Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 876 chữ

Nhậm Ngọc cảm thấy như mình vừa bị kéo vào một giấc mơ kỳ lạ trong trò chơi sinh tồn ngày tận thế.

Không, phải nói là mộng du thì đúng hơn, vì cô không hề nhớ được khoảng thời gian nào đã đưa mình từ nhà đến quảng trường này.

Mọi thứ giống hệt như một đoạn phim bị cắt cảnh, nơi quá trình chuyển tiếp giữa hai khung hình hoàn toàn biến mất.

Điều khiến cô hoảng sợ nhất là sự chân thực đến lạnh người của mọi thứ.

Hương bạc hà tươi mát từ kem đánh răng vẫn còn trong miệng, vệt nước nhỏ nơi khóe môi chưa kịp khô sau khi súc miệng.

Làm sao để giải thích được việc cô đang ở nhà lại đột nhiên xuất hiện ở quảng trường này với thời gian ngắn đến mức khó tin.

Nhậm Ngọc đưa tay lau nhẹ khóe môi, siết chặt bộ đồ ngủ hình gấu, khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác nhìn xung quanh. Quay ra nhìn mới biết, quanh đây càng nhiều khuôn mặt ngơ ngác.

Người thì còn cầm bàn chải đánh răng trong miệng, người khác thì tay vẫn nắm chiếc xẻng nấu ăn, và có cả những người đang nhai thức ăn dở dang.

Họ đều lộ vẻ bối rối, mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc. Cách đó không xa, một chàng trai chỉ mặc độc chiếc quần lót lớn gãi đầu vẻ mơ màng, rồi bật cười nói vài câu thô thiển:

“Chết tiệt, giấc mơ này sống động quá!”

Chưa kịp dứt lời, anh ta ngửa người ngã nhào ra đất, tiếng hét như bị chọc tiết vang vọng khắp quảng trường.

Đó như là một công tắc bị nhấn xuống, kích hoạt sự hỗn loạn khắp nơi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại ở đây?”

“Tôi đang ăn sáng mà!”

“Đây là đâu? Có chuyện gì thế này?”

“Tôi mộng du sao? Không thể nào!”

Người nọ người kia la hét, sợ hãi chạy tứ phía.

Một số người cuống cuồng tìm kiếm người thân trong đám đông:

“Tôi đang thay quần áo cho con mà, sao giờ lại ở Quảng trường Ức Đạt! Con tôi đâu rồi?”

“Ba mẹ tôi có tới đây không? Ba, mẹ…”

Nhậm Ngọc đứng đó, lặng lẽ quan sát tất cả. Cô không có gia đình để lo lắng, là một đứa trẻ mồ côi, cô chỉ biết ôm chặt lấy mình, cố gắng ép đầu óc phân tích tình hình.

Bên ngoài quảng trường, những con đường và các lối nhỏ đầy người. Một người đàn ông trung niên đang đập cửa quán cháo, hét lớn:

“Sao tôi không vào được quán của mình?!”

Theo mỗi lần đập, trên đầu ông ta xuất hiện thêm dòng chữ đỏ “Cấm vào” xuất hiện lơ lửng như bong bóng thoại trong game.

Một người khác hoảng loạn chạy ngang qua một chiếc xe đạp công cộng bên đường. Vừa chạm vào tay lái, một dòng chữ hiện lên lơ lửng: “Không được phép sử dụng.”

Nhậm Ngọc không khỏi giật mình. Một cảm giác kỳ dị lan tỏa trong lòng.

Không đợi cô suy quan sát thêm cái gì, thế giới trước mặt đột ngột thay đổi — Những ngôi nhà, cây cối, và cảnh vật xung quanh như biến dạng, màu sắc trở nên kỳ lạ. Trên đầu mọi người, những vạch xanh đỏ hiện ra như thanh máu và năng lượng trong các trò chơi.

Cùng lúc đó, từ trên bầu trời, vô số quả cầu ánh sáng rơi xuống, lao thẳng về phía đám đông như sao băng.

Quảng trường lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.

Người người gào thét, ôm đầu bỏ chạy tứ phía, cố gắng né tránh những quả cầu ánh sáng đang lao xuống.

BÙM!

Một quả cầu ánh sáng phát nổ ngay trước mặt Nhậm Ngọc, để lại một tấm bảng trong suốt với dòng chữ lấp lánh:

[Trò chơi sinh tồn ngày tận thế đã bắt đầu. Vui lòng chọn nghề nghiệp và kỹ năng của bạn.]

[Hiện có năm ô kỹ năng trống. Hãy chọn thật cẩn thận.]

“Trò chơi sinh tồn ngày tận thế?”

Phỏng đoán trong đầu cô đã trở thành sự thật!

Hiện thực hoá trò chơi!!!

— Làm gì có ai chưa từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết kiểu này cơ chứ? Các thiết lập rất hoang dã và không bị giới hạn, tất cả các loại trí tưởng tượng được mở ra. Thế nên, vừa thấy sự biến hoá này, lại kết hợp với cái gọi là 'chuyển cảnh', cô lại nghĩ ra điều này.

Chỉ là cô chưa từng nghĩ chuyện huyền huyễn khó giải thích này lại xảy ra ở thế giới hiện thực.

Câu chuyện dường như thuộc về một thế giới giả tưởng, nơi các nhân vật có thể chọn nghề nghiệp và kỹ năng đa dạng để phát triển bản thân.

Nhâm Ngọc bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng sợ, tim đập liên hồi. Tuy vậy, cô vẫn cố gắng hết sức đè nén cảm giác lo lắng, ánh mắt nhìn thẳng vào hư không để giữ bình tĩnh.

Bạn đang đọc [Tận thế] Trò Chơi Sinh Tồn của Trà Đàn

Truyện [Tận thế] Trò Chơi Sinh Tồn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nglck
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.