Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng suy nghĩ quá nhiều

Tiểu thuyết gốc · 2648 chữ

Tư Không nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu nha đầu nhà mình, hắn khẽ lắc đầu cười cười.

Một thoáng sau khi trầm ngâm, Tư Không nhìn quanh nhà một chút, hắn đi đến một góc rồi đưa tay lấy cái chổi ở góc nhà, bắt đầu quét dọn một phen.

Nghỉ học hơn một tháng nhưng Tư Không vẫn luôn đọc lại những gì mà mình đã học, sách hắn đọc chủ yếu đều ghi chép về những đạo lý và giáo nghĩa của Nho gia.

Đa phần là kiến thức phổ thông như đối nhân xử thế, sống hòa hợp.

Hắn đọc qua đọc lại rất nhiều lần, mặc dù có hiểu và nhớ được gần hết nhưng Tư Không lại không như những người đồng trang lứa khác.

Thời gian học ở trường tư thục trong thôn, có một lần Tư Không đã hỏi vị nho sư kia một câu.

“Đạo lý có trong sách, vậy đạo làm người có phải hay không nằm ngoài sách?”

Chỉ là một cái nghi vấn nhỏ nhưng khi đó lại làm cho vị nho sư kia cảm thấy rất bất ngờ cùng tán thưởng.

Cũng vì nguyên nhân này mà khi đó người này mới quyết định đề bạt Tư Không lên trên Thụy châu để theo học.

Một ngày đó, đối với câu hỏi của mình, mặc dù không nhận được câu trả lời nhưng Tư Không cũng đã có được đáp án ở trong lòng.

Tiếng chổi chạm xuống nền đất tạo thành những âm thanh xào xạc, sau khi quét dọn gọn gàng, Tư Không lại ngồi ở cái ghế giữa nhà, một lần nữa ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.

Dường như chỉ có như vậy lòng hắn mới yên bình, hắn không biết vì sao mình lại thích ngóng nhìn bầu trời như thế.

Chỉ là Tư Không cảm thấy, khi nhìn lên tầng mây trôi nổi ở trên không trung, nhìn bầu trời xanh ngát cao ngút ngàn, trong lòng hắn lại có cảm giác như được thả lỏng.

Mờ mịt không rõ nhưng lại đưa đến cảm giác an nhiên trong lòng.

Không thể không nói bầu trời mùa thu thực sự rất đẹp, bầu trời là một mảnh trong xanh, mây trắng nhè nhẹ trôi nổi thi thoảng còn thấy được từng đàn chim đang vội vã bay về hướng nam để tránh đi cái lạnh sắp đến của mùa đông.

Mặt trời lên cao, sắc trời đã vào nửa buổi sáng, ánh nắng mùa thu không có gắt gao như mùa hạ mà mang theo một chút ấm áp khiến cho cái thời tiết mát mẻ của buổi sáng mùa thu lại có thêm một chút thư thái khó nói rõ.

Lá vào mùa thu đều chuyển qua màu vàng, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua không trung, cơn gió khẽ lướt qua người của Tư Không khiến cho mái tóc của hắn cũng nhẹ nhàng phiêu diêu.

Một lát sau Tư Không như nghe được gì đó liền có chút hoảng hốt.

Lúc này, bên tai của hắn nghe được từng tiếng bước chân cùng với tiếng chống gậy gỗ ở phía ngoài truyền đến, khi đưa mắt nhìn lại, Tư Không liền thấy hai thân ảnh quen thuộc.

Bên ngoài, theo ánh mắt của hắn, có hai người một già một trẻ đang chậm rãi từng bước đi tới.

Một cái lão nhân, bộ dáng hơn bảy mươi tuổi đang chống gậy chậm rãi bước đi, trên khuôn mặt toàn là nếp nhăn nhưng nét mặt lại mang theo vẻ hiền từ, ôn hòa.

Đi bên cạnh lão là một vị tráng niên trẻ tuổi, thân hình có chút cao to và vạm vỡ, mặc dù dáng người hơi thô kệch nhưng lại đang rất cẩn thận, từng bước chậm rãi đỡ lấy lão nhân ở bên cạnh mình.

Tư Không ngóng nhìn, hắn nhận ra hai người này.

Vị lão nhân kia chính là thôn trưởng của Thác thôn.

Còn vị tráng niên đi ở bên cạnh lão trưởng thôn, Tư Không đương nhiên cũng không xa lạ gì, người này gọi là A Hùng, Tư Không hay gọi gã là A Hùng thúc thúc.

-Thôn trưởng gia gia, A Hùng thúc thúc, hai người tới chơi a..

Tư Không nhanh chóng bước tới cung kính chào hỏi với hai người.

Tiến lại gần, Tư Không theo thói quen của mình, trong thần sắc ôn hòa của lão trưởng thôn và A Hùng, hắn thay A Hùng dìu lão trưởng thôn vào trong nhà.

-Không nhi, cha nương nhà con đâu..?

Được Tư Không dìu vào trong nhà, lão thôn trưởng nhìn hắn với ánh mắt hiền từ và sự thân thiết như nhìn con cháu trong nhà rồi hỏi.

Giọng nói tuy có chút già nua nhưng lại mang vẻ ấm áp cùng sự thân thiện.

-Thôn trưởng gia gia, cha nương nhà con đã lên trấn từ sớm, nhìn sắc trời có lẽ hai người cũng sắp trở về rồi..

Tư Không lễ phép trả lời, hắn rót cho hai người mỗi người một cốc nước lá nóng.

Nước lá này, người của Thác thôn hay uống quanh năm, đặc biệt là những lão nhân như lão trưởng thôn, Tư Không cũng thích uống loại nước lá này, bởi vì nó có tư vị rất đặc biệt.

Lá được mọi người trong thôn hay sử dụng được gọi là lá vối.

Khắp ở Thác thôn, nhà nào cũng có một cây lá vối, nhà Tư Không đương nhiên cũng có một cây trồng ở góc vườn.

Sau khi hai người uống một ngụm nước rồi trò chuyện với Tư Không, thần sắc của lão trưởng thôn càng hiện ra sự ôn hòa rồi khẽ thấp giọng ân cần dặn dò hắn.

-Hài tử, lên Thụy châu tuy rằng đất khách quê người, dễ khiến nội tâm sinh ra sự lạc lõng vì cảnh quan lạ lẫm nhưng cũng không nên nản lòng, nơi đó ta nghe nói là cái nôi của những người rèn chữ trong Thiên Hồng quốc này. Hết thảy đều phải cố gắng, vì bản thân cũng vì phụ mẫu hai người a..

Tư Không nghe được những lời này liền cảm thấy ấm áp, sau khi cung kính vâng dạ một tiếng, hắn lại tiếp tục rót nước cho lão trưởng thôn.

A Hùng ngồi ở một bên, thấy biểu cảm của Tư Không, trên gương mặt gã cũng hiện ra một nụ cười chất phác rồi nói.

-Tiểu tử phải cố gắng a, cha nương nhóc đều đặt hy vọng vào ngươi, đến đó nhất định phải hảo hảo thật chăm chỉ a..

A Hùng cười nói với Tư Không, y là con trai của lão thôn trưởng, cũng tiếp xúc nhiều với Tư Không nên biết được thiếu niên này không giống với những đứa trẻ khác.

Giọng nói của gã có chút ồm ồm, thêm vào hai hàng lông mày rậm rạp cùng bộ râu dữ tợn trông như một tên thổ phỉ nhưng nét mặt khi nhìn Tư Không lại rất ôn hòa.

-Đa tạ A Hùng thúc thúc, thúc cũng nhanh kiếm tẩu tẩu nha, phải kiếm được một cái đại mỹ nhân về làm lão bà nha..

Tư Không mỉm cười thật lòng cảm tạ, mà lời nói của hắn lại làm cho A Hùng cười lớn một tiếng, quả nhiên gã rất vui vẻ với những lời này của Tư Không.

Trong lúc ba người đang trò chuyện, phía bên ngoài liền có hai bóng người, từng bước một chậm rãi vào trong nhà.

Tư Không nhìn ra, hiển nhiên là phụ mẫu của hắn đi lên trấn đã trở về

Trên lưng vẫn còn sọt hàng, ánh mắt của họ có chút mệt mỏi cùng với bất đắc dĩ.

-Cha, nương, trưởng thôn gia gia cùng A Hùng thúc thúc tới chơi.

Thấy hai người trở về, Tư Không liền nhanh chóng chạy ra nói cho cha mẹ biết Thôn trưởng cùng với A Hùng tới chơi.

Vừa nói, Tư Không cũng chú ý đến nét mặt mệt mỏi của hai người, vì vậy hắn liền phụ giúp hai người cất đồ vào trong nhà.

Nhìn sọt đồ không mấy vơi đi, Tư Không hiểu ra lần này phụ mẫu cũng không bán được hàng nên mới quay về nhanh như vậy.

Một năm nay đi lên trấn đều như thế, đều phải bất đắc dĩ mà trở về.

Tư Không nhìn một lát, mặc dù biểu cảm của phụ mẫu đã nhanh chóng giấu đi nhưng hắn là một người nhanh ý, rất nhanh đã nhìn ra hai người đang có chút phiền muộn vì không bán được vải.

Cha mẹ buồn bã, thân là con cái nhưng sức lực nhỏ bé của hắn hiện tại cũng chẳng thể làm gì ngoài việc phụ giúp việc nhà.

Vào bên trong, Tư Không yên lặng đứng trước cửa phòng mình, đứng ngóng nhìn phụ mẫu cùng lão thôn trưởng và A Hùng nói chuyện.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ trong ngực của mình, lão trưởng thôn móc ra một túi vải lớn bằng hai nắm tay.

Trước ánh mắt kinh ngạc của cả nhà thiếu niên, lão khẽ đặt ở trên bàn, thâm ý nhìn phụ mẫu của Tư Không.

-Thôn trưởng thúc thúc, cái này…?

Cha của Tư Không có chút kinh ngạc, y nhìn lão trưởng thôn rồi kinh nghi hỏi.

-Không cần ngạc nhiên.. A Hoành à, cái này là tâm ý của chúng ta, Không nhi lanh lợi thông minh được chỗ kia nhìn trúng là phúc của nó, Tự Thiên Thư viện là thánh địa đối với thư sinh, theo học ở đó tiền đồ vô lượng, chỗ này chỉ có một phần nhỏ của ta và A Hùng...

Nói, lão thôn trưởng hơi dừng lại, sau khi uống một ngụm nước, lão lại tiếp tục lên tiếng.

-Phần còn lại đều là của Tư Sách, hắn không tiện gặp các ngươi, hắn không biết xử sự như thế nào nên mới đưa cho ta đồng thời bảo ta nói cho ngươi biết, mong ngươi đừng để trong lòng nhiều làm gì, chỗ này mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để cho Không nhi cùng tiểu nha đầu tiếp tục theo học một thời gian.

Lão trưởng thôn nhìn phụ mẫu của thiếu niên đang kinh ngạc, ánh mắt của lão lại di chuyển, lão nhìn Tư Không một chút, trong mắt như có suy tư nhưng lại ôn hòa mỉm cười.

Phụ mẫu của Tư Không trầm mặc, hai người đương nhiên hiểu được tâm ý của lão thôn trưởng.

Đối với gia cảnh nhà mình, lão thôn trưởng không cần nói ra hai người bọn họ cũng biết thời điểm bây giờ thứ cần thiết nhất cho hai đứa nhỏ nhà mình đó chính là tiền.

Chưa nói đứa con lớn sắp đi đến Thụy châu để theo học, đứa con gái nhỏ còn lại không lâu nữa cũng sẽ phải theo học ở nơi khác. Hết thảy lộ phí cùng phí sinh hoạt đều cần dùng đến tiền.

Thấy hai người trầm mặc như là đang do dự, ngồi bên cạnh lão thôn trưởng, sắc mặt của A Hùng bỗng nhiên hơi thịnh trọng rồi nói.

-A Hoành huynh đừng ngại, cầm lấy lo cho Không nhi, phía gia tộc có chuyện gì hay thế nào cũng không thể để hai đứa nhỏ chịu thiệt thòi được. Trước cứ nhận lấy còn chuyện sau này, về sau hãy nói.

Dáng người cao to nên tính cách cũng bộc trực thật thà như vậy, A Hùng nói xong, gã cũng nhìn Tư Không, trong mắt có chút suy tư rồi gật nhẹ đầu mỉm cười cổ vũ.

Nhà Tư Không là chi thứ của một cái gia tộc trong thôn gọi là Tư gia, chuyện năm xưa giữa hai bên, A Hùng tuy biết rõ nhưng cũng không tiện nói ra, lúc này chỉ có khuyên nhủ và động viên.

Phụ mẫu của Tư Không trầm mặc, trong mắt có sự phức tạp và vẻ do dự không ngừng hiện ra.

Suy nghĩ một hồi hai người liền nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt của cả hai đều có sự đồng tình cùng quả quyết, dường như đã quyết đình.

Cha của Tư Không liền đứng lên rồi ôm quyền cúi đầu với hai người lão thôn trưởng và A Hùng.

Như có điều suy nghĩ, cha của Tư Không nhìn lão thôn trưởng, khẽ thở nhẹ rồi nói.

-Thôn trưởng thúc thúc, A Hùng đệ đệ, Tư Hoành ta thay mặt cả nhà đa tạ mọi người, phần ân tình này cả nhà ta nhất định sẽ báo đáp..”

Nói xong, cha của Tư Không một lần nữa cúi đầu, trong ánh mắt có một chút bất đắc dĩ rồi nói.

-Thôn trưởng thúc thúc, làm phiền thúc báo với tộc thúc của ta, số tiền của người đưa cho, Tư Hoành ta sẽ nhanh chóng hoàn lại cho y..

Nói xong, cha của Tư Không liền trầm mặc không nói nữa.

Lão thôn trưởng nhìn nhìn, ánh mắt đục ngầu nhưng ở sâu trong đôi mắt mờ đục kia lại có một chút quang mang như đang suy tư điều gì.

Lão đương nhiên hiểu được tình hình của hai bên, sau khi nghe đối phương nói như vậy, lão thôn trưởng liền không đề cập đến chuyện của hai bên nữa mà một lần nữa ân cần dặn dò.

Thôn Trưởng cùng A Hùng đến thăm và động viên cả nhà một hồi lâu, thấy sắc trời cũng đã vào giữa buổi liền có ý muốn ra về.

Cuối cùng, hai người chúc mừng Tư Không sau đó một già một trẻ lại ra về, Tư Không tiễn đến cổng chính rồi yên lặng đi vào bên trong nhà nhìn phụ mẫu.

-Cha..

Tư Không định nói gì, thấy như thế phụ thân của hắn khẽ búng cho hắn một ngón tay vào trán rồi cười cười, vừa cười vừa nói.

-Tiểu tử con không nên nói gì, đây là tâm ý của thôn trưởng gia gia, nhớ kỹ không được quên ân huệ này của người, có hiểu không?

Tư Hoành cười nói, gương mặt lộ ra nét vui vẻ để giấu đi nỗi phức tạp trong lòng, y không muốn con cái nhìn thấy.

Nhưng Tư Không là một thiếu niên đặc biệt, hắn nhìn ra được là cha đang cố ý giấu đi vẻ phiền muộn của mình vào trong lòng.

Nhưng hắn cũng hiểu chuyện, dù nhìn ra được tâm trạng của người nhưng Tư Không vẫn lựa chọn yên lặng mà nhu thuận gật đầu.

Thấy đứa con của mình ngoan ngoãn, Tư Hoành khẽ vuốt đầu nó thêm một cái nữa. Nội tâm y lại thở dài, ánh mắt nhìn ra bên ngoài mái hiên, như nhìn về một hướng xa nào đó.

Mẫu thân của Tư Không nhẹ nhàng tiến lại rồi bảo Tư Không đi chuẩn bị đồ, sau khi thấy người con trai của mình đi vào trong phòng, nàng mới tiến lại ôm lấy cánh tay của phu quân.

Cha của Tư Không thở dài vỗ vỗ bàn tay của nàng, cũng nhìn thấy được vẻ phiền muộn trong ánh mắt của nhau, một lát sau hai người nhìn nhau rồi mỉm cười.

-Chàng vẫn như trước không thay đổi, Không nhi nó..

Nhìn phu quân, Lý Hân nhẹ giọng ở một bên, ánh mắt cũng nhìn về phía xa xăm.

-Đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều quá sẽ loạn..

Cha của Tư Không nhẹ nhàng lắc đầu rồi khẽ than, nói xong y liền mỉm cười.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.