Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất kích tất sát.

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

Thương lượng xong, Dương Bân cầm chặt cái thang bước tới cửa rồi liếc mắt ra hiệu cho Triệu Khôn.

Triệu Khôn khẽ gật đầu rồi mở cửa thật nhanh. Trong lúc bất ngờ, hai con zombie còn chưa kịp phản ứng thì Dương Bân cầm thang đập mạnh vào người hai con zombie khiến chúng té ngửa ra ngoài. Triệu Khôn đứng hình mở to hai mắt, Dương Bân mạnh quá mức, không hợp thói thường a.

Thấy Dương Bân xông ra, Triệu Khôn cũng không dám chần chừ ào ào chạy theo.

Hai con zombie lồm cồm bò dậy rồi phóng tới hai người. Dương Bân cầm thang vung mạnh, lực lượng cường đại lần nữa đem hai con zombie đập bay đi. Nhưng lúc này động tĩnh đã kinh động đến đám zombie đang lang thang trong hành lang lầu 7. Ngay lập tức hơn hai chục con zombie điên cuồng lao tới.

" Đi !" Dương Bân hét lớn.

Hai người cấp tốc chạy lên cầu thang, sau lưng là hơn hai chục con zombie gầm rú đuổi theo. Đến cửa sân thượng, Dương Bân đột nhiên đứng lại.

" Ta thủ ở đây. Ngươi đem thức ăn cho đám kia đi. "

" Đã đến cửa rồi sao còn không vào chứ ? " Triệu Khôn cau mày hỏi.

" Cái thang dài đã gãy rồi, không thể gài cửa lại được. Ở đây có hơn hai chục con zombie , nếu chúng xông vào chúng ta đều phải chết. Ở đây là cầu thang, tương đối hẹp, cao lắm là ba con zombie đồng thời xông lên được, thủ ở đây là tốt nhất. Ta cầm cự trước, các ngươi ăn xong thì tới phụ ta. " Dương Bân nghiêm nghị nói.

Triệu Khôn nhìn bầy zombie đang vọt tới khẽ gật đầu không nhiều lời nữa, lập tức mở cửa bước vào sân thượng.

Ầm !

Một đám zombie vọt lên, Dương Bân vung thang.

Đám zombie đầu tiên bị đập bay, đè lên đám sau lưng khiến cho một đống zombie ngã xếp lớp. Nhưng zombie vốn không biết sợ, ngã xuống lại ngồi dậy rồi vọt lên. Dương Bân chỉ có thể không ngừng đập bay từng đợt, áp lực càng lúc càng lớn. Đám zombie ngã xuống chẳng mấy chốc liền được đám phía sau giữ lại rồi hung hãn không sợ chết tiếp tục xông lên.

Trên sân thượng, đám người cũng thấy toàn bộ nên không dám lề mề, lập tức ăn vội chút thức ăn rồi Triệu KHôn cần thang, Sấu Hầu cầm băng ghế cao, Lão Hắc cùng Trần Hạo thì trực tiếp đem cái thang gãy bẻ làm hai rồi mỗi người cầm một nửa ào ào chạy tới. Không thể không nói là đám người này có thể sống đến hiện tại đều nhờ vào sự hợp tác ăn ý này. Cho dù song phương quan hệ không được tốt lắm nhưng khi đối mặt zombie đều toàn lực ứng phó , tuyệt đối không ai có tâm tư gì. Đây chính là lý do mà Dương Bân nguyện ý hợp tác cùng đám người Triệu Khôn.

Sau khi đám Trần Hạo đến, Dương Bân mới nhẹ nhàng thở ra. Cho dù họ chỉ có năm người nhưng họ lại đang chiếm lấy vị trí có lợi, lại thêm trong tay đều có vũ khí nên trong lúc nhất thời zombie cũng không thể tràn lên.

" Bân ca, cầm lấy . " Trần Hạo lấy nửa miếng bánh mì đưa cho Dương Bân.

Dương Bân cười nhẹ lắc đầu nói : " Ngươi ăn đi. Ta không đói. "

Trần Hạo vốn được chia bị bánh mì nhưng hắn lại chỉ ăn một nửa, còn lại một nửa để dành. Dương Bân vốn hiểu rõ Trần Hạo từ nhỏ đến giờ luôn như vậy nên lập tức từ chối.

" Nhưng mà ngươi chẳng phải từ tối qua đến giờ cũng có ăn gì đâu ? Đánh nhau từ sáng giờ, ngươi lại là người làm nhiều nhất, sao lại không đói chứ ? "

" Thật không đói ! Ta khách khí với ngươi bao giờ chưa ? Ngươi tranh thủ ăn nhiều chút, nếu không thì không có sức để mà đánh zombie đâu à." Dương Bân cười nói.

" Vậy được. "

Trần Hạo cũng không khách khí nữa, lấy bánh mì nhét hết vào miệng nuốt một cái ực.

" Dương Bân ! Nếu cứ như vầy ta e là không ổn đâu hả. Đám zombie này không biết mệt là gì nhưng chúng ta sức lực có hạn a. " Triệu Khôn cau mày nói.

Dương Bân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói :

" Các ngươi ráng cầm cự, ta đi xử lý cái thang... "

" Hảo ! "

Trở lại sân thượng, Dương Bân cầm lên một cục gạch rồi đập bay toàn bộ bậc thang ở giữa , rất nhanh chóng hai ống sắt dài xuất hiện. Sau đó hắn quay lại cầu thang đưa cho Trần Hạo một cây rồi nói :

" Các ngươi giữ vị trí. Ta giải quyết tụi nó. "

Dương Bân nói đoạn nhìn chằm chằm vào một con zombie đang xông lên, ống sắt trong tay đột nhiên phát lực.

Phập !

Ống sắt đâm xuyên đầu zombie.

Ngay lập tức zombie khựng lại rồi thân thể từ từ ngã xuống.

" ??? "

" Đệch ! "

" Á đù ! Bân ca ngưu bức ! " Trần Hạo tròn mắt cảm thán.

Đám người khiếp sợ không thôi. Xương sọ con người cứng rắn thế nào thì ai cũng biết, Dương Bân lại một chiêu thủng đầu chỉ bằng một cây sắt tròn đầu bằng chứ không vót nhọn chứng tỏ khí lực của hắn lớn đến cỡ nào.

" Ha ha ha... ngon lành ! Xài được a. " Dương Bân rút ống sắt ra cười thoải mái.

" Ta cũng thử một chút ! " Trần Hạo hưng phấn.

Phốc !

Ống sắt chọt thẳng vào đầu zombie nhưng chỉ vào trong được một chút, móp xương chứ không xuyên qua được.

" ???? "

" Được rồi, các ngươi ngăn chúng lại là được. Để ta giết ! " Dương Bân nói.

" Tốt thôi. " Trần Hạo xấu hổ rút ống sắt lại.

Sau đó, trong ánh mắt thán phục của đám người, Dương Bân nhất kích tất sát từng con zombie một. Đánh giết ngày càng nhiều, thủ pháp của Dương Bân ngày càng linh hoạt. Mỗi lần xuất thủ là một con zombie bị xuyên thủng đầu. Nhưng mà dù cho Dương Bân giết bao nhiêu đi nữa thì số lượng zombie vẫn không giảm bớt, bởi vì động tĩnh ở đây quá lớn, zombie xung quanh nghe tiếng động nên không ngừng chạy tới ngày càng nhiều. Có zombie trốn trong phòng nghe động chạy ra, cũng có ở lầu 6 nghe rục rịch thế là tò mò chạy lên. Ở trên sân thượng chiến đấu thì ở dưới sẽ không nghe được, cho dù có nghe tiếng động đi nữa thì zombie vốn dĩ không có trí thông minh nên cũng không biết làm sao để lên được sân thượng. Còn hiện tại trong cầu thang, tiếng vang rất lớn, cách vài tầng cũng có thể nghe thấy nên zombie cứ theo tiếng động mà tới.

Thời gian dần trôi, Dương Bân giết zombie ngày càng nhiều. Lúc này hắn có cảm giác tay ngày càng nặng, nhấc lên không nổi. Dù hiện tại tố chất thân thể của hắn đã được tăng cường rất nhiều nhưng mà dùng ống sắt xuyên thủng đầu zombie là một chuyện hết sức tốn sức. Loại chiến đấu cường độ cao này cho dù là người sắt cũng không chịu nổi a,

Cũng còn may là zombie chết ngày càng nhiều, thi thể chất đống ngay chân cầu thang khiến cho đám zombie đằng sau muốn đi lên ngày càng khó khăn hơn. Sau một lúc, cầu thang gần như bị zombie phá hư, không còn con zombie nào đi lên được nữa. Dương Bân ngồi bệch xuống đất thở ra một hơi, hai tay run rẩy.

" Bân ca, ngươi không sao chứ ? " Trần Hạo lo lắng hỏi.

" Không sao ! Chỉ là quá mệt thôi. Nghỉ ngơi một chút là được. " Dương Bân lắc đầu nói.

Có lẽ là đã trải qua nhiều nên hiện nay cả bậc thang chất đầy thi thể nhưng không một ai ói mửa nữa. Chỉ là từng người đều tái nhợt mặt mày giống như đang cố nén buồn nôn, chỉ vì thật khó khăn mới kiếm được chút thức ăn , không thể ói ra được.

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.