Chương 27: Sao ngón tay của đàn ông lại có thể thoải mái như thế? (H)
"Sao lại dừng? Xấu hổ?" Bùi Vân Khởi cầm cổ tay cô kéo ra, lại tách hai chân cô ra: "Vậy để anh."
Anh cởi quần lót của cô, làm Giang Vãn không còn bất cứ thứ gì che chắn trên người nữa.
Cô xấu hổ tới mức nhắm mắt lại, chỉ như vậy thì mới không còn cảm thấy quá bối rối.
Nhắm mắt rồi thì không thấy được chuyện gì xảy ra, Giang Vãn khẽ nuốt nước bọt xoa dịu cổ họng khô khốc, thầm chờ mong ngón tay của anh. "Em gái của Vãn Vãn đáng yêu quá." Bùi Vân Khởi im lặng nhìn hồi lâu, cực kỳ yêu thích.
Lời bình luận của anh dành cho nơi đó làm Giang Vãn xấu hổ muốn chết.
Cô vừa định dùng mũi chân đạp anh một cái thì ngón tay của Bùi Vân Khởi đã sờ soạng nơi đó. Đầu tiên là anh khẽ vuốt ve phần mu gồ lên. Giang Vãn cắn chặt môi mới không thất thố.
Sao ngón tay của đàn ông lại có thể thoải mái như thế? Còn thoải mái hơn cô tự vuốt ve bản thân mấy trăm lần.
Cô cho rằng lúc tự xử thì bản thân biết tay mình nên mạnh nên nhẹ như thế nào đã đủ thoải mái rồi, nhưng khi ngón tay của Bùi Vân Khởi vừa chạm vào nơi đó, toàn thân Giang Vãn đã mềm nhũn, sức lực bị rút đi như rút tơ.
Cô cuộn ngón chân lại, điều chỉnh cơ thể đổi tư thế, nửa người tựa vào ghế sô pha.
Thả lỏng cơ thể như vậy thì càng khiến bản thân có thể tập trung hưởng thụ sự phục vụ từ bạn trai hơn.
Anh chậm rãi vuốt ve thịt non nơi đó, ngón tay với lớp chai mỏng khi chạm vào có thể kích thích những đợt tê dại run rẩy.
Những cái vuốt ve của anh như toát lên hàm ý trân trọng, không nỡ dùng lực mạnh hơn, khiến Giang Vãn vừa thoải mái lại vừa ngứa, như bị treo lên cao không thể chạm xuống đất.
Cô dần có chút sốt ruột, bèn nhấc mông đi tìm ngón tay của anh.
Bùi Vân Khởi phối hợp đưa thêm một ngón tay nữa, cọ xát mạnh hơn chút ở nơi âm hạch của cô.
Trái tim Giang Vãn như run rẩy, dưới mông chảy ra một vũng nước nhỏ.
Cô còn chưa kịp hưởng thụ khoái cảm đang tăng nhanh kia, ngón tay đột nhiên đổi thành thứ ấm áp mềm mại. "A!"
Kích thích đột nhiên tăng vọt khiến toàn thân Giang Vãn run rẩy dữ dội, hai chân khép lại kẹp chặt đầu Bùi Vân Khởi.
Giang Vãn chưa từng được người khẩu giao cho bao giờ, không có năng lực sẵn sàng và cũng chẳng thể thích ứng được với kích thích mãnh liệt như vậy.
Cô vừa vô lực đẩy anh ra, vừa run rẩy nói: "Anh đừng như vậy..."
Bùi Vân Khởi từ phía sau liếm tới phía trước xong, mới ngẩng đầu đáp lại một câu: "Là anh muốn, ngoan, đừng kháng cự."
Đăng bởi | boongg |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |