Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dược Minh trừ độc

Tiểu thuyết gốc · 2880 chữ

Cảm nhận gió thổi ở bên tai, phụ thân của thiếu niên chỉ hơi nhìn xuống rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối được đối phương đem lên bay trên không trung, y vẫn túm lấy vạt áo của vị Dược Minh kia giúp cho mình có chỗ bám víu.

Từ lúc mới sinh ra cho đến tuổi xế chiều, phàm nhân đều dựa vào sinh khí của đất bằng mà nếm trải nhân sinh, cũng có đôi khi sẽ nhìn lên bầu trời, nhìn những cánh chim bay lượn như chạm vào tâng mây mà ao ước.

Tu sĩ theo một cách nói nào đó cũng từ phàm mà thành, cũng đã từng ngắm nhìn bầu trời rồi ước ao cho đến khi bản thân có năng lực phi hành liền không chú ý đến quá nhiều như ban đầu nữa.

Nói có chút hơi khoa trương cùng bất công nhưng tạo hóa muôn loài đều có sự cân bằng, như là phàm dù chỉ thể ngộ trăm năm thăng trầm nhưng lại không có nhiều lo âu trừ sự yếu ớt trước thiên tai cùng bệnh dịch, mà tu sĩ hết thảy đều gán mệnh cho trời.

Thời gian không sai biệt lắm một nén hương trôi qua.

Để tránh cho người thường chú ý nhiều, Dược Minh suy nghĩ một chút bèn hóa thành một đạo lưu quang đem người phía sau đáp xuống cách cửa thôn khoảng một dặm.

Vừa đáp xuống, Dược Minh liền thay đổi quần áo, bộ đạo bào màu thanh sắc lúc này đã biến thành một bộ quần áo bình thường, mặc dù biến thành một bộ quần áo bình thường thế nhưng cả người y vẫn toát lên một loại khí chất phiêu dật.

Dáng người cao ráo, sắc mặt bình thản nhìn không ra buồn vui, tuyết trời cũng không thể nào ảnh hưởng đến y, mái tóc hoa râm của y khẽ lay động theo gió, cả người cứ thế đứng giữa trời tuyết ngóng nhìn quang cảnh.

Dường như trong mắt của Dược Minh có một chút cảm khái đối với cái thời tiết này, giống như lão đang nhớ đến điều gì.

Nhưng cảm giác chỉ là trong thoáng chốc, Dược Minh nhìn phụ thân của thiếu niên rồi ôn hòa mỉm cười, y gật đầu truyền ra lời nói.

“Nơi này trước đây ta từng đi qua, làm phiền dẫn đường đi”

Phụ thân của thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn cung kính đứng ở một bên, sau khi nghe đối phương yêu cầu, y không chần chờ liền lập tức chắp tay rồi bước đi.

Tuyết đọng rất dày, bước chân hai người đạp trên tuyết truyền ra từng tiếng xoạt xoạt, nhìn sắc trời hiện tại thời gian là vào giữa trưa, mặc dù tuyết không rơi nhưng mặt đất vẫn là một mảng trắng xóa.

Thời gian không lâu, trước cửa vào Thác thôn, hai người một trước một sau bước đi, hướng về nhà của thiếu niên mà đi tới.

Ở trong nhà của thiếu niên.

Mẫu thân của hắn ngồi ở mái hiên, sắc mặt tiều tụy đầy mệt mỏi, nàng ngồi đó đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài, trong mắt có sự phiền muộn đồng thời cũng ẩn chứa một loại ngóng trông.

Đã năm ngày trời, tuyết rơi tuyết lại dừng, con trai thì ngày càng nguy kịch mà phu quân thì chưa có trở về, gió lúc này lại thổi vào trong nhà, cơn giá lạnh lùa vào bên trong đồng thời cũng thổi qua làn tóc của nàng.

Cả người nàng hơi run rẩy, dường như cái lạnh bên ngoài cũng khiến cho nội tâm yếu ớt của nàng có phần dao động, mẫu thân của thiếu niên không nói lời nào, chỉ yên lặng ngóng nhìn ra xa, trong lòng càng là sinh ra niềm hy vọng hơn.

Tư Tảo ở phía sau cũng đưa mắt nhìn một mảng trắng xóa, y cũng đang ngóng chờ người huynh trưởng trong nhà trở về, trong lòng của Tư Tảo cũng có sự phiền muộn.

