Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình huống hung hiểm

Tiểu thuyết gốc · 2970 chữ

Thập Đô Nghịch Mệnh trận, lấy trời đất làm gốc, từ trong thiên địa có tứ phương là đông tây nam bắc, đem tứ phương này đảo lộn với nhau, có sinh tử nhất mệnh, có quá khứ, có tương lai của sinh linh cùng hết thảy bản nguyên sở hữu.

Trận này lấy nghịch chuyển làm lực lượng dẫn trận, đối với trận pháp tại Thủy Lưu trấn có sự giao hòa cùng dẫn dắt rất mãnh liệt.

Cái gọi là dương nghịch cùng âm thuận đều có lý do riêng của nó, trận pháp này tuy nói rằng là do hai lão Thủy cùng với lão Tửu Mặc trấn giữ nhưng thực tế loại trận này là tự nhiên mà sinh ra.

Hai người chẳng qua giống như lính canh của lao ngục, cái nhà tù này đương nhiên cần phải có người liên tục duy trì, liên tục kiểm tra và canh giữ cho nên trong suốt năm tháng đã qua hai người đều ở nơi này.

Dương nghịch chính là trong dương có âm, âm thuận cũng như vậy trong âm có dương, trận pháp lấy sự tương sinh tương khắc của âm dương, bổ khuyết cho nhau vì vậy cho nên sẽ tạo ra một cỗ phong ấn cực kỳ kiên cố, duy trì trong năm tháng rất lâu mà vẫn không có dấu hiệu bị suy yếu.

Chẳng qua dưới lực lượng nghịch chuyển của lão bản tửu phường, trận pháp lại có dấu hiệu bị đình trệ rồi lung lay như muốn sụp đổ, đồng thời ở bên trong cũng có một đạo ánh mắt từ từ mở ra.

Ánh mắt này vừa xuất hiện, thiên địa bỗng nhiên yên lặng, một ánh mắt tựa như thực chất, mang theo một loại uy thế khiến cho bầu trời như muốn sụp đổ, tầng phong ấn lúc này cũng truyền ra một cỗ báo động như đã bắt đầu vỡ nát.

“Chủ nhân, cung nghênh ngài trở về..”

Thấy như vậy, lão bản của tửu phường cười lớn, mà Thủy Mặc Tử cảm nhận được trận pháp phong ấn có báo động liền biến đổi sắc mặt.

Trong lúc mấu chốt, Thủy Mặc Tử ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, toàn bộ tu vi đều cấp tốc kéo lên, cả người tràn ra một cỗ khí tức khủng bố hơn trước rất nhiều lần.

Thủy Mặc Tử lựa chọn thiêu đốt bản thân đổi lấy lực lượng có thể thoát khốn.

Sau khi vùng vẫy ra được, y bước ra một bước, không gian dưới chân ầm ầm sụp đổ, hai mắt của Thủy Mặc Tử hóa thành một màu đỏ thẫm, mang theo sự hung bạo cùng điên cuồng đã áp chế từ rất lâu bộc phát ra.

Vệt màu đỏ trên mi tâm cũng nứt ra một khe hở, tại đó cũng xuất hiện một con mắt lạnh lùng nhìn về hướng trận pháp, trận pháp hình như cũng cảm nhận được cho nên truyền đến một cỗ lực lượng giúp cho khí tức của Thủy Mặc Tử bỗng nhiên tăng vọt hơn trước đó rất nhiều.

Một bước bước ra, không gian ầm ầm phá toái, trước ánh mắt khó tin của lão bản tửu phường, một hư ảnh bàn tay như che trời lấp đất cũng chậm rãi từ trong hư vô xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã nắm chặt lấy toàn thân của gã.

“Chết..”

Vừa nắm đến, giọng nói lạnh như băng của Thủy Mặc Tử cũng truyền ra, bịch một tiếng, toàn thân của lão bản tửu phường liền hóa thành một màn mưa máu.

Một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên truyền ra từ dưới đáy hồ của Thủy Lưu trấn, trận pháp càng kịch liệt nhấp nháy, từng đạo ấn ký lúc này liền bị tróc ra thêm một chút.

Âm thanh tựa như có từng đạo mắt xích đang không ngừng đứt gãy mà phát ra khiến cho cả một vùng đại địa bỗng nhiên run lên, tiếng chấn từ sâu trong lòng đất truyền ra, âm thanh đì đùng như có mãnh thú đang muốn thoát khỏi lồng giam.

Lão bản tửu phường nhìn như đã chết, thế nhưng ở trong tửu phường thân ảnh của gã chậm rãi tiêu sái xuất hiện, trên mặt lộ ra một nụ cười trào phúng cùng đắc ý.

