Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội loạn.

Phiên bản Dịch · 1471 chữ

Đặc thù zombie ngã xuống, Dương Bân tranh thủ đạp con zombie phía sau lọt xuống liền kéo thi thể đặc thù zombie qua một bên.

Sau nửa tiếng, toàn bộ zombie được giải quyết. Trên cầu dưới hồ thi thể chất đống, nước trong hồ gần như bị máu tươi nhuộm đỏ. Ba người đặt mông ngồi bệch xuống đất thở hồng hộc, thực sự là mệt chết người.

Một hồi lâu sau, Dương Bân bò dậy, đi tới thi thể đặc thù zombie thuần thục đem tinh thể lấy ra.

" Bân ca, khỏi hỏi làm gì nữa. Ngươi nhanh ăn đi coi thử có thắp sáng được góc thứ hai hay không. " Trần Hạo lập tức lên tiếng.

" Đúng vậy ! Bân ca, ta cũng rất tò mò nha. " Hồ Văn Lượng nói.

" Uh"

Dương Bân không khách khí gật đầu rồi nuốt tinh thể vào bụng.

Một lát sau, thấy Dương Bân nhíu mày Trần Hạo liền hỏi : " Sao vậy ? Không sáng lên à ? "

" Không thấy gì. " Dương Bân lắc đầu.

" Thực lực thì sao ? "

" Có ! Nhưng mà hình như là ít hơn viên trước. " Dương Bân bất đắc dĩ nói.

" Không sao ... chỉ cần có tăng thực lực lên là được rồi, cùng lắm thì ăn nhiều hơn một chút, sẽ đến lúc thắp sáng được góc thứ hai thôi. " Trần Hạo an ủi.

" Cũng phải ! "

Ba người ngồi nghĩ một hồi liền đứng đậy đi tới dãy phòng ký túc xá. Lúc này trời đã sập tối, đánh đấm lúc này là không khả thi. Vừa trở lại ký túc xá thì lại gặp một đám người cũng đang chuẩn lên lầu, hóa ra là đám người Triệu Khôn.

" Các ngươi ..... Sao lại quay lại đây chứ ? " Dương Bân nhìn Triệu Khôn kỳ quái hỏi.

" Ài.... chuyện dài lắm.... càng nói càng đau lòng... " Triệu Khôn u oán nhìn Dương Bân nói.

Trên đường đi, Triệu Khôn vừa thở dài vừa kể lại một lần mọi chuyện.

" Hiện tại bên ngoài căn tin toàn là zombie, chúng ta không cách nào vào được nên đành quay trở lại. " Triệu Khôn bất đắc dĩ nói.

" Y dà, các ngươi xác thực rất là thảm đó nha. " Dương Bân đồng tình.

" Nếu không có thằng ngớ ngẩn nào đó đem đám zombie dẫn đi thì chúng ta bây giờ e là còn bị bao vây trong thư viện đó nha. " Lão Hắc sợ hãi vỗ ngực nói.

Trần Hạo nghe vậy lập tức trợn trắng mắt : " Ê Hắc tử , ngươi nói ai ngớ ngẩn hả ? "

" Ta có nói ngươi đâu. " Lão Hắc oan ức nói rồi trừng mắt : " Ngọa tào ! Chẳng lẽ là ngươi dẫn đám zombie đi à ? "

" Ngươi nói coi ! Ta cứu các ngươi một mạng, giờ làm sao phải cảm tạ ta đây hả ?" Trần Hạo nghểnh mặt lên nói.

" Éc ??? Thật là ngươi sao ? Ngươi làm sao chạy thoát khỏi đám zombie hơn trăm con chứ ? "

" Đơn giản ! Giết sạch là xong không phải sao ? "

" .......... "

Đám người Triệu Khôn im lặng đơ người, nhưng mà họ cũng không hoài nghi lời Trần Hạo nói bởi vì họ biết có Dương phong tử ở đây thì khả năng cao là vậy. Nhưng mà đám Triệu Khôn tin nhưng người khác thì không.

" Khoác lác ! Hơn một trăm con zombie mà đòi giết hết sao? Sao ngươi không nói ngươi có thể bay lên trời luôn đi. "

" Chết cười ! Ý của ngươi là chúng ta nhiều người như vậy cũng không bằng các ngươi sao ? Nói dóc vừa thôi ! "

" Phải đó ! Lúc chúng ta ra ngoài liều mạng thì các ngươi trốn trong phòng không dám ra. Bây giờ thì ra đây tỏ vẻ gì chứ ? "

Nghe đám người nhao nhao lên, ba người Triệu Khôn lập tức giật mình, mặt đầy quan ngại nhìn đám người to gan này. Còn bốn người phòng 708 thì vô cùng ăn ý , toàn bộ ngậm miệng không hé nửa lời. Ngay từ đầu bốn tên này đã nhận ra Dương Bân cùng Trần Hạo nhưng chuyện xảy ra trong thư viện đã khiến cho bốn tên này im lặng không nhắc nhở một ai.

" Bân ca, ta ngứa tay ! " Trần Hạo nhìn Dương Bân nói.

" Động thủ ! Không cần nể mặt ta! "

" Ngon lành ! "

Trần Hạo nhe răng cười rồi đi tới trước mặt hai tên to mồm nhất.

Chát !

Một tên bị đập bay té lăn vòng vòng trên mặt đất, hai cái răng bay ra.

" Con mẹ nó chứ, ngươi dám đánh người hả ? "

" Đúng vậy ! Ngươi dựa vào cái gì chứ ? Nói dóc còn không cho người ta nói sao ? "

Bép !

Trần Hạo không quan tâm đến quần chúng chửi loạn, trở tay đem tên còn lại đập cắm đầu xuống đất , đít chổng lên trời.

" Mẹ kiếp ! Ngươi quá lắm rồi ! "

Đám người nhất thời nổi giận.

" Triệu Khôn ! Ngươi thấy sao hả ? "

Mặc dù rất phẫn nộ nhưng đám người này vẫn quay qua hỏi ý Triệu Khôn, dù sao thì Triệu Khôn cường đại thế nào họ cũng đã chứng kiến.

" Các ngươi muốn chết cũng đừng lôi ta vào. " Triệu Khôn lạnh nhạt nói.,

" Ngươi có ý gì ? "

" Không gì hết ! Các ngươi muốn chết thì cứ chết, ta không cản. Nhưng mà đừng có lôi ta theo. " Triệu Khôn nhất quyết phân rõ giới hạn với đám người này.

Mẹ nó chứ, tên điên kia mà cũng dám chọc thì đúng là chán sống rồi.

Thấy Triệu Khôn như vậy, một đám người tròn mắt nhìn chăm chăm. Triệu Khôn hung hãn thế nào thì trên đường đi họ đã thấy rất rõ, đại bộ phận zombie đều là ba người Triệu Khôn giết. Nhưng mà Triệu Khôn lại e ngại đám người kia ? Không ít người lập tức hiểu chuyện, đồ đần cũng có thể nhìn ra ba người kia là không dễ động vào.

Đám đông có thể tỉnh ngộ nhưng hai người bị đánh thì lại bị lửa giận công tâm, đánh mất lý trí. Một tên chụp lấy ống sắt, một tên thì cầm dao thái lan lao tới Trần Hạo.

" Mẹ kiếp ! Lão tử giết ngươi ! "

Trần Hạo nhếch mép, ống sắt đập thẳng xuống tên cầm ống sắt, thuận chân đạp mạnh đem tên cầm dao đá bay ra xa.

" Éc ! "

" Hít vào...."

" Vãi ! "

Một đám người hít khí lạnh. Đem người đạp bay ra xa .... khí lực mạnh cỡ nào chư ???

Ba người Triệu Khôn nhìn nhau , trong mắt đồng bạn đều nhìn ra đáp án. Trần Hạo rõ ràng cũng đã tăng thực lực lên.

Hai người bị đánh trọng thương không đứng dậy nổi,nằm đó nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt đầy sợ hãi.

" Lần này chỉ cảnh cáo các ngươi thôi. Nhớ lần sau nói chuyện phải biết điều một chút. " Trần Hạo thản nhiên nói.

Nói đoạn, Trần Hạo đi đến sau lưng Dương Bân rồi ba người cùng đi lên lầu. Một đám người lập tức tách ra hai bên mở đường. Lúc này đám người mới phát hiện người xuất thủ kia tựa hồ cũng không phải kẻ cầm đầu, người đi trước kia chẳng lẽ sẽ mạnh hơn nữa sao ?

Thấy ba người rời đi, một đám người đồng thời thở ra nhẹ nhọm.

" Coi như các ngươi mạng lớn. Nếu Dương phong tử kia mà xuất thủ thì e là các ngươi đã chết. " Triệu Khôn lắc đầu nhìn hai người nằm dưới đất nói.

" Hắn còn dám giết người sao ? "

" Ha ha ha... hiện tại là cái thế giới gì chứ ? Giết người ??? Khó lắm sao ? "

".............."

Nghe vậy, một đám người chợt rùng mình. Đúng vậy a, thế giới thay đổi, nhân mạng tựa hồ không đáng giá. Bên ngoài kia khắp nơi đều là chân cụt, tay đứa, đầu một nơi thân một nẻo, xác chết nằm la liệt. Nói không chừng một lúc nào đó chính bản thân mình cũng là một trong số đó......

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.