Lần này gã trở về, vốn dự định phụ giúp huynh trưởng cùng tẩu tẩu gia cố lại nơi che mưa chắn gió nhưng chính gã cũng không ngờ tới lần này mình trở về lại có chuyện đột ngột xảy ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Tảo vẫn cảm thấy may mắn, gã nghĩ nếu khi đó bản thân nán lại ở trên núi thêm một ngày hay đến chậm một chút thì có lẽ đứa cháu nhỏ của mình đã bỏ mạng.

Trong phòng của Tư Không, ánh nến lấp lóe âm u tỏa ra ánh sáng yếu ớt như sắp tắt, dường như đang nói cho người ta biết tình trạng hiện tại của thiếu niên vậy.

Tiểu Nguyệt dường như rất hiểu chuyện, cô nàng cũng yên lặng giúp mẫu thân chăm sóc ca ca, trong đôi mắt ngây thơ ấy cũng đã xuất hiện sự lo lắng.

Có lẽ nàng còn nhỏ chưa hiểu được nhiều chuyện giống như ca ca của mình, thế nhưng linh cảm của nàng mách bảo cho nàng biết, ca ca sắp không xong.

Tư Không vẫn nhắm mắt như cũ, khuôn mặt vì gầy cho nên hõm sâu hơn trước, toàn thân gầy gò, càng khoa trương hơn chính là đôi môi của hắn đã tím tái giống như đã phát độc.

Vết thương bên hông chưa khép lại mà càng ngày càng nghiêm trọng, từng mùi tanh hôi do da thịt bị thối rữa truyền ra rất khó ngửi nhưng Tiểu Nguyệt vẫn ở một bên dùng khăn vải thấm từng giọt chất lỏng chảy từ bên hông của ca ca rồi lại nhúng xuống chậu nước.

Màu sắc của chậu nước đều đã hóa thành màu đỏ sậm hiển nhiên trong máu chảy ra còn có cả độc.

Năm ngày trời thay không biết bao nhiêu chậu nước, cũng không biết Tư Không đã rỉ ra bao nhiêu máu thế nhưng sắc mặt của hắn cũng đã trả lời cho điều này, tình huống càng lúc càng nguy kịch.

Trong lúc cả nhà đang khẩn trương, phụ thân của Tư Không dẫn theo Dược Minh trở về.

Tựa như đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, giống như ông trời còn thương sót đối với bọn họ mà không phụ sự kỳ vọng, không làm mất đi hy vọng trong lòng của hai người.

Bóng dáng hai người Dược Minh và phụ thân của thiếu niên vừa xuất hiện ở trước cửa cổng, trong mắt của hai người trước hiên nhà liền xuất hiện sự vui mừng, cả hai đều nhanh chóng đi ra ngoài tiếp đón.

“Không sao rồi, ta đã trở về, vị tiên trưởng này gọi là Dược Minh tiền bối”

Phụ thân của Tư Không thấy hai người thất thố vì vui mừng, trong lòng y cũng có chút bồi hồi, sau khi an ủi hai người một chút y liền quay qua hướng Dược Minh mà giới thiệu cho người nhà.

Tư Tảo thần sắc nghiêm nghị, mà mẫu thân của Tư Không lại là cung kính, hai người nhìn Dược Minh rồi đồng loạt quỳ xuống rồi cúi đầu.

“Tiên trưởng đại nhân, cầu xin người cứu giúp hài tử nhà ta, bất kể đánh đổi điều gì hạ dân cũng cam tâm tình nguyện”

Mẫu thân của Tư Không quỳ xuống rồi nghẹn giọng lên tiếng, bình thường nàng rất yếu đuối thế nhưng nàng là một người mẫu thân.

Vì đứa con của mình, nàng có thể trở nên mạnh mẽ để bảo vệ nó, càng là có thể đem cả tính mạng của mình ra để trao đổi.

“Trước cứu người rồi tính sau đi, thứ chúng ta cần các người không trả nổi”

Dược Minh lắc đầu rồi khẽ dùng linh lực giúp cho hai người đứng lên, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng ông cũng có chút cảm khái đối với tình mẫu tử của phàm thế.

Phụ thân của Tư Không cũng biết tình huống cấp bách, y liền nhanh chóng dẫn Dược Minh cùng hai người nhà đi vào bên trong.

Dược Minh gật đầu rồi theo sau, y không khỏi nhìn xung quanh rồi cảm khái, tu sĩ đều từ hồng trần mà ra, rất lâu rồi ông chưa có trở về cố hương, bản thân cũng quên dần đi nhiều thứ ở chốn phàm gian như này.

“Đại đạo vô tình a”

Dược Minh cảm khái trong lòng, bản thân một lòng hướng đạo, đồng thời y cũng hiểu được khi bước trên con đường này cũng phải có sự đánh đổi, như vậy thế gian mới có sự cân bằng.

Vừa bước vào trong nhà, hai hàng lông mày của Dược Minh hơi nhăn lại, biểu cảm của y rơi vào mắt của phụ mẫu của Tư Không cùng Tư Tảo làm cho cả ba người đều nghi hoặc cùng với lo lắng.

“Không cần khẩn trương, người đâu ?”

Dược Minh khống chế lại sắc mặt rồi gật đầu thiện ý truyền ra lời nói.

“Tiên trưởng, nhi tử của chúng ta đang nằm trong này”

Phụ thân của Tư Không chỉ tay vào căn phòng của Tư Không, bên trong đó lúc này đang tỏa ra ánh nến nhè nhẹ.

Dược Minh gật đầu rồi không do dự bước vào, một lúc lâu sau y quay ra rồi thong dong nhìn ba người đang có vẻ nghi hoặc.

“Không đáng ngại, chuẩn bị cho ta một chậu nước nóng, đem hòa cùng với thuốc này, nhớ là vừa sôi là hòa vào luôn”

Dược Minh căn dặn rồi đưa cho mẫu thân của thiếu niên một cái túi gấm, bên trong có một ít bột kì lạ, tỏa ra hương thơm nhưng lại khiến sống mũi mọi người hơi cay cay.

Xong rồi Dược Minh lại quay trở vào, sau khi quay người vào trong, sắc mặt thong dong của y liền biến mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng.

Bên trong gian phòng, nhìn thiếu niên thoi thóp đang hôn mê ở trên giường, sắc mặt Dược Minh âm trầm, ông tiến tới mở ra băng vải đang cuốn ở trên người đối phương ra, hiện ra một vết thương cực kỳ kinh người.

Vết thương xuyên thủng một bên hông, lúc này có rất nhiều chất nhầy tanh hôi từ chỗ mưng mủ mà xuất hiện, tại đó xuất hiện từng tia xanh đen tựa như mạng nhện đang lan ra khắp người, tình trạng phải nói là cực kỳ không tốt.

Dược Minh chau mày, ông nhìn Tư Không đang nằm li bì, nhìn hai hàng nước mắt của hắn đang chảy ra mà không hiểu rõ, nhưng hết thảy lúc này đã không còn nhiều thời gian nữa.

Y lão, vị thầy thuốc của Thác thôn mặc dù không thể làm gì được loại độc mà Tư Không mắc phải thế nhưng suy đoán của lão rất chính xác.

Bảy ngày thời gian sẽ phát độc, hôm nay là ngày thứ năm, tính mạng của thiếu niên ở trên cán cân sinh tử đang nghiêng dần qua một bên, tình huống không tốt.

Dược Minh không do dự, y vỗ tay vào một cái túi ở bên hông, một bình ngọc trông rất bất phàm được y cầm vào trong tay.

Sau khi cầm bình ngọc, Dược Minh đổ ra một viên thuốc hình tròn màu trắng to bằng lóng tay cái, y đưa viên thuốc vào trong miệng của thiếu niên.

Dược Minh đặt hai ngón tay của mình lên trên cổ tay của thiếu niên rồi trầm ngâm xem xét, vết thương của thiếu niên cho thấy hắn đã bị trúng độc rất nặng gần như là không thể hồi vãn.

Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, Dược Minh liền kinh ngạc lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, gã xem xét lại một lần nữa rồi mới xác định là bản thân không nhầm lẫn.

"Tư chất này.."

Dược Minh thu tay lại rồi nhìn Tư Không, lát sau y như có điều suy nghĩ rồi dứt khoát quyết định, sau khi suy nghĩ một hồi, Dược Minh liền xoay người đi ra ngoài một lát.

Ở bên ngoài, phụ thân cùng thúc thúc của thiếu niên đang nắm chặt nắm đấm, trong lúc hai người nóng lòng, Dược Minh bất ngờ từ trong phòng Tư Không đi ra ngoài.

“Hắn trúng một loại độc của một môn phái ở Hải Châu, lấy khí huyết của người đó để dưỡng độc rồi sẽ ăn mòn, dần dần sẽ làm hư thối huyết nhục, nếu chậm trễ thêm thời gian nữa có lẽ ta không còn cách nào, nhưng hiện tại vẫn có thể nhưng chỉ khoảng năm phần, các người nên chuẩn bị tâm lý”

Vừa ra ngoài, Dược Minh liền khái quát một chút vấn đề của Tư Không cho người nhà hắn hiểu rõ.

Nói xong, trong sự mong chờ và lo lắng của hai người, y lại quay trở vào bắt đầu việc chữa trị.

Mẫu thân của Tư Không đã đem nước thuốc lên như lời của Dược Minh nói, thuốc sau khi được hòa tan lại biến thành màu xanh ngọc tỏa ra từng luồng khí lành khiến cho người ta cảm thấy thư giãn.

Nhìn thiếu niên, Dược Minh lấy ra từng vật dụng cần thiết cho việc chữa trị, y bắt đầu lấy ra những cây châm dùng để châm cứu, một con dao nhỏ có ánh sáng sắc bén lóe lên, thêm vào một bình ngọc không biết có chứa thuốc gì.

Sau khi lấy ra, y ném tất cả vào bên trong thau nước nóng màu xanh ngọc ở một bên, Dược Minh cẩn thận cởi bỏ y phục của Tư Không ra, sau đó y với tay lấy chiếc bình ngọc ban nãy rồi đổ ra một chất lỏng.

Chất lỏng này được y bôi lên trên người của Tư Không, vừa bôi lên cả người hắn liền đỏ ửng trông rất kinh người.

Động tác Dược Minh cực kỳ thuần thục, trước tiên ông xem xét lại kinh mạch của Tư Không, sau đó tay của ông rút ra từng cái châm một trong thau nước rồi châm vào những kinh mạch chính của hắn.

Những cây kim châm không ngừng được cắm xuống, chỗ bị cắm xuống có thể thấy được độc tính đang bị kéo dần trở lại miệng vết thương, nhưng quá trình rất chậm trễ.

Dược Minh lấy con dao nhỏ ra, rạch một đường lên vết thương, nơi đó hiện tại đang rỉ ra mủ cùng với chất độc đen xì, ông lại nhét vào miệng Tư Không một viên thuốc.

Xong hết cả quá trình này, có thể thấy được từ trong vết thương lúc này chảy ra từng giọt máu đen xì ẩn chứa độc tố kinh người.

Dược Minh tay khẽ điểm ra, ngưng tụ một ít linh lực vào hai đầu ngón tay, ông điểm lên từng huyệt vị rồi dùng tu vi của bản thân thúc đẩy quá trình chậm rãi ép độc ra bên ngoài.

Quá trình này diễn ra phải thật từ tốn không được có một chút nóng vội nào đồng thời cũng phải có tiết tấu và quy luật, nếu sai lệch một chút thì kinh mạch của Tư Không sẽ bị phá tan, hắn không phải tu sĩ, mà điều này đương nhiên Dược Minh cũng ý thức được.

Tư Không vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng quá trình ép độc ra ngoài truyền đến cơn đau khiến cho hắn cũng phải cắn răng rồi rên lên.

Nửa ngày duy trì quá trình trừ độc, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, sắc mặt của Dược Minh liền trở nên nghiêm nghị rồi hít sâu vào một hơi để lấy tinh thần.

Dược Minh vận dụng một ít diệu pháp, cắt đi phần thịt hỏng, tiếp đó y điểm lên một vài huyệt vị rồi dùng linh lực ép phần độc còn sót lại ở bên trong ra ngoài

Dược Minh làm việc rất cẩn trọng, y làm từng bước một cho đến khi một giọt chất độc từ trong người Tư Không được ép ra ông mới thở nhẹ ra một hơi.

Cuối cùng Dược Minh hơi trầm ngâm rồi xuất ra một chiếc bình, ông rót vào miệng vết thương một giọt nước, giọt nước này có ba màu đỏ, trắng và xanh ngọc.

Chậu nước xanh ngọc hiện tại đã nhuộm thành một màu đen, nhìn chậu nước, Dược Minh thu vào một chiếc bình ngọc rồi cất đi đồng thời cũng thu hết tất cả những vật dụng đã dùng cho việc trị độc ban nãy lại.

Dược Minh nhìn Tư Không một chút rồi như có điều suy nghĩ, ông băng bó lại cho Tư Không, mặc y phục cho hắn rồi đắp cho hắn một lớp chăn, làm xong hết thảy Dược Minh nhẹ nhàng thở sâu rồi xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.