đặt trên eo nhỏ Tô Nhuyễn nhuyễn , trên mặt liền xuất hiện tia âm ngoan.
So sánh với loại gầy gò ốm yếu như Trịnh Thụ, Lục Thời Minh có dáng người thẳng tấp thon dài, dù cho có mặc loại áo gai đơn giản mộc mạc thì cũng là thịnh thế mỹ nhan.
"Đây là bạn gái của tôi."
Lục Thời Minh có thanh âm trầm ổn, Toát lên hương vị ưu nhã khí định thần nhàn, tràn ngập bên trong mỗi tấc da tấc thịt của anh, Giống như loại tự phụ dung nhập vào bên trong cốt lõi .
Tinh Thụ và anh như sống ở hai cực thế giới khác nhau, khiến hắn vô cùng ghét bỏ.
"Trong ba lô cất cái gì?"
Trịnh Thụ dùng dây leo vẩy một cái, balo của Lục Thời Minh liền bị hắn đoạt được, ném xuống đất, lộ ra cái rìu bên trong.
"A. Rìu? Dùng để làm cái gì?"
"Chém Zombie." Lục Thời Minh rũ hàng mi, thấy không rõ biểu tình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng ở bên cạnh anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Cô cảm thấy hiện tại tâm trạng của nam chủ hình như không được tốt lắm.
Khi mà tâm trạng của nam chủ không tốt, người gặp nạn chỉ là pháo hôi mà thôi.
Làm một pháo hôi đứng gần nhất, Tô Nhuyễn Nhuyễn lựa chọn yên tĩnh như gà.
Trịnh Thụ phát ra tiếng cười nhạo lớn đến đáng sợ.
"Mày? Chém Zombie? Chém qua rồi sao? A? Ha ha ha! Lưỡi búa này của mày, vẫn là còn mới đi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể làm chứng, lưỡi búa này tuyệt đối không phải đồ mới.
Chỉ là người thah niên bảo dưỡng khá tốt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thường thường nửa đêm nhìn thấy thanh niên bên cạnh mình ngồi thong thả chậm rãi bôi sương bảo bảo bối bối cho cái rìu.
Sau đó đi giết gà.
Làm một cái rìu từng vì nam chủ chảy mồ hôi rơi qua máu, Tô Nhuyễn Nhuyễn biểu hiện chính mình một chút đều không có ghen ghét.
Nếu là có có một ngày nam chủ cho cô bôi sương bảo bảo bối bối, rồi bắt cô toàn thân đi ra trận giết gà, cô cảm thấy khả năng mình cách thiên đường không xa.
Đương nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn là vô cùng nguyện ý lên Thiên đường.
Chỉ là kiểu chết không cần tàn nhẫn như vậy liền tốt rồi.
Trịnh Thụ một cước giẫm lên balo cùng búa của Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sắc bén nhìn thấy thanh niên có chút nheo lại mắt.
Lệ khí xuất hiện tràn ngập trên khuân mặt khuân mặt nho nhã thanh lãnh, thoáng qua liền biến mất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu đếm ngày cho Trịnh Thụ.
Thân ái, không biết ngài nghĩ lựa chọn kiểu chết nào đây?
. . .
Người không có dị năng, chỉ có thể ngủ chung giường ghép lớn.
Nam nữ tách ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Nghê Dương ở cùng một chỗ.
Lục Thời Minh một người lưng đeo bao cùng với các cô đi ngược lại.
Mỗi sáng sớm thì đi nhận vật tư cả một ngày.
Đồ dùng hàng ngày một tuần cấp cho một lần.
Mỗi ngày còn phải làm việc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị phân phối đi đào than đá.
Đúng vậy, không sai, đào than đá.
Tại tận thế, than đá có thể làm rất nhiều chuyện.
Mà căn cứ này dựa vào việc đào than đá không chỉ dùng cho mình, còn có thể cùng căn cứ khác đổi những thứ khác như là dầu thô, nước, những loại tài nguyên trân quý.
Chính à dựa vào chỗ than đá này, căn cứ mới có thể tồn tại.
Chỗ này được căn cứ gọi là khu than đá.
Trừ nhân lực, căn cứ vẫn đưa cho một chiếc máy xúc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hâm mộ nhìn người đang điều khiển máy xúc, cảm thấy khá là quen.
Nhưng mà khoảng cách quá xa, cho nên cô thấy không rõ là ai.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà cô luôn luôn cảm thấy các máy xúc này cùng cô dối nghịch nhau.
Không cần biết cô tránh hướng nào, cái xúc kia vẫn cứ thích tạt những những khói bụi bốn phương hướng đến mặt cô.
A phốc phốc phốc.
Phi phi phi.
Giữa giờ nghỉ ngơi.
Những người phụ nữ xung quanh đều vây quanh cái máy xúc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhón chân, kỳ thật cũng không cần phải nhón chân, bởi vì người thanh niên như là hạc giữa bầy gà.
Làm Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy ra một đám phụ nữ ra, tóc tai thì bù xù, nhất là gương mặt đen xì xuất hiện trước mặt Lục thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng nhìn thấy người thanh niên cong môi lên.
Là cười nhạo, nhất định là cười nhạo cô!
Hắn thế mà chế giễu cô!
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận.
Cô cảm thấy mình đang bị vũ nhục.
"Chẳng phải anh nói là không biết lái xe sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức chỉ trích, ngón tay đều nhanh muốn đâm chọt trên mặt Lục Thời Minh.
Người thanh niên đẩy tay Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, ý cười trên mặt càng sâu, "Anh không biết lái xe, nhưng anh đâu có nói mình không biết điều khiển máy xúc nha."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Thì ra ngài còn kiêm chức máy xúc đất Lam Tường máy xúc cơ đấy.
Lục Thời Minh đưa tay, nhẹ nhàng lau tro than trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng mà càng lau lại càng bẩn.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn liền thấy ý cười trong mắt người thanh niên càng đậm.
Che lấy trái tim nhỏ yếu ớt của chính mình, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định lập tức sẽ kết thúc nhân sinh xinh đẹp của mình.
. . .
Ở căn cứ mỗi tuần một lần dị năng giả sẽ thay phiên nhau đi ra ngoài thu thập vật tư, cũng mang theo than đá đã đào được đi sang một căn cứ khác không xa để đổi lấy dầu thô.
Dị năng giả có quyền lợi được chọn lựa đội viên cùng đi.
Mà những người bình thường được chọn . . . Đều dùng để làm mồi nhử zombie.
Chưa từng có người còn sống trở về.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng tích cực đi báo danh.
Biến thành người được mọi người chú ý nhất. . . Là kẻ ngốc.
- - - - - - - - - -
Lời Editor: Bây giờ mình sẽ chia ra hai ngày để đăng chương là thứ năm và chủ nhật nhé.
Số chương sẽ tùy theo mức độ mình dịch được.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.
Đăng bởi | bổncôngchúa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 29 |