Cứu người
Một cái tát nữa hạ xuống hiện ra vết bàn tay của tên tráng hán in vào trên gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ khiến cho một bên má của nàng trở nên đỏ ửng.
Có thể nhìn ra được lực đạo của người ra tay rất mạnh.
Cơn đau từ trên má truyền đến khiến cho trong mắt của thiếu nữ thêm chút hơi sương.
Chỉ là vẻ lạnh nhạt trên gương mặt lại không mảy may giảm sút mà ngược lại càng lúc càng lạnh lùng hơn, ẩn ẩn còn có vẻ như đã chịu qua rất nhiều lần thiệt thòi như vậy.
“Đánh đi, đánh hay lắm.. dám ăn trộm đồ của bọn ta”
“Lão gia hỏa mạnh tay một chút để lần sau nó không còn dám tiếp tục ăn trộm đồ nữa..”
Người xung quanh vây xem có rất nhiều nhưng lại không có một ai ngăn cản, chỉ đưa ánh mắt xem trò vui mà nhìn, trong đó có hai người liên tục hô hào hình như rất vừa lòng hả dạ khi thiếu nữ bị đánh.
Không một ai quan tâm, trong mắt bọn họ, cho dù là một cái thiếu nữ yếu ớt nhưng đã là một tên trộm thì đều không có khác biệt, đều đồng dạng đáng bị đánh như vậy.
“Không khóc hả.. được lắm, nhìn mặt mũi của nha đầu ngươi không tồi, lão tử sẽ đem ngươi vào thanh lâu, coi như có thể trả nợ cho lão tử a”
Sau khi đánh xong, gã tráng hán kia thấy ánh mắt của thiếu nữ đang hằm hằm nhìn mình liền cười gằn một tiếng rồi truyền ra lời nói.
Một lời này cùng hành động kéo đi của gã lại khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ hiện ra nét khẩn trương cùng hoảng sợ.
Trong mắt nàng bỗng xuất hiện vẻ tuyệt vọng mà nhìn đám người đang đứng xem, hình như là đang cầu cứu nhưng lại không có một ai quan tâm, thấy như vậy thiếu nữ khẽ cúi đầu, cả người có chút run run giống như sắp khóc.
Đối với một cái thiếu nữ như nàng mà nói, việc đáng sợ nhất trên đời không phải là bị đánh mà là bị bán vào trong thanh lâu.
Một lần bán chính là bán luôn cả vận mệnh của mình vào trong tay người khác, không thể thoát ra dù chỉ là một lần.
“Đợi đã..”
Trong khi đám người vây xem đang không ngừng suýt xoa cùng cảm thán chuyện vừa xong, ở một góc đột nhiên có tiếng nói của một cái thiếu niên vang lên.
Vừa nói, trước ánh mắt ngạc nhiên của đám người cùng với vẻ mờ mịt của thiếu nữ, thiếu niên đã nhanh chân bước đến trước mặt gã tráng hán kia.
Một bộ quần áo thư sinh trắng như tuyết phiêu diêu, mái tóc đen dài buông thả sau lưng, gương mặt thiếu niên rất thanh tú, đôi mắt của hắn càng đặc biệt hơn lại rất tĩnh lặng.
Đôi mắt thâm sâu cho người ta cảm giác được sự mênh mông, khi nhìn vào rất dễ khiến cho người khác sinh ra ảo giác, tựa như đang đứng ở giữa hư vô thăm thẳm mà vô tận.
Thiếu niên này không ai khác chính là Tư Không.
“Tiểu tử, có chuyện gì?”
Thấy Tư Không đến, gã tráng hán kia hơi híp mắt lại rồi nhàn nhạt truyền ra lời nói.
“Đại thúc, nàng trộm cắp nhưng cũng không vì như vậy mà bán nàng vào thanh lâu..”
Tư Không bình tĩnh đáp lời, ánh mắt không có một chút gợn sóng nào.
“Tên mọt sách ngươi thì biết cái gì, bớt quản chuyện của người khác lại..”
Gã tráng hán kia hung hăng truyền ra lời nói, vừa nói gã cũng lấy tay hòng gạt Tư Không qua một bên, tránh cho mình một cái lối đi, hình như gã đang rất vội vã.
“Đại thúc, ngươi có phải hay không là đang diễn trò bắt cóc thiếu nữ rồi bán vào thanh lâu..?”
Tư Không lùi lại, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt lóe lên một tia sáng, hắn nhìn gã tráng hán kia rồi cao giọng truyền ra lời nói.
Giọng nói của hắn rất to, lời vừa ra sắc mặt của gã tráng hán kia khẽ biến đổi một chút nhưng cũng không có biểu hiện quá nhiều.
Chỉ là sâu trong mắt gã đã có tia lạnh lẽo lóe lên.
Người xung quanh đang định tản đi thì bị lời nói của Tư Không làm cho kinh nghi bỗng nhìn về hướng này, trên gương mặt của mỗi người đều hiện ra sự hoài nghi.
“Ta nhớ hình như lão gia hỏa này không có gian hàng trên con phố của chúng ta đâu nhỉ?”
“Ta cũng cảm thấy có chút bất thường nhưng lại không rõ ở điểm nào, không lẽ những lời thiếu niên kia nói là sự thật..”
Từng tiếng bàn tán vang lên, những người ban nãy đứng vây quanh xem kịch vui lúc này liền có chút nghi ngờ rồi nhìn thiếu nữ trong tay gã tráng hán kia.
“Tiểu tử ngươi nhìn có vẻ là người có ăn học đầy đủ nhưng sao lại có thể đổ thừa một chuyện dơ bẩn như vậy lên đầu lão tử vậy..?”
Gã tráng hán bình thản nhìn Tư Không rồi truyền ra lời nói, vừa nói gã cũng khẽ nhìn về đám người, cao giọng lên tiếng giải thích.
“Các vị không cần phải nghi ngờ, đúng là ta không phải người ở phố này nhưng nha đầu này ăn trộm nhà ta rất nhiều, ta một đường đuổi theo đến đây mới tóm được, xin đừng hiểu lầm..”
Trong khi gã tráng hán đang nói, ở trong đám người đang xôn xao bàn luận liền có hai người chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt hai người luôn ghim chặt lấy bóng lưng của Tư Không.
Bọn họ hình như có ước hẹn trước với nhau, giờ khắc này có người cản trở đương nhiên đã khiến cho đám người này ghi thù.
“Hừ, tiểu tử ngươi dám làm hỏng chuyện làm ăn của lão tử..”
Gã tráng hán kia hừ lạnh một tiếng không nói, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại ẩn sâu sự lạnh lẽo.
Gã dùng lực đẩy mạnh Tư Không qua một bên rồi tiếp tục bước đi.
“Đại thúc, nàng ăn trộm thứ gì trong gian hàng của ngươi, ngươi có thể lấy ra để làm bằng chứng chứng minh lời mình nói là thật, bằng không mà nói..”
Tư Không nhíu mày vẫn tiếp tục chắn đường, vẫn cao giọng truyền ra lời nói.
Hắn chứng kiến hết thảy, mặc dù nghi hoặc vẫn còn đó nhưng khi nghe thấy vị tráng hán kia định đem thiếu nữ đến thanh lâu liền có rất nhiều hồ nghi.
Chưa kể đám người vây xung quanh chỉ đứng xem mà trong đám người lại chỉ có hai người là liên tục hô hào để gây ra sự chú ý, theo Tư Không thấy hết thảy chỉ là một vở kịch.
Một màn diễn trò rất hợp tình hợp lý để bắt cóc những thiếu nữ đem bán vào thanh lâu.
Tư Không vốn không có nhìn ra được manh mối nhưng trong lòng lại có sự ngờ vực, cho đến khi thấy ánh mắt của thiếu nữ khi bị gã tráng hán này lôi đi, khi đó hắn đã biết chuyện này chính là một vở kịch che mắt người khác.
“Bằng không thì sao? Tiểu tử, bằng chứng đây ngươi xem đi..”
Thấy Tư Không vẫn còn đang dây dưa không buông, gã tráng hán này cảm thấy có chút không chịu nổi liền thò vào trong túi áo của thiếu nữ rồi móc ra một vật.
Đó là một chiếc lược chải tóc được làm bằng nga voi, rất tinh xảo, rất đẹp mắt.
Tư Không hơi khựng lại một chút rồi nhìn thiếu nữ.
Thấy chiếc lược từ trong túi áo bị móc ra, vốn thiếu nữ đang có chút kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt, lúc này chú ý đến vật mà gã tráng hán kia đang cầm, trong mắt của thiếu nữ bất ngờ chảy ra hai dòng lệ.
“Trả cho ta.. nó không phải của ngươi, trả cho ta..”
Tiếng nói nghẹn ngào truyền ra, sau khi nhìn Tư Không, nàng lại nhìn gã tráng hán kia rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Chiếc lược này hình như là vật rất quan trọng đối với thiếu nữ, bởi vì có thể nhìn ra được trong mắt nàng tràn ngập nét khẩn trương cùng lo lắng, cũng có một tia hồi ức hiện ra.
“Nàng nói nó không phải của ngươi, đại thúc, ngươi còn có lý do nào nữa không?”
Nghe thấy lời nói của thiếu nữ, Tư Không trầm giọng lên tiếng rồi nhìn gã tráng hán.
Hắn đã xác định được suy đoán ở trong lòng, hiển nhiên đám người này là có ý đồ với thiếu nữ này.
Lã Minh ở phía sau đang liên tục ngóng nhìn, đối với trí thông minh của hắn, đương nhiên Lã Minh hiểu Tư Không đang muốn làm gì, đồng thời cũng nhìn ra được vấn đề của chuyện này.
“Tiểu tử, ta nhắc lại một câu, đừng lo chuyện của người khác nếu không muốn rước họa vào thân..”
Gã tráng hán kia thấy tình huống có chút vượt quá tầm suy tính của mình, sau khi quét mắt nhìn Tư Không gã liền nhỏ giọng gằn từng chữ một rồi gạt hắn qua một bên vẫn tiếp tục bước đi.
Hai mắt Tư Không khẽ híp lại, hắn không nói một lời liền chạy nhanh về phía trước, trong khi vị tráng hán kia đang không ngừng vội vã kéo thiếu nữ rời đi thì Tư Không đã vụt qua rồi bất ngờ nắm bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ, kéo đi.
Tình huống rất bất ngờ, hành động của Tư Không rất nhanh chóng và dứt khoát khiến cho gã tráng hán kia không kịp phản ứng, trong lúc hoảng hốt thì cánh tay nhỏ bé của thiếu nữ đã rời khỏi bàn tay của gã.
“Muốn chết.. bắt hắn lại cho ta”
Thấy như vậy, trong mắt gã tráng hán kia liền hiện lên một tia sắc bén cùng phẫn nộ, sau khi quát lớn một tiếng gã liền đuổi theo, đồng thời theo sau còn có hai người đồng bạn của gã.
Người dân xôn xao cùng sững sờ nhìn một màn vừa diễn ra, không một ai có thể ngờ được sự việc lại đi đến mức này.
Chỉ là lòng người thức tạp, chuyện thị phi bên ngoài không ai muốn rước vào thân cho nên cũng không có người nào đứng ra nói thêm điều gì, chỉ trong phút chốc đám đông đã tản đi hết.
Phía trước.
Vì tức giận cùng khẩn trương cho nên gã tráng hán và đồng bạn không có chú ý đến Lã Minh đang thong dong ở phía trước, không biết là hắn cố tình hay là chuẩn xác tính toán mà khẽ đưa chân ra rồi vươn vai một cái.
Ba người liền đạp lên nhau mà ngã chổng vó, gã tráng hán kia liền làm rơi chiếc lược xuống đất.
Lã Minh thấy như thế liền hiện ra vẻ ngạc nhiên cùng sững sờ, hắn cúi người xuống cầm lấy chiếc lược rồi cảm thán.
“Chậc, chiếc lược không tồi a, cảm tạ ba vị đã tặng đồ..”
Lã Minh nói xong, chưa kịp cho ba người phản ứng thì hắn cũng đã nhanh chân chạy đi.
“Chết tiệt, mau đứng lên đừng để bọn chúng chạy thoát.. tên nhãi khốn kiếp kia đừng để lão tử bắt được bằng không ta sẽ phế đi một cánh tay của ngươi..”
Trong lòng đám người này cực kỳ phẫn nộ, sau khi đứng lên liền vội vã đuổi theo Tư Không cùng Lã Minh, đồng thời trong miệng cũng liên tục truyền ra lời nói cay nghiệt của mình.
Chạy ở đằng trước, Tư Không nắm bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ đang không ngừng rẽ ngang rẽ dọc ở khắp các con phố nhỏ.
Mục đích chính là để tránh đi sự truy đuổi của đám người phía sau.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng rất mềm, mang cho Tư Không một vài cảm giác khó nói rõ, chỉ là lúc này khẩn trương bỏ chạy cho nên hắn không chú ý nhiều đến cái loại cảm xúc này, vẫn một đường mà chạy.
Đã cứu người đương nhiên phải tìm cách cứu cho triệt để, đây là những gì mà Tư Không đã suy nghĩ trong lòng trước khi hành động, hắn coi điều này giống như bản thân đã vấn tâm.
Thiếu nữ bị hắn cầm tay kéo đi, giờ khắc này nàng lại có chút hoảng hốt cùng khẩn trương, cũng không thiếu phần lo lắng, ẩn chứa một chút mất mát ở trong đôi mắt xinh đẹp của mình.
Nhìn bóng lưng của thiếu niên, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay của mình, không ngừng đem theo nàng bỏ chạy, không biết thiếu nữ đã nghĩ điều gì, trên gò má lúc này liền có chút đỏ, trong ánh mắt lại hiện ra vẻ xấu hổ cùng thẹn thùng.
“Tư Không, chạy nhanh đám người kia sắp đuổi đến nơi rồi.. à đúng rồi cái này là của cô nương đúng không?”
Lã Minh theo sát phía sau hai người, vừa nói hắn như có điều chú ý liền nhìn thiếu nữ đang được Tư Không kéo bỏ chạy rồi đưa ra một vật.
Đó chính là chiếc lược ngà của thiếu nữ.
Nhận lược về tay, trong mắt của thiếu nữ hiện ra vẻ cảm kích rồi khẽ gật đầu với Lã Minh, ba người vẫn tiếp tục chạy.
Bọn họ coi như rất may mắn cho nên rất nhanh đã cắt đuôi được đám người tráng hán kia.
Sau khi đến một cái góc khuất, bỗng nhiên Tư Không hơi nhướng mày rồi nhìn thấy một người đang đứng ở phía trước trợn mắt nhìn mình.
Người này không ai khác chính là Chu Phúc.
“Ngươi..”
Chu Phúc trừng mắt nhìn Tư Không đang nắm tay một cô gái rất lạ lẫm, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
“Chu Phúc ngươi đi đâu vậy?”
Tư Không không thèm để ý vẻ mặt của đối phương rồi truyền ra câu hỏi.
“Ta đi mua đồ, lão Tư ngươi..”
“Đi mua giúp ta một chút thịt heo, một chút đậu que, một chút đậu phộng phơi khô, ít rau củ, mua cho đủ cả đám người chúng ta, ta đi trước..”
Tư Không khẽ gật đầu coi như đã hiểu, sau khi dặn dò xong với Lã Minh cùng Chu Phúc, hắn lại tiếp tục kéo theo thiếu nữ phía sau, tiếp tục bỏ chạy.
Chu Phúc ngơ ngác nhìn Tư Không cùng cô gái đang nhu thuận để cho hắn nắm tay kéo đi, sau khi nhìn, Chu Phúc lại quay qua, ánh mắt như muốn hỏi Lã Minh rốt cuộc là chuyện gì.
“Đừng hỏi ta, đi mua đồ trước đã.”
Lã Minh từ chối cho đáp án, nói xong hắn không đợi Chu Phúc nói thêm điều gì liền xoay người.
“Chậc chậc, lão Tư không tồi a lại kiếm được một cái giai nhân như vậy, thật cao tay, thật có mắt nhìn a..”
Chu Phúc chép miệng cảm thán một tiếng, nói xong hắn liền nhanh chân theo Lã Minh đi mua những thứ mà Tư Không đã dặn.
Tư Không kéo theo thiếu nữ rời khỏi Thụy Tư thành, sau khi đi đến một khung đường quen thuộc để đi lên Tự Thiên thư viện, cảm thấy đã đủ an toàn, hắn mới dừng lại rồi khẽ thở ra một hơi.
“Cảm ơn..”
Vừa dừng lại, thiếu nữ nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói rất êm dịu nhưng lại mang theo một chút mỏi mệt, dường như nàng hơi thẹn thùng.
“Không có gì, việc nên làm mà thôi”
Tư Không bình tĩnh lắc đầu rồi đáp lời
“Cô nương, nhà cô ở đâu? Ta đưa cô về..”
Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ rồi lên tiếng.
“Ta.. không có nhà..”
“Không có? Vậy bình thường cô ở đâu?”
Tư Không ngạc nhiên nhìn thiếu nữ, nghe hắn hỏi như vậy, trong đôi mắt như hồ nước trong của thiếu nữ liền hiện lên vẻ buồn bã cũng có một tia hồi ức.
“Ta thường trú ở bên ngoài thành, nhà ta trước đây ở một nơi cách chỗ này năm ngày đường đi, ngươi có biết một nơi tên là Thủy Lưu trấn không?..”
“..Đó là nơi ta từng ở, từng là nhà của ta..”
“Thủy Lưu trấn..?”
Tư Không sững sờ, bàn tay đang nắm tay của thiếu nữ bỗng nhiên hơi dùng lực khiến cho nàng có chút mất tự nhiên.
Thấy phản ứng của Tư Không, thiếu nữ không có thu tay lại, trong mắt lúc này lại hiện ra sự ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
“Ngươi từng đến Thủy Lưu trấn sao?”
Thiếu nữ nhìn Tư Không rồi hỏi.
“Từng đến một lần, từng ở đó một năm”
Tư Không nhẹ gật đầu rồi truyền ra lời nói, nói xong hắn khẽ thở sâu, áp chế lại tâm tình hỗn loạn của mình rồi đưa mắt nhìn ra xa, nhìn về một hướng.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |