Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh nhật vui vẻ.

Phiên bản Dịch · 1772 chữ

--"Không đi!"

Bốn người đồng loạt lắc đầu. Đùa sao ? Zombie là ăn người đó nha. Có thể cẩu thì cẩu chứ tội gì phải đi liều mạng chứ ?

" Chúng ta vẫn ở đây chờ cứu viện thôi. Chỉ cần trốn kỹ đừng gây tiếng động thì zombie sẽ không tìm ra. " Một nam tử đeo kiếng nói.

" Nếu như cứu viện vẫn không tới thì sao ? " Triệu Khôn cau mày hỏi.

" Không sao hết. Trong phòng còn không ít thức ăn. Ráng tiết kiệm một chút có thể sống được vài ngày. " Một tên tóc quăn nói.

Nghe vậy Dương Bân lập tức lóe lên tinh mang trong mắt, vơ vét nhiều phòng rồi cũng chỉ tìm được vài bị đồ ăn vặt, tới giờ cả nhóm cũng chưa được ăn gì no đủ, không ngờ trong phòng này lại còn có đồ ăn.

" Chúng ta có thể vào trong ngồi một chút sao hả ? Đứng ngoài này lâu lạng quạng thu hút zombie tới thì chết cả đám." Dương Bân cười nói.

" A.... nhanh vào ... nhanh. " Nghe nói zombie sẽ tới, người trong phòng hoảng hốt.

Vào trong , đập vào mắt Dương Bân là một bàn đồ ăn vặt, còn có cả bánh kem, coca , sprite.... đủ thứ khiến cho cả đám người đói meo chảy nước miếng.

" Tối qua các ngươi có sinh nhật à ?" Dương Bân hỏi.

" À , là sinh nhật của ta. Tối qua tụi nó mua một đống đồ ăn tổ chức sinh nhật cho ta đó mà. " Tóc quăn cười nói.

" Ồ, sinh nhật vui vẻ ! " Dương Bân nhe răng cười.

Nói đoạn Dương Bân rất tự nhiên tới cái bàn rồi lấy ăn tỉnh bơ.

" Sinh nhật dzui dzẻ ! "

" Hép pi bớt đây ! "

Đám Trần Hạo lập tức làm theo, chúc mừng tóc quăn rồi tụ tập tới bàn, ăn như hổ đói.

" Cảm... cảm ơn !" Tóc quăn sững người lắp bắp nói theo thói quen.

" Cái đệch ! Không đúng ! Chúng đem đồ của chúng ta ăn hết , chúng ta lấy gì ăn chứ ? " Mắt kính hốt hoảng la lên.

" Ngọa tào ! Dừng lại ! " Bốn người chợt phản ứng nhào lên cướp lại thức ăn.

Chỉ là khi họ xông tới thì trên bàn đã gần như không còn gì. Đám quỷ chết đói đầu thai này chẳng những bốc hốt nuốt trọng còn bỏ vào túi.

" Con mẹ nó ! Các ngươi là thổ phỉ sao ? " Tóc quăn giận dữ chửi.

" Ao... ại ư ế ? Chẳng phải là ... ực ực...đang chúc mừng sinh nhật ngươi sao ? " Dương Bân tay trái cầm coca, tay phải cầm bánh kem, vừa nói vừa ngốn một họng ú ớ nói.

" Sinh nhật ta đã qua rồi, không cần các ngươi chúc mừng ! Đền đồ ăn đây ! Thền đi ! Oa huhu " Tóc quăn trợn trắng mắt tức giận phát khóc. Thật sự đám quỷ đói này thật là không có sĩ diện mà.

" Nói sao đây ta... đồ cũng đã ăn rồi chả lẽ ói ra sao ? " Dương Bân cười nói : " Nhưng mà ta cũng không ăn miễn phí đồ ăn của các ngươi a."

Nói đoạn, Dương Bân tới giường giật cái thang xuống quăng cho bốn người trong phòng.

" Thứ này trong tận thế còn quý hơn đồ ăn rất nhiều. Nó có thể giúp các ngươi một mạng a. "

Bốn người sững sờ cầm cái thang , trong nhất thời không dám lên tiếng đơn giản vì bị sức mạnh của Dương Bân hù dọa.

Dương Bân lại cầm hai bị đậu phọng bỏ vào túi rồi dẫn người nghênh ngang rời đi bỏ lại một câu nói , trời u ám , gió hiu hiu... một cảnh tượng thê mỹ.

" Các ngươi nếu không dám giết zombie thì cứ đóng cửa lại đi. Hy vọng các ngươi có thể chờ được đến khi cứu viện tới. "

Đám người rời đi, trong phòng mới vang lên tiếng nói chuyện.

" Đám trời đánh thánh đâm ! Thứ ăn cướp ! Tụi nó ăn hết thức ăn rồi, bây giờ làm sao chờ được đến khi cứu viện tới chứ ? "

" Phải đó ! Đám người này rõ ràng là chặt đứt đường lui của chúng ta mà. "

Bên ngoài, đám Dương Bân uống nước ngọt, ăn bánh kem vô cùng hạnh phúc.

" Thật sảng khoái ! "

" Dương Bân, chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không hả ? " Triệu Khôn áy náy nói.

" Quá đáng sao ? Ha ha ha.... ngươi cảm thấy sẽ có cứu viện đến thật sao ? " Dương Bân nhếch mép.

" Thì... "

" Cho dù là có đi nữa thì ít nhất cũng mười ngày nửa tháng. Ngươi cho rằng chút đồ ăn đó có thể kiên trì được lâu vậy sao ? "

" Không thể nào. "

" Chẳng phải là chúng ta ăn đồ ăn của họ ngược lại cũng đã cho họ vũ khí. Nói công bằng một chút thì vũ khí đem lại cơ hội sinh tồn cho họ, hy vọng lớn hơn chẳng phải sao ? "

" Ừm... cũng đúng. " Triệu Khôn khẽ gật đầu.

Sau đó đám người đem toàn bộ zombie trong hai phòng còn lại giải quyết hết rồi đi hướng khác. Hơn nửa tiếng sau, mười phòng bên phải cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thu hoạch cũng được một chút đồ ăn vặt với bình nước khoáng, còn có một số y phục cùng một số đồ dùng hàng ngày. Mỗi người đeo một cái ba lô chứa vật tư... à ba lô cũng là do cướp.... không phải cướp, là trao đổi...đúng , là trao đổi chứ không phải cướp. Mười căn phòng bên phải này không một ai sống sót , vậy mới thấy tỷ lệ sống sót trong đại nạn này thấp đến thế nào. Toàn bộ 7 tầng gần tám chục người cuối cùng chỉ còn lại phòng 708 có bốn người cùng với ba người Triệu Khôn nữa là còn sống sót, còn lại thì đều biến thành zombie hoặc là bị zombie ăn hết. Tỷ lệ sống sót có thể nói chưa đến một phần mười khiến tâm tình của mọi người vô cùng nặng nề. Nhưng mà như vậy cũng là vì nơi đây là ký túc xá, tụ tập rất đông người , nơi khác thì có thể tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

Thanh lý xong lầu 7 , mặt trời cũng sắp xuống núi. Đám người quyết định tối nay sẽ tìm phòng nào sạch sẽ nghỉ lại một đêm rồi mai lại tìm cách tiếp, hiện tại thì vấn đề ăn uống cũng có thể nói là tạm ổn, không cần lo lắng chuyện đói khát nữa. Cuối cùng mấy người tìm được hai phòng có cửa còn nguyên vẹn không hư hại, đám người Triệu Khôn ở một phòng, Dương Bân cùng Trần Hạo ở một phòng.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, hai người nằm bệch ra giường, cả ngày nay thật sự là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Dương Bân lấy cục sạc cướp được ra cắm điện vào điện thoại rồi lâm vào trầm tư.

" Bân ca, ngươi thấy chúng ta có thể sống sót trong tận thế này sao ? " Trần Hạo chợt lên tiếng.

" Có thể ! " Dương Bân kiên định nói.

" Uh. " Trần Hạo khẽ gật đầu, trong mắt hắn có chút bàng hoàng.

Trước đây khi coi phim về tận thế thì rất kích thích nhưng khi chân chính trải qua mới biết được cái cảm giác mà cái chết cận kề bên mình nó thế nào.

" Đừng suy nghĩ nhiều quá. Cứ đi theo con đường của mình là được. Lát nữa chúng ta đi lầu 6. " Dương Bân nói.

" Xuống lầu 6 làm gì ? Chúng ta ở đây không tốt hơn sao ? " Trần Hạo kỳ quái hỏi.

" Lúc nãy thanh lý zombie ta có sử dụng năng lực nhìn xuống lầu 6 thì phát hiện một con zombie đặc thù." Dương Bân nói.

" Đặc thù zombie ? Là cái zombie lúc nãy suýt chút nữa đem chúng ta toàn diệt ? "

" Đúng vậy. "

" Có loại zombie đó ..... nguy hiểm lắm đó... chúng ta xuống đó làm gì chứ ? " Trần Hạo nghi hoặc nói.

" Ngươi có nghĩ tại sao sức mạnh của ta lại tăng lên vậy không ?" Dương Bân hỏi.

" Phải rồi, ta vẫn muốn hỏi ngươi làm sao mà tự nhiên sức mạnh tăng lên dữ vậy. Chẳng lẽ là.....viên tinh thể kia ? " Trần Hạo trừng to mắt.

" Không sai ! Sau khi ăn viên tinh thể đó, tố chất thân thể của ta tăng lên rất nhiều. " Dương Bân xác nhận : " Tinh thể này có lẽ là thứ quan trọng để có thể sinh tồn được trong tận thế này. Chúng ta phải tranh thủ lúc người khác còn chưa phát hiện chuyện này lấy cho nhiều tinh thể ..."

" Bân ca, ý ngươi là ... loại tinh thể này chỉ có đặc thù zombie mới có ? " Trần Hạo nói.

" Phải ! Chúng ta giết rất nhiều zombie nhưng cũng chỉ có con zombie đó mới có tinh thể trong đầu. Như vậy có nghĩa là đặc thù zombie rất ít xuất hiện, khó khăn lắm mới đụng được một cái, đương nhiên ngu sao bỏ qua chứ ? "

" Được ! Vậy nghe ngươi. Có cần kêu tụi nó không ? " Trần Hạo chỉ chỉ qua phòng Triệu Khôn.

" Không cần ! Chúng ta cùng họ chỉ là quan hệ hợp tác. Lúc không có xung đột lợi ích thì còn tốt chứ một khi đã dính đến quyền lợi thì lúc nào cũng sẽ xuất hiện vấn đề. Hơn nữa vật này ta cũng không thể tặng cho họ được. "

" Tốt ! Vậy chừng nào đi ? "

" Nghĩ một chút rồi đi. Cố gắng đừng để tụi nó phát hiện. "

" Ok gái ! "

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.