Quay lại Tự Thiên thư viện
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dọc đường đi Tư Không vẫn như trước ít nói, Lâm Tú cũng đồng dạng yên lặng suy tư.
Một lát sau hai mắt của Tư Không lại phát sáng, hắn như có điều ngộ ra liền đem quyển sách ố vàng mà Lâm Tú đưa cho, một lần nữa xem xét.
Nhìn đi nhìn lại, vẫn chỉ có duy nhất một chữ niệm đỏ như máu, Tư Không coi như đã quen với điểm kỳ lạ này, hắn suy tư một hồi lâu liền nhìn Lâm Tú sau đó truyền ra lời nói.
“Lão sư, con có thể viết nó thành một quyển nhật ký được không, giống như người nói ban nãy, đứa trẻ trưởng thành tựa như sách đã có mực, con nghĩ muốn viết chính mình vào bên trong, viết từng khoảnh khắc, từ khi có nhận thức cho đến khi trưởng thành, giống như một ký ức thứ hai của mình”
Càng nói, hắn như nắm bắt được điều gì đó ở trong lòng, con ngươi cũng vì đó mà phát sáng lên, hắn nhìn Lâm Tú như đang hỏi dò thế nhưng trong lòng đã tự quyết định phải như vậy.
Lâm Tú có chút kinh ngạc, y như có suy nghĩ rồi nhìn Tư Không thêm một chút, thật lâu sau Lâm Tú liền mỉm cười, nụ cười này hình như đã xóa tan đi phiền muộn ở trong lòng y.
Lời nói của Tư Không, quyết định của hắn đối với quyển sách mà mình đưa cho quả thật khiến cho Lâm Tú cũng có chút bất ngờ, thế nhưng loại bất ngờ này lại không báo trước mà trở thành niềm kinh hỷ.
“Có thể a, sách không có chữ vì sao không viết lên, người phải trưởng thành vì sao lại không học, điều xấu điều tốt gì đối với cả một đời nhân sinh cũng coi như là một sự trải nghiệm quý báu, Không nhi con cứ viết cho đến khi không thể viết được nữa, khi đọc lại cũng coi như là một loại tự truyện đi a”
Lâm Tú mỉm cười ôn hòa rồi truyền ra lời nói, ánh mắt phiền muộn ban nãy đã bị câu nói của Tư Không ít nhiều xua tan đi một vài phần.
Có thể Tư Không sẽ không biết được lai lịch của quyển sách ố vàng này nhưng y là người nắm rõ.
Tư Không mỉm cười rồi cất quyển sách ố vàng này đi, hắn lại một lần nữa yên lặng không nói, tính cách của hắn trước nay đều là vậy, thường sẽ rất kiệm lời nhưng nếu có thể nói hắn sẽ nói rất nhiều.
Mà Lâm Tú ở một bên mỉm cười nhìn Tư Không, một hồi lâu y như có điều suy nghĩ, Lâm Tú ở một bên liền truyền ra lời nói.
“Không nhi, thời gian đến ngày thi tài ở Nghê châu còn cách rất xa, tính ra cũng phải hơn bốn năm nữa, con học ở Tự Thiên một năm, ba năm còn lại ta đưa con đến một nơi”
Nghe Lâm Tú nói, Tư Không vẫn yên lặng nhưng trong lòng lại có vài phần nghi hoặc, cuối cùng hắn không nhịn được sự tò mò liền truyền ra câu hỏi.
“Lão sư, người..?”
Tư Không nhìn đối phương, hắn cảm thấy hôm nay Lâm Tú có điểm là lạ nhưng cuối cùng hắn cũng không nghĩ ra được điểm nào, hình như hôm nay người thầy này của hắn.. có tâm sự.
“Đừng nhìn ta như vậy a, chỉ là đi gặp một vị cố nhân, nếu có thể thì con sẽ ở đó theo y rèn luyện ba năm”
Lâm Tú ngắt lời Tư Không, y đưa cánh tay ra, ôn hòa xoa lên trên bộ tóc rối của hắn, trong mắt càng là vẻ từ tốn của một người thầy, ẩn chứa sự yêu thương, cũng có sự lo lắng và mệt mỏi của y.
Tư Không yên lặng không hỏi thêm gì, hắn biết vị Lâm Tú này là một người làm việc rất có mục đích nhưng đôi khi lại thần thần bí bí không rõ cụ thể đầu đuôi.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, hơn một năm qua, Tư Không cảm giác giống như bản thân đã gặp Lâm Tú trước đây, cái cảm giác ăn ý đến lạ thường khiến cho hắn có chút hồ nghi, đôi khi không cần Lâm Tú nói nhiều, chính hắn cũng có thể hiểu được trọng tâm trong lời nói của đối phương.