Phía sau lưng gã cũng có mười người mặc hắc y xuất hiện, khí tức không sai biệt lắm giống y hệt với những người đã bỏ mạng, thần sắc đều hiện ra vẻ kích động cùng lạnh lẽo.

“Theo lão phu đi đón chủ nhân trở về..”

Lão bản tửu phường mỉm cười nhàn nhạt truyền ra lời nói, nói xong gã bước ra một bước rồi biến mất.

Đám người phía sau gã không nói một lời cũng nhoáng người lên rồi biến mất, ở đó bỗng nhiên có thêm một người lạnh lùng từng bước một chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn về hướng căn nhà gỗ của lão Tửu Mặc.

“Đã hành động, nhất định phải diệt tận..”

Người này được giao cho một nhiệm vụ đi giết thiếu niên ở cùng với lão Tửu Mặc, sau khi lẩm bẩm, thân ảnh của gã cũng biến mất.

Bọn họ đương nhiên tính ra được đối phương sẽ có chuẩn bị cùng hậu chiêu ở phía sau, để đảm bảo kế hoạch được hoàn mỹ cho nên đã sử dụng biện pháp nào đó để thế thân vào lần hành động đầu tiên.

Mà giờ khắc này, kế hoạch thứ hai bắt đầu diễn ra.

Chẳng qua bọn họ suy tính rất lớn nhưng vẫn là quá vội vã mà không chú ý hết thảy kế hoạch lần này có chút thuận lợi, mặc dù đã ép được Thủy Mặc Tử phải dung hợp rồi thiêu đốt tu vi.

Trong căn nhà gỗ.

Tư Không đã tỉnh lại, hắn cũng cảm giác được một loại áp lực đè nén ở sâu trong tâm hồn mình, lồng ngực càng là chập trùng, tâm trạng lo lắng cùng bất an lúc này cũng đã chiếm toàn bộ tinh thần của hắn.

Nhưng dưới ánh đèn, tay của Tư Không cầm một cây bút hư ảo, ánh mắt của hắn lại hiện ra một sự kiên quyết cùng chấp nhất.

“Nhất bút sơn thủy họa, bút chi ư thư, chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..”

Nhìn cuộn giấy trước mặt, trong miệng Tư Không khẽ lẩm bẩm một đoạn chú ngữ, đây chính là cơ sở để có thể nắm cây bút vào trong tay, khi nắm được cây bút ở giữa hồ Thủy Lưu trấn liền có thể vẽ ra thân ảnh của Thủy Mặc Tử.

Trước đó nhắm mắt hồi tưởng, hắn không biết vì nguyên nhân gì mà thân ảnh của Thủy Mặc Tử lại in sâu vào trong trí nhớ của mình, không chỉ như thế ngay cả thân ảnh của nhị lão cũng tồn tại.

Rất chi tiết, thân ảnh Thủy Mặc Tử cũng vậy mà thân ảnh của nhị lão cũng thế, đều không khác biệt lắm khi hai người đứng trước mặt của Tư Không.

Điều kỳ lạ này hắn đoán có lẽ bản thân đã cố gắng quan sát trước đó cho nên có thể lưu lại được.

Vấn đề trong lòng là vậy nhưng vấn đề trước mắt càng khiến cho Tư Không rơi vào trầm mặc rất lâu.

Khi hắn đọc ba câu chú ngữ của lão Thủy cho mình lên, với trí tuệ của mình đương nhiên Tư Không có thể minh bạch hai câu đầu, chỉ là một câu cuối cùng khiến cho hắn có chút không thông.

“Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước…”

Hắn liên tục lẩm bẩm câu nói này ở trong lòng, Tư Không càng lẩm bẩm đọc ra, hắn lại càng mờ mịt không hiểu.

“Xuân Thu, rốt cuộc là gì, không phải mùa xuân cũng không phải mùa thu…, không lẽ..”

Tư Không thì thào, đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì, hai mắt liền lóe lên một tia thông suốt, chỉ là hắn đang định hạ bút xuống thì ở bên ngoài truyền ra một cỗ xung kích khiến cho căn nhà gỗ bỗng nhiên kịch liệt rung lắc.

Thân thể Tư Không cũng bị cỗ chấn động này làm cho ngã lăn ra đất, hắn chống tay đứng dậy rồi kinh nghi nhìn ra bên ngoài, cảm giác bất an càng mãnh liệt hơn mà dâng lên ở trong lòng.

Phía bên ngoài.

Thủy Mặc Tử híp mắt lại nhìn đám người đang vây quanh mình, y biết đám người ban nãy chẳng qua chỉ là một đám phân thân cố tình làm ra vẻ nhưng suy cho cùng cũng chỉ là diễn trò để có thể thực hiện kế hoạch của bọn họ.

Chỉ là đối với những điều này, Thủy Mặc Tử thân là người trấn giữ tù giam, y đương nhiên nhìn ra, nếu đã diễn trò thì y cũng tận lực giúp cho vở kịch của đám người này được hoàn thiện.

Thiêu đốt tu vi là thật, nhưng đôi mắt điên cuồng kia đương nhiên là y cố tình bày ra, nếu thật sự điên cuồng thì ngay cả tù nhân ở dưới đáy hồ y cũng dám đánh một trận, không quản khoảng cách tu vi của hai bên có chênh lệch.

Bởi vì điên rồi sẽ không thèm quan tâm nhiều nữa, chỉ là Thủy Mặc Tử có suy tính của bản thân, mà loại suy tính này hiển nhiên đã xuất hiện từ rất sớm.

“Sinh linh hạ đẳng, mệnh của ngươi đã tận..”

Lão bản tửu phường đứng ở giữa không trung, dùng loại ánh mắt khinh miệt nhìn Thủy Mặc Tử, thi thoảng còn liếc nhìn xuống dưới như đang chờ đợi điều gì.

“Các ngươi quá ngu dốt..”

Thủy Mặc Tử lạnh lùng truyền ra lời nói, nói xong y lại bước ra một bước, trong tay xuất hiện một cây bút rồi vạch một nét.

Vừa thấy đối phương hành động, mười người vây quanh liền đồng loạt ra tay, bọn họ kết hợp với nhau rồi mở ra một cái trận pháp nhằm vây khốn Thủy Mặc Tử vào bên trong.

Thần sắc của Thủy Mặc Tử trở nên nghiêm nghị nhưng không có dừng tay, vẫn tiếp tục vạch ra nét bút thứ hai, tu vi của mười người vây quanh tuy rằng không bằng Thủy Mặc Tử nhưng nhờ trận pháp gia trì có thể giúp cho đám người này vây khốn y một thời gian.

Chỉ là đám người này không biết, lúc này trong lòng Thủy Mặc Tử đang cười lạnh.

“Trước đây kẻ bị trấn áp bên dưới thực lực thuộc về cấp bậc đại năng nhưng thời gian đã lâu như vậy, thêm vào việc thiên đạo nơi này liên tục ăn mòn khiến cho hắn bị hao tổn rất lớn, sớm đã tụt xuống cảnh giới thấp hơn..”

Vừa vạch xong nét bút thứ hai, Thủy Mặc Tử lại giả vờ điên cuồng rồi đạp mạnh vào không gian như muốn thoát khốn, dưới sự điên cuồng này đám người đang vây khốn y liền cười lạnh rồi càng gia tăng thêm lực lượng.

“Vô dụng, ngươi không cần giả vờ, cho dù có thêm nhiều hơn thủ đoạn thì cũng chỉ là dãy chết, ta không tin đã đến mức này rồi ngươi còn có thể làm gì..”

Lão bản tửu phường thấy Thủy Mặc Tử điên cuồng như thế, gã nhìn qua rồi nhếch mép cười, gã làm sao không nhìn ra được đối phương cũng có kế hoạch cho riêng mình chứ.

Chỉ là gã rất tự tin vào bản thân cũng như tự tin đối với thực lực chủ nhân của mình, lúc này đứng giữa thiên địa đảo nghịch, tay gã khẽ xòe ra rồi nắm lấy.

“Thập Đô Nghịch Mệnh trận chi.. nhị pháp...Dương Âm Nghịch Lưu”

Bầu trời đã chuyển thành mặt đất, lúc này lão bản tửu phường vừa nói, tay của y cũng khẽ nâng lên rồi chụp về hướng trận pháp.

Một cái chụp này, trận pháp trấn áp người ở bên dưới hồ nước ầm ầm vỡ tan, một tiếng nổ mạnh từ dưới hồ nước bỗng nhiên truyền ra, theo sau đó là một giọng nói tang thương như đến từ trong vô số năm tháng vọng về, truyền vào trong thiên địa.

“Lão phu Cửu Khương, hiệu Cửu Đế Quân, trở về..”

Giọng nói truyền ra, thiên địa run rẩy, đồng thời một cỗ ý chí cổ xưa như bắt nguồn từ thời viễn cổ ầm ầm bạo phát, nó hóa thành một cơn phong bạo quét ngang bát phương.

Thương khung chấn động, đại địa run rẩy, chúng sinh yên lặng toàn bộ đều mất đi ý thức.

Nhưng mọi thứ đều không khiến cho ánh mắt của Thủy Mặc Tử mảy may biến đổi, chỉ là sau đó ở một góc trong Thủy Lưu trấn bỗng nhiên cũng có một tiếng nổ mạnh trong lúc này truyền ra.

Thủy Mặc Tử sững sờ, ánh mắt y gắt gao nhìn về hướng căn nhà gỗ của mình, đôi đồng tử đỏ như máu đột nhiên co rụt lại.

Con ngươi đỏ ngầu càng phát ra hào quang mãnh liệt hơn, mi tâm càng là nứt ra rồi mọc ra một con mắt thứ ba, tu vi cũng theo đó mà ầm ầm chuyển động.

Căn nhà gỗ đã vỡ nát, bóng dáng thiếu niên chật vật bị đánh văng ra ngoài, toàn thân đều là máu, tóc tai bù xù, khí huyết cả người đang kịch liệt giảm sút.

Trong lòng của Thủy Mặc Tử gấp gáp, y dừng động tác vẽ tranh của mình lại, cả người đang định cấp tốc nhoáng lên để đi cứu trợ Tư Không nhưng đám người vây quanh tất nhiên sẽ không cho y được như ý nguyện.

“Cút ra..”

Thủy Mặc Tử rống lớn một tiếng, sau khi rống lớn, y chụp tay xuống mặt hồ, trong miệng truyền ra một âm thanh trầm thấp, mang theo sự tang thương, mang theo vẻ điên cuồng cùng gấp gáp.

“Chúng sinh như họa, lấy tên Thủy Mặc Tử ta, mượn một tia ý chí của người.. bút đến..”

Vừa dứt lời, cây bút ở giữa hồ truyền ra một đạo hào quang mãnh liệt chiếu rọi khắp bầu trời Thủy Lưu trấn, đồng thời đạo hào quang này cùng lan tràn đến Thụy Tư thành.

Không dừng lại ở đó, đạo tia sáng này như nối liền giữa đất và trời, bầu trời đột nhiên rầm rầm truyền ra một tiếng chấn khiến cho những ngọn núi bên dưới mặt đất đều ầm ầm sụp đổ.

Ở bên dưới căn nhà gỗ đã vỡ nát, Tư Không lúc này không ngừng phun máu tươi, cả người đau đớn như muốn chết đi sống lại, chỉ là hắn còn có một tia ý chí giúp cho ý thức vẫn chưa thể hôn mê.

“Không được hôn mê, nhất định phải tỉnh táo, ta phải còn sống để cứu hai người bọn họ..”

Thiếu niên thì thào, hắn cố gắng bò dậy, mặc dù trước mắt đã mơ hồ nhưng vẫn nhìn thấy được có một người áo đen đang chậm rãi tiến lại gần, trên tay đối phương đang cầm một thanh phi kiếm.

Chính là người này đã tập kích Tư Không trong lúc hắn vẽ tranh, mặc dù tránh đi được một kiếm phải chết nhưng dư lực còn sót lại vẫn khiến cho một cái thiếu niên phàm nhân như hắn gần như bỏ đi tám phần của sinh mạng.

“Thật là cứng rắn, lần đầu tiên ta thấy được một cái thiếu niên lớn mạng như ngươi..”

Người này chậm rãi tiến lại gần chỗ Tư Không đang chống tay quỳ ở phía trước lết từng chút một, trong mắt gã có một chút ngoài ý muốn cũng có một chút quang mang kì dị lóe lên.

Nhìn thiếu niên đang ra sức cố gắng xoay người chạy trốn, trong ánh mắt của người áo đen này hiện ra một tia băng lãnh cùng trào phúng.

Phàm nhân bình thường, gã chỉ cần một chụp là có thể giết chết vô số, nhưng thiếu niên này tất nhiên có điều gì đó đặc biệt.

Mặc dù trận pháp bảo hộ của lão Tửu Mặc cùng lão Thủy bày ra cũng giúp Tư Không ngăn trở được vài phần lực lượng nhưng trước loại uy thế kia cũng không phải là một cái phàm nhân như hắn có thể chống lại được.

Chỉ là một kiếm cùng một chưởng ấn trước đó lại cũng chỉ khiến cho hắn bỏ đi tám phần sinh mệnh chứ không phải là diệt tuyệt toàn bộ, điều kỳ lạ này là lần đầu tiên trong đời người áo đen gặp phải.

Mắt thấy thiếu niên chật vật lết từng chút một chạy trốn, người áo đen này khẽ cười khẩy một tiếng rồi lắc đầu.

“Đã vậy ta sẽ cùng người chơi một trò chơi a..”

Nói xong, người áo đen nhàn nhã bước theo sau, thi thoảng lại điểm ra một chỉ về phía Tư Không đang chật vật chạy trốn ơ phía đằng trước.

Gã giả vờ điểm sai lệch một chút nhưng lực đạo của cơn chấn động truyền tới lại khiến cho khóe miệng Tư Không liên tục rỉ ra máu tươi, toàn thân khí huyết cũng lay động như muốn phá nát.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.