Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Văn Lượng.

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

Hai người cắm đầu chạy thẳng tới hành lang lầu 3 thì khựng lại, một cảm giác bàng hoàng dâng lên. Toàn bộ hành lang nhan nhản zombie, chí ít cũng trên dưới bốn mươi con, chỉ riêng hành lang bên trái thì cũng khoảng hai chục con rồi.

" Hảo tử .... phải liều mạng thôi. Ta lo phía trước, ngươi để ý sau lưng. " Dương Bân nói.

" Ok! " Trần Hạo nghiêm nghị gật đầu.

Dương Bân cầm chặt ống sắt lao thẳng về phía trước.

Graooo

Zombie vừa thấy người liền lao tới.

Phụp !

Ống sắt trong nháy mắt xuyên thủng đầu một con zombie, nhưng Dương Bân lại sầm mặt lại. Hắn có cảm giác đầu con zombie này cứng hơn trước rất nhiều, nhưng hiện tại không có thời gian để suy nghĩ , hắn trực tiếp đá bay thi thể zombie ra văng vào đám zombie đang lao tới khiến chúng ngã nhào xuống. Hai người cấp tốc xông lên, đám zombie bị đẩy ngã cũng nhanh chóng bò dậy nhào tới, đàng sau cũng là một đám zombie ầm ầm chạy tới.

Trần Hạo cũng không thua kém, ống sắt đâm ra xuyên thủng đầu một con zombie dù không thuần thục như Dương Bân, dù sao thì tố chất thân thể của Trần Hạo cũng được nâng cao sau khi sử dụng tinh thạch nên đâm xuyên đầu zombie dễ dàng hơn trước.

Hai người cứ đâm xuyên đầu rồi đá thi thể ra, cứ vậy cả tay lẫn chân không ngừng tấn công, đem zombie đá bay ra ngoài. Liên tục giết mấy con zombie, Dương Bân thầm xác định đám zombie này tuyệt đối mạnh hơn hôm qua không ít, cho dù là sức mạnh hay độ phòng ngự đều tăng lên.

" Chẳng lẽ zombie ở dưới này lại lợi hại hơn sao ? Hay là ... zombie có thể trưởng thành ? " Dương Bân lẩm bẩm.

" Bân ca, nhanh lên ! Ta không chịu nổi nữa. " Trần Hạo hét lên.

Dương Bân giật mình sực tỉnh nhìn qua, lập tức sầm mặt lại.

Zombie ở phía sau nhiều hơn trước mặt, lúc này đám zombie đã xông tới sát bên Trần Hạo, ống sắt không thể đâm được chỉ có thể quét ngang đẩy lùi đám zombie. Nhưng mà zombie quá nhiều nên không thể đẩy ra nổi, chỉ có thể gượng chống đỡ , tay Trần Hạo đã bị trúng đòn máu chảy đầm đìa.

" Hạo tử ! Ráng chịu đựng ! " Dương Bân gầm lên, ống sắt đâm mạnh xuyên đầu một con zombie.

Dương Bân nhảy lên, dùng hết sức đạp mạnh thi thể zombie bay ra đập vào đám zombie khiến chúng ngã như rạ.

" Đi ! "

Dương Bân quát lớn rồi giẫm lên đám zombie đang bò lổn ngổn dưới đất mà chạy.

Trần Hạo tranh thủ dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh đám zombie phía sau rồi vọt theo Dương Bân.

Phía trước, Dương Bân vừa chạy vừa vung vẩy ống sắt đập liên tục vào bất kỳ con zombie nào trước mặt mở ra một con đường. Trần Hạo theo sát sau lưng, tay không ngừng quét ngang ống sắt ngăn cản zombie hai bên ...

Mắt thấy phòng 308 ngay trước mặt, thì chợt một con đang nằm dưới đất chụp được chân Trần Hạo rồi cắn thật mạnh.

" Éc ! "

Trần Hạo đau đớn kêu lên.

" Hạo tử ! "

Dương Bân kinh hãi không kịp suy nghĩ lập tức phóng ngay ống sắt vào đầu con zombie rồi kéo Trần Hạo đi. Lúc này Dương Bân không màng bị thương hay không, dùng vai ủi mạnh vào đám zombie đang bu lại mở đường máu vọt thẳng vào phòng.

Lốc cốc...

Cửa phòng khóa lại. Hai người chưa kịp thở ra thì.....

Graoooo !

Trong phòng có một con zombie, phát hiện người sống lập tức hưng phấn nhào vào.

" Lưu Bác.... "

Nhìn thấy con zombie, hai người lộ ra vẻ khổ sở. Bạn cùng phòng ba năm trời, quan hệ giữa họ vô cùng tốt đẹp. Giờ đây tận mắt thấy người đó trở thành zombie, lòng vô cùng khó chịu.

" Xin lỗi .... huynh đệ ! "

Dương Bân thở dài, lấy ống sắt đâm mạnh vào cổ zombie.

Hắn không đâm vào đầu, bởi vì chí ít cũng để lại một cái xác trọn vẹn cho bằng hữu.]

Nhìn zombie trước đây là Lưu Bác ngã xuống, vẻ bi thống hiện rõ trên mặt hai người. Họ giết nhiều zombie như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tự tay giết huynh đệ mình.

" Ầm ầm.... phanh... phanh... "

Tiếng đập cửa điên cuồng vang lên, cửa phòng bị va đập rung chuyển, đám zombie bu lại như quyết không buông tha cho hai con mồi kia.

Hai người tranh thủ ổn định cảm xúc, kéo cái giường qua chèn cửa phòng lại.

" Bân ca ? Hạo tử ? "

Một giọng điệu quen thuộc vang lên. Hồ Văn Lượng thò đầu ra từ trong nhà vệ sinh.

" Lượng tử ! " Hai người kích động kêu lên.

Ba nam nhân ôm nhau thắm thiết con bà miết.

" Ta còn nghĩ là sẽ không thể gặp lại các ngươi a. " Hồ Văn Lượng rưng rưng nói.

" Đúng vậy ! Ngươi còn sống thật sự là quá tốt rồi . " Trần Hạo cảm thán nói.

Ôm nhau đấu kiếm đã đời, ba tên nam nhân mới buông nhau ra.

" Bên ngoài toàn zombie... sao các ngươi lại trở về chứ ? "

" Còn nói à ? Ngươi có biết chúng ta quay lại đây cứu ngươi gặp bao nhiêu khổ sở sao ? "

Trần Hạo đưa chân ra nhìn, chỗ vết thương máu thịt be bét lủng một lổ không nhỏ.

" Hạo tử.... Ngươi ??? " Hồ Văn Lượng cố nén nước mắt. " Thật xin lỗi..... nếu biết như vầy ta tuyệt không gửi tin nhắn cho các ngươi. Nếu ngươi biến thành zombie, ta ..... ta sẽ cùng ngươi... Ớ ! "

" Cút ! Ngươi không phải nữ nhân. Ai cần ngươi chết theo chứ ? Tranh thủ lấy đồ ta băng vết thương lại coi. Đau chết bảo bảo hà . "

" Ngươi rồi cũng biến thành zombie. Băng bó làm gì chứ ? "

" Ngươi mới biến thành zombie. Cả nhà ngươi mới biến thành zombie á ! Lão tử không sao hết, ngươi trù ta à ? ?" Trần Hạo trợn mắt chửi.

" Nhưng mà.... "

" Được rồi Lượng tử, Hạo tử không sao đâu. "Dương Bân cầm băng gạc cùng cồn sát khuẩn đi tới.

Mấy thứ này là trước đây Dương Bân luôn trữ sẵn, hắn thường xuyên ra công trường, bị thương là chuyện như cơm bữa nên chuẩn bị thuốc men đã trở thành thói quen.

Dương Bân sử dụng Chân Thị Chi Nhãn nhìn vào vết thương của Trần Hạo chuẩn bị rửa sạch băng bó lại thì chợt vô tình nhìn qua Hồ Văn Lượng.

" Ngọa tào ! Trùng hợp vậy sao ? " Dương Bân mở to mắt trừng trừng nhìn Hồ Văn Lượng, tay cầm cồn không cẩn thận đổ hết vào vết thương của Trần Hạo.

Hồ Văn Lượng sở hữu dị năng. Mà lại là trị liệu hệ dị năng !

" Cái gì trùng hợp thế ? Ứ ứ ứ.... " Trần Hạo nhe răng trợn mắt vì đau.

" Lượng tử.... gia hỏa này vậy mà sở hữu dị năng. Ngươi nói có trùng hợp hay không ? "

" Thật ?" Trần Hạo kích động quên đau.

" Các ngươi đang nói cái gì thế ? Dị năng gì ? " Hồ Văn Lượng đưa mặt ngu ra hỏi.

" Ngươi thử lấy tay để chỗ vết thương của Hạo tử rồi tập trung tinh thần nghĩ đến việc chữa lành cho hắn đi. " Dương Bân nói.

" Làm vậy chi ?" Hồ Văn Lượng càng ngu người thê,.

" Ngươi cứ làm đi. " Dương Bân cười nói.

" Ờ... được thôi. "

Hồ Văn Lượng khẽ gật đầu rồi mơ màng ngồi xuống đưa tay vào chỗ vết thương của Trần Hạo. Đột nhiên hào quang lóe lên, vết thương trên chân Trần Hạo có thể bằng mắt thường thấy được đang từ từ khép lại, không bao lâu thì hoàn hảo như lúc đầu.

" Đù mọa ! Ngưu bức vãi ! " Trần Hạo sợ hãi thốt lên.

Ngay cả Dương Bân cũng vô cùng thán phục nhìn chằm chằm không chớp mắt.

" Đây.... cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy ? " Hồ Văn Lượng càng mơ hồ , mặt ngu không thể tả.

" Là vầy.... "

Dương Bân đem mọi chuyện kể lại cho Hồ Văn Lượng nghe.

" Vậy nghĩa là tận thế không những xuất hiện zombie mà còn có cả siêu nhân ? " Hồ Văn Lượng trừng to mắt nói.

" Ờ ờ.... có thể nói vậy. "

" Chuyện này khó tin quá ! "

" Đúng rồi ! Lượng tử, Lưu Bác biến thành zombie sao ngươi vẫn còn sống hay vậy ? Là vô tình đi ỉa sao ? " Dương Bân kỳ quái hỏi.

" Không phải ! Đêm đó bị chuông điện thoại của ngươi đánh thức rồi không ngủ lại được, ta mới mở game ra chơi. Ban đầu chỉ muốn chơi một hai trận thì đi ngủ nhưng mà thua miết, càng chơi càng thua càng quạu. Thế là chơi miết đến gần sáng mới thắng được một trận, lúc chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy ngoài cửa sổ sáng lạ thường mà lại là màu đỏ. Ta tò mò mở cửa ra ngoài nhìn, các ngươi biết ta thấy gì không ?" Hồ Văn Lượng dừng lại một chút.

" Thấy được Bắc Đấu Cửu Tinh Đồ , còn có một viên tinh thần đỏ rực nữa phải không ? " Dương Bân nói.

" Sao ngươi biết ? " Hồ Văn Lượng trừng to mắt.

" Sao ngươi không nghĩ là chúng ta cũng thấy ? " Trần Hạo cười nói.

" À hen. " Hồ Văn Lượng lúng túng nói tiếp : " Lúc đó ta sợ quá tỉnh luôn. Nhìn mấy ngôi sao đó một hồi đến khi nó biến mất ta mới quay vào phòng. Lúc đó trời đã mờ sáng, vừa vào phòng thì thấy thân thể Lưu Bác không ngừng run rẩy. Ta gọi kiểu gì hắn cũng không dậy. Rồi ta thấy da hắn từ từ thối rữa, lúc đó ta rất sợ, gọi điện thoại cho các ngươi lại không được. Rồi đột nhiên Lưu Bác mở mắt, mắt hắn lại là màu đỏ như máu, cảm giác y như trong phim vậy. Ta sợ quá mới trốn vào nhà vệ sinh, không ngừng gọi điện báo cảnh sát nhưng vẫn không gọi được. Cuối cùng ta lướt mạng mới thấy tin tức zombie bạo phát, ta liền trốn luôn trong đó không dám ra ngoài. " Hồ Văn Lượng sợ hãi kể lại.

" Khá lắm ! Ngươi là tận mắt nhìn thấy zombie biến hình a. " Trần Hạo than nhẹ.

Dương Bân lâm vào trầm tư. Hắn sở hữu dị năng, Trần Hạo cũng có dị năng, Hồ Văn Lượng cũng có. Điểm chung của ba người đều là nhìn thấy bức Bắc Đấu Cửu Tinh Đồ cùng tinh thần màu đỏ kia. Như vậy dị năng nhất định có liên quan đến bức tinh đồ này.

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.