Tỉ như lúc này, sau khi nghe đến hai chữ cố nhân, Tư Không hiểu ra hẳn là một người mà Lâm Tú rất coi trọng và tin tưởng cho nên mới để cho hắn ở lại để rèn luyện.
Còn về rèn luyện điều gì, hẳn chỉ có thể là tu bổ kiến thức để chuẩn bị cho cuộc thi tài ở Nghê châu.
Thời gian ba ngày xe chạy, vẫn là khung đường quen thuộc như trước, vẫn là hàng cây dương liễu nhè nhẹ đong đưa trong làn gió xuân.
Thụy Tư thành, một mùa đông qua đi vẫn không có gì thay đổi.
Xe ngựa đi ngang qua thành, Tư Không ngồi ở trước xe ngựa như đang ngóng nhìn đường xá quen thuộc nhưng hắn vẫn ôm một niềm hy vọng nào đó trong lòng.
Loại hy vọng này chính là muốn nhìn thấy thân hình nhỏ bé quen thuộc mà ngày đó gặp gỡ.
Thế nhưng vẫn như cũ, trước sau như một không nhìn thấy được, một hồi lâu sau, Tư Không thu lại tầm mắt rồi yên lặng ở một bên lấy một quyển sách ra đọc.
Lâm Tú nhìn ra được Tư Không khác thường, y không nói gì, cũng có không hành động gì mà chỉ ngồi ở đó thúc ngựa.
Lâm Tú hiểu được hẳn là người học trò này của mình đang tìm một cái tiểu cô nương mà ngày đó Tư Không đã mua màn thầu cho nàng.
Trong lúc hai người không chú ý, tại một góc khuất nhỏ trong một con phố không đáng chú ý, một tiểu cô nương khoảng chừng chín tuổi đang cùng với một vị trung niên đứng ở một bên đường nhìn ngóng ra ngoài đường chính.
Ánh mắt của tiểu cô nương kia rất sáng, làn da trắng như ngọc mang một vẻ thuần khiết, mái tóc đen được buộc thành hai bím tóc, một thân áo váy trắng tinh khôi càng tôn thêm nét băng thanh ngọc khiết cho nàng.
Trắng sáng không có vẻ thanh lãnh mà một loại ấm áp, ví giống như vầng thái dương nhỏ đang đứng ở giữa phố cũng không sai biệt lắm.
Ánh mắt của nàng cũng đang ngóng trông nhìn về một hướng như đang tìm kiếm, bộ dáng của cô nàng rất khả ái, gương mặt này nếu để Tư Không nhìn thấy chắc chắn hắn sẽ rất bất ngờ.
Bởi vì tiểu cô nương này chính là Tiểu Như, nhưng bộ dáng lúc này so với một năm trước lại không hề giống, như hai người khác biệt vậy.
Một người ngày đó là một cái tiểu cô nương ăn mày trông rất bần hèn, một người hiện tại lại như là một tiểu thư nhà quyền quý trông cực kỳ kiêu sa.
Mà người trung niên đứng ở một bên, một thân thanh sắc đạo bào, mái tóc cũng đã hoa râm rất nhiều nhưng đôi mắt lại hữu thần, ẩn chứa tinh quang đại đạo đang không ngừng lóe lên.
Người này chính là gia gia của Tiểu Như, lão đi theo giống như đang bảo vệ nàng.
“Tiểu Như, hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp đừng tiếp xúc với hắn”
Vị trung niên đứng ở một bên nhìn Tiểu Như đang ngóng trông ra phía ngoài, ông liền thở dài rồi thấp giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Gia gia, hắn là một người tốt”
Tiểu Như cúi đầu nhỏ giọng truyền ra lời nói, nghe thấy vậy vị trung niên bên cạnh bèn lắc đầu không nói nhưng trong lòng lại rất phiền muộn rồi tự thì thào.
“Cũng có lẽ là vậy a”
Hai người đứng ở giữa phố nhưng lại không một ai mảy may phát hiện, bọn họ như đang đứng ở trong một vùng không gian khác với người bên ngoài vậy.
Ngóng nhìn một hồi lâu, Tiểu Như thở sâu rồi lắc đầu, nàng túm lấy góc áo của gia gia bên cạnh rồi nũng nịu.
“Gia gia, để ta nhìn hắn một lần a, Tiểu Như xin người a”
Thấy tiểu cô nương nũng nịu, vị trung niên có chút không áp chế nổi sự yêu chiều ở trong lòng bèn thở dài bất đắc dĩ, lát sau ông khẽ vung tay áo, thân ảnh hai người liền lập tức biến mất.
Không lâu sau, thân ảnh của cả hai người một lớn một nhỏ đã đứng ở trên con đường chính của Thụy Tư thành.
Phía trước, xe ngựa chở Lâm Tú cùng với Tư Không đang chậm rãi di chuyển, Tư Không lúc này đã yên lặng thu lại tầm mắt, trên tay hắn đang cầm một quyển sách chăm chú đọc.
Lâm Tú ở một bên, nét mặt như thường nhìn về phía trước, xe ngựa vẫn chậm rãi di chuyển về hướng của Tự Thiên thư viện.
Tiểu Như và gia gia của nàng vừa xuất hiện, như trước không có một ai chú ý, Tiểu Như ngóng nhìn một hồi, hai mắt nàng liền sáng lên, tâm hồn đơn thuần của một cô nương lúc này cũng không thèm để ý bỗng la lên.
“Tiểu ca ca..”
Vị trung niên kia thấy vậy liền thay đổi sắc mặt rồi vội vã bịt miệng Tiểu Như lại, Tiểu Như bị bịt miệng liền vùng vẫy, nàng tỏ ra khó chịu rồi trợn mắt với gia gia nàng.
“Đừng náo, nếu không trở về ta mách cha ngươi để hắn cấm túc không được ra ngoài nữa a”
Thấy vậy, vị trung niên này bèn gấp gáp nhỏ giọng lên tiếng, mà lúc này Tiểu Như hình như nghe được chuyện nào đó rất đáng sợ liền trợn chừng mắt tỏ ý nghe lời.
Vị trung niên thấy biểu cảm của Tiểu Như giống như đã hiểu chuyện liền dặn dò thêm một chút, lát sau ông hạ tay xuống rồi đứng yên ở một bên.
Tiểu Như nhu thuận nghe lời không dám phát ra âm thanh nào nữa, nhưng ánh mắt vẫn có một chút chờ mong, nàng nhớ rõ Tư Không ngày đó có hứa với mình sẽ có một ngày lại dẫn nàng đi mua bánh màn thầu ăn.
Xe ngựa vẫn chạy, người qua đường vẫn như trước không để ý, Tư Không cũng là như vậy, hắn không biết Tiểu Như mà hắn đang tìm lúc này đang đứng ở một bên đường phía trước gọi hắn.
Duy chỉ có Lâm Tú là có chút chú ý, khi xe ngựa đi ngang qua chỗ hai người Tiểu Như đang đứng, ánh mắt của y như trước bình tĩnh lại như có như không khẽ đảo qua hai người và đặc biệt là nhìn vị trung niên kia.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Tú, toàn bộ lông tơ của vị trung niên kia đều dựng đứng lên, cả người gã căng cứng không dám mảy may nhúc nhích chỉ biết đứng lặng ở đó cúi đầu.
Thần sắc của Lâm Tú vẫn như thường, sau khi xe ngựa đi qua, vị trung niên kia khẽ thở phào một hơi, gã âm thầm cảm thấy có phần may mắn vì đối phương không có hành động gì.
Một ánh mắt ban nãy khiến cho vị trung niên này cảm giác bản thân như bị lột sạch từ trong ra ngoài, cả người không một chỗ nào có thể che dấu, cảm giác khi đó rất không thích hợp nhưng cũng không có biện pháp nào.
Tiểu Như ở một bên, thần sắc có chút thất vọng cùng ấm ức nhưng nàng cũng hiểu được lần này cuối cùng cũng chỉ có thể ngóng nhìn từ xa.
Chuyện trên phố, Tư Không không hề hay biết, xe ngựa vẫn chậm rãi di chuyển.
Ánh nắng mùa xuân, mặc dù đã trở về thời điểm của cuối ngày mà trở thành ánh hoàng hôn nhưng loại ấm áp cùng với tiết khí trong lành vào mùa này vẫn luôn tồn tại mặc cho ngày đêm luân chuyển.
Mùa xuân, trăm hoa đua nở, là mùa của sự tân sinh, mang đến cho thiên địa một luồng sinh khí dạt dào, làm cho bầu trời càng trở nên trong xanh hơn rất nhiều.
Tâm tình của một người cũng theo luồng thanh khí của trời xuân hòa vào trong từng hơi thở mà trở nên thanh tịnh dưới tiết khí của đầu năm.
Tư Không đã quay trở về Tự Thiên thư viện được một tháng, hắn vẫn như trước miệt mài đèn sách, sinh hoạt của hắn cũng không có quá nhiều biến đổi duy chỉ có những nghi hoặc trong lòng càng lúc càng nhiều.
Hắn lại nghĩ đến những giấc mộng của mình trong một tháng qua.
Cầm trong tay quyển sách đang đọc dở, cả tháng nay Tư Không mơ ít nhất bảy lần, trong bảy lần này có ba lần đều truyền đến từng tiếng gọi như ở sâu trong cõi u minh đang vọng lại mang theo sự khẩn trương và lo lắng.
“Rốt cuộc ta làm sao lại vậy..”
Lòng hắn rất hỗn loạn, hắn suy cho cùng vẫn chỉ là một cái thiếu niên, có một số chuyện không hiểu rõ khiến cho hắn cảm thấy rất tò mò, loại tò mò này theo thời gian không có lời giải đáp liền hóa thành sự mệt mỏi lắng sâu xuống ở trong lòng.
Tư Không có hỏi Lâm Tú, nhưng đối phương chỉ trầm mặc không nói, có chăng cũng bảo Tư Không là đừng suy nghĩ nhiều làm gì cứ mặc kệ không cần quan tâm là được.
Đối với lời nói của đối phương, Tư Không cũng gật đầu coi như là đồng ý với quan điểm này nhưng trước sau như một hắn vẫn có chút vướng mắc ở trong lòng.
Nhìn bầu trời xanh, xung quanh căn nhà hắn ở là một đồi tre, Tư Không ngóng nhìn một mảng bình yên.
Nhưng sự bình yên này rất nhanh lại bị đánh thức bởi một tiếng thở dài đầy sự lười biếng, mang theo chút cảm giác nhàm chán.
“Lão Tư, ta nói nãy giờ ngươi có nghe gì không thế?”
Người nói đương nhiên là Chu Phúc, hắn ngồi ở một bên nhìn Tư Không đang ngơ ngẩn, trên gương mặt của Chu Phúc lại lộ ra một chút chán nản rồi lắc đầu.
“Ngươi nói gì?”
Tư Không cũng có chút bất đắc dĩ, hắn nhìn Chu Phúc rồi hỏi, quả thực như lời đối phương nói, hắn vì mải ngơ ngẩn mà không để ý.
Hôm nay hai người bọn họ là có đi học, chỉ là buổi chiều được nghỉ, cũng không làm gì cho nên rảnh rỗi, Tư Không đương nhiên không có đi đâu ngoài nơi hắn ở.
Còn Chu Phúc không cần Tư Không gọi, sau khi học xong ở giáo đường hắn liền bám theo Tư Không mà đi đến nơi này.
Nghe Tư Không mờ mịt truyền ra câu hỏi, Chu Phúc cảm thấy người bạn này của hắn đầu óc thật sự hỏng mất rồi.
“Ngươi suốt ngày ngơ ngẩn là có chuyện gì a, nói đi có khi lão tử giúp ngươi giải quyết”
Chu Phúc thở dài nhìn Tư Không, làm bằng hữu cũng là đồng học với đối phương hơn một năm khiến cho Chu Phúc đôi khi không biết mình có phải hay không đang làm bạn với một khúc gỗ.
Tư Không trầm mặc, hắn nhìn Chu Phúc thật lâu rồi khẽ lắc đầu, hắn biết Chu Phúc có lòng muốn chia sẻ nhưng chuyện này hắn nghĩ đối phương sẽ không giúp được gì.
Tuy là lắc đầu nhưng Tư Không vẫn truyền ra lời nói.
“Ngươi không giúp được”
“Cứ nói đi, chúng ta là bằng hữu a”
Chu Phúc nhướng mày rồi bày ra một bộ dáng nghiêm nghị, loại biểu hiện này là rất ít khi xuất hiện trên người gã, tựa như lúc này Chu Phúc đã biến thành một người khác vậy.
Tư Không có chút ngạc nhiên, hắn hơi do dự không biết nên nói thế nào, cuối cùng thở nhẹ ra rồi truyền ra lời nói mờ mịt.
“Ngươi có hay nằm mơ thấy những giấc mộng kỳ quái không?”
Chu Phúc ngẩn người, lát sau hắn khẽ vuốt cằm đăm chiêu, đang định bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc để nói gì đó nhưng cuối cùng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |