Tiểu Như
Một đoạn lữ trình chậm rãi trôi qua, trong quãng đường này cũng không thiếu được tiếng đàm luận của hai người không ngừng phát ra.
Ba ngày vừa qua, Tư Không đã sớm quen thuộc nên đã không ngừng trao đổi với Lâm Tú. Mà khi càng nói chuyện với vị này, trong nhận thức của mình Tư Không nhận ra bản thân có rất nhiều thiếu sót.
Lâm Tú chỉ điểm, cho hắn hiểu rất nhiều điều mà trước đây không biết. Nhưng nói là chỉ điểm lại không đúng bởi Lâm Tú toàn đưa ra những điều vô cùng ẩn ý, y muốn để cho Tư Không tự mình suy tư, tự mình ngộ ra.
Tư Không hiểu được tâm ý này nên cũng không hỏi mà ngược lại hắn lại cảm thấy như vậy rất thú vị.
Theo thời gian, dường như lòng ham học của bản thân đã giúp Tư Không nén lại cảm giác bồi hồi của mình, dần dần chậm rãi giấu ở trong lòng. Lúc này ánh mắt của hắn lại trở về vẻ tĩnh lặng như trước.
Ba ngày lữ trình, giờ khắc này theo ánh mắt của Tư Không và Lâm Tú nhìn đến, đích đến của lần hành trình này đã xuất hiện.
-Sắp đến nơi rồi, qua tòa thành này là sẽ đến thư viện..
Lâm Tú ở một bên thấp giọng nói, Tư Không yên lặng không đáp nhưng cũng nhẹ gật đầu.
Khoảng cách năm mươi trượng phía trước, lúc này Tư Không thấy được một tòa thành trì.
Vừa nhìn đến, ánh mắt hắn bỗng hơi sững lại rồi khẽ trừng lớn, độ lớn của tòa thành này là lần đầu tiên hắn thấy.
Độ cao hơn ba mươi trượng, được dựng lên bằng rất nhiều khối đá vuông vức ánh ra một màu đen tuyền trông vô cùng uy vũ và chắc chắn.
Một tòa thành trong cảm nhận của Tư Không lại cực kỳ hùng vĩ khiến hắn sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé khó tin.
Xe ngựa chậm rãi tiến tới, Tư Không ngạc nhiên ngóng nhìn, Lâm Tú cũng yên lặng để cho thiếu niên quan sát.
Phía trên tường thành có từng tên lính canh đang quét mắt nhìn bốn phía, ngay tại cửa thành đương nhiên cũng có. Người qua lại không ngừng, tuy nhiên những tên lính canh kia cũng không kiểm tra gì nhiều, bọn họ chỉ quan sát, có chăng thi thoảng cũng chỉ khảo tra một vài người đáng nghi.
Phía trước, trong lúc Tư Không đang kinh ngạc ngóng nhìn, dường như thấy thiếu niên hơi lạ mặt nên có hai tên lính canh chắn ở phía trước rồi nghiêm giọng lên tiếng.
-Đứng lại, các người từ chỗ nào đến, làm phiền xuống xe ngựa một chút..
Tư Không yên lặng, hắn biết chuyện này không phải chuyện mà hắn có thể giải quyết, sau khi trầm mặc hắn liền nhìn Lâm Tú như đang hỏi.
Thấy ánh mắt của Tư Không, trong mắt của Lâm Tú khẽ hiện ra một tia cảm khái rồi cười cười vỗ vai hắn.
Lâm Tú xuống ngựa đưa ra một tấm mộc bài, vừa nhìn thấy tấm mộc bài này, một trong hai người lính canh liền hiện ra vẻ ngạc nhiên cuối cùng ôm quyền khách khí.
-Thì ra là tiên sinh của Tự Thiên thư viện. Xin thứ lỗi vì đã hiểu nhầm a..
-Đại nhân khách sáo, tiểu sinh ta đi đón học trò ở xa quay về thư viện, thiếu niên này là lần đầu mới đến nên có phần lạ mặt, mong đại nhân hiểu cho.
Thấy như vậy Lâm Tú liền đáp lễ rồi khách khí truyền ra lời nói.
Nghe được lời nói của Lâm Tú, tên lính canh kia nhìn Tư Không một chút, cuối cùng gã nhìn Lâm Tú, nhẹ gật đầu.
-Lại là một anh tài a, nếu đã như vậy thì tiên sinh xin tự nhiên a..
-Đa tạ, tiểu sinh xin cáo từ, các vị bảo trọng a..
Lâm Tú mỉm cười, một lần nữa ôm quyền rồi xoay người trở lại xe ngựa.
Tư Không cũng đang nhìn hai người lính gác kia, khi thấy ánh mắt của hai người nhìn đến hắn liền ôm quyền hành lễ. Sau khi làm xong Tư Không lại yên lặng ở một bên quan sát.
Lâm Tú mỉm cười nhìn thiếu niên, y tiếp tục thúc ngựa đi vào trong thành.
Người qua lại phía bên ngoài đã rất đông mà khi vừa xuyên qua cửa thành, âm thanh huyên náo bỗng nhiên ập đến khiến Tư Không khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt càng hiện ra vẻ kinh ngạc hơn.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên và bất ngờ của Tư Không đối với đường xá của thành thị lớn này, Lâm Tú ở một bên liền mỉm cười rồi nhẹ giọng nói.
-Thành này được gọi là Thụy Tư thành, có náo nhiệt hơn ở Thanh châu không..? Thấy chỗ kia không..? Đó là Bách Thư lâu, còn chỗ kia nữa, nơi đó là Trà Thư quán..
Nghe Lâm Tú nói qua một chút về tòa thành này, Tư Không cũng coi như đã có một chút hiểu biết.
Nơi gọi là Bách Thư lâu là nơi có lưu giữ những bản chép tay do các đời nho hiền, bậc đại nho để lại cho thế hệ sau. Còn Trà Thư quán là một cái lữ quán dành riêng cho thư sinh tìm đến để nghỉ chân hoặc tìm không gian an tĩnh, vừa thưởng trà vừa tự học, rất thú vị.
-Lớn hơn Đại Mã trấn rất nhiều..
Ngóng nhìn một hồi, Tư Không khẽ lẩm bẩm.
Nhưng vừa nói xong, hắn cảm thấy có chút cổ quái rồi khẽ gãi đầu gượng cười một cái.
Thụy Tư Thành đương nhiên lớn hơn Đại Mã trấn, có thể nói tòa thành này là tòa thành lớn nhất đối với Tư Không bởi đây là lần đầu hắn đến một nơi phồn hoa có quy mô như thế này.
Thấy thiếu niên tự mình xấu hổ, Lâm Tú ngồi bên cạnh lại phì cười một tiếng rồi nói.
-Tiểu tử con cũng không cần ngạc nhiên từ từ rồi sẽ quen a. À đúng rồi, Thụy Tư thành vào ngày hạ chí sẽ có một lễ hội lớn diễn ra, thời gian theo học tại Tự Thiên thư viện con có thể xuống đây xem qua một chút..
Tư Không nghe được liền gật gật đầu, hắn vẫn đang ngóng nhìn xung quanh, trong mắt không ngừng có vẻ hiếu kỳ đối với những cảnh vật nơi đây.
Một lát sau hai người đi vào một quán ăn. Một quãng đường đã lâu chưa ăn gì nên đều đã đói.
-Tiểu ca, cho chúng ta một ấm trà cùng một chút đồ a..
Vừa ngồi xuống bàn theo hướng dẫn của một vị tiểu nhị đang tiếp đón hai người, Tư Không liền chủ động lên tiếng.
Bụng hắn đã đói, mà hắn biết Lâm Tú đương nhiên cũng đói.
-Khách quan mới đến lần đầu a.. Thật sự là may mắn, hôm nay bản quầy có màn thầu thanh sắc nhân xíu mại cỡ lớn đó, chúng ta nổi tiếng về món này lắm. Khách quan ngài có muốn thử không ?”
Một vị tiểu nhị có nét mặt nhanh nhẹn, cầm khăn lau lau mặt bàn rồi cười nói với hai người.
Quán mở đã lâu năm, khách lạ đến và đi đã không thể nhớ rõ, mà khách quen thì chỉ đến cố định vào một thời điểm nên vừa thấy Tư Không và Lâm Tú liền biết được khách mới tới lần đầu cho nên mở lời chào.
Nghe thấy vậy, Tư Không đang định nói gì thì Lâm Tú đã mỉm cười rồi hỏi vị tiểu nhị kia.
-Ồ, vị tiểu ca này thật là tinh ý.. Chúng ta đích thực là lần đầu đến bản quầy và cũng vừa nghe tới món như vậy, làm phiền giới thiệu qua một chút a..
-Khách quan ngài quá khen. Ta không dám nói khoác, thanh sắc màn thầu là món thành danh của lão bản tiệm ta, dùng màu của lá sen và mùi thơm của búp sen đem nhào cùng với bột bánh.. Nhân bên trong là dùng thịt heo cùng với ít hương liệu đặc biệt cuối cùng đem hấp lên, rất thơm ngon.
-Bình thường chỉ có cỡ nhỏ, hôm nay lại có loại cỡ lớn nhưng món này chỉ bán một lần có hơn một trăm cái cho nên người muốn ăn phải đặt trước.. Khách quan thật sự gặp may a, lão bản hôm qua nổi hứng làm hơn trăm cái không có đặt trước mà đem ra bán, mục đích muốn giới thiệu với nhiều người hơn..
Nghe Lâm Tú hỏi, vị tiểu nhị kia khẽ hắng giọng một cái rồi bắt đầu ở một bên thao thao bất tuyệt giới thiệu, một bộ dáng rất là tự hào.
Sau khi nghe xong, Lâm Tú nhìn Tư Không.
Tư Không cười cười không biết nên nói gì, thấy thiếu niên như vậy Lâm Tú khẽ lắc đầu mỉm cười.
Lúc này y quay qua nhìn vị tiểu nhị kia rồi gật đầu truyền ra lời nói.
-Vậy xin lấy cho chúng ta hai cái thử xem sao..
Sau khi nghe Lâm Tú yêu cầu, vị tiểu nhị kia liền mỉm cười rồi hô tốt một tiếng.
Không cần hai người chờ đợi lâu, rất nhanh đã có hai đĩa đồ ăn cùng với một đĩa lớn được bày ở trên bàn.
Vị tiểu nhị kia nói không sai, đích thị chiếc màn thầu này rất to, phải bằng một bàn tay người lớn xòe ra, mùi thơm của chiếc bánh khi tỏa ra lại có mùi giống như hương thơm của búp sen.
Ngửi được hương thơm này, Tư Không khẽ nuốt nước miếng.
Nhưng dường như cảm thấy bản thân có chút thất thố, lúc này hắn khẽ gãi đầu rồi cười ngượng.
Lâm Tú nhìn Tư Không đang xấu hổ liền khẽ lắc đầu cười cười rồi nói.
-Cứ tự nhiên không phải câu nệ, ta từng dặn con là phải ăn uống đầy đủ a..
Nghe Lâm Tú nói, mặc dù vẫn còn xấu hổ nhưng Tư Không cũng không khách khí nữa mà cầm một chiếc bánh lên.
-Tiểu ca ca.. màn thầu thơm quá.. ta.. ta đói.. Tiểu ca ca.. Có thể cho muội một chút vỏ bánh được không ?”
Đang muốn ăn, lúc này bỗng có một âm thanh yếu ớt truyền vào tai khiến Tư Không khựng lại động tác rồi đưa mắt ngóng nhìn.
Nhìn một hồi, hắn nhìn thấy ở bên cạnh có một bóng dáng nhỏ gầy vô cùng yếu ớt, cả người lấm lem rất nhiều vết bẩn, mái tóc rối tung như đã rất lâu chưa tắm gội qua, quần áo cũng không đầy đủ đều là do chắp vá mà thành.
Bộ dáng ước chừng khoảng tám tuổi hơn, mặc dù cả người bẩn thỉu nhưng ánh mắt lại rất trong suốt, lúc này nó đang ôm bụng và đưa đôi mắt mệt mỏi cùng với vẻ chờ mong nhìn Tư Không như đang đợi hắn trả lời.
Mà Tư Không chưa kịp trả lời, bỗng có một vị tiểu nhị mau chóng đi đến rồi quát mạnh một tiếng, đồng thời cũng kéo đứa nhỏ này đi.
-Lại là đám ăn mày xúi quẩy này.. Mau mau cút ngay cho lão tử, đồ hôi thối, đi mau đi đừng đứng đây cản đường làm ăn của bọn ta.
Tiếng quát rất lớn khiến cho đứa nhỏ này bị giật mình mà hiện ra vẻ sợ hãi, đôi mắt ngây thơ kia bỗng nhiên có nước mắt tràn ra rồi thút thít khóc. Mà lúc này khi bị kéo ra bên ngoài, dường như đã có sự quen thuộc cho nên nó liền cúi đầu, một bộ dáng rất là tủi thân rồi không ngừng nức nở.
Đứa nhỏ này, nhìn qua lại là một đưa bé gái.
Thấy như vậy, Tư Không như nghĩ đến điều gì liền đứng lên can ngăn vị tiểu nhị kia rồi nói.
-Tiểu ca xin nhẹ tay, nó chỉ là một đứa nhỏ a..
-Tiểu huynh đệ ngươi cũng có lớn hơn nó bao nhiêu, đám ăn mày này rất xui xẻo ta khuyên ngươi đừng nên dây vào..
Vị tiểu nhị kia khẽ lắc đầu rồi chán nản nói.
Gã biết đứa bé gái này chỉ là một đứa trẻ nhưng việc làm ăn vẫn cần duy trì. Mặc dù có chút không nỡ nhưng vẫn phải làm như vậy.
Nghe tiểu nhị nói, như nghĩ đến điều gì, lúc này Tư Không khẽ nhíu mày rồi trả lời.
-Bọn họ dù sao cũng là người a, bản quầy còn bánh kia không..? Xin lấy thêm cho ta hai cái..
-Tiểu huynh đệ ngươi nên suy nghĩ kỹ, mua cho ăn mày như vậy có chút lãng phí a..
Trả lời Tư Không, vị tiểu nhị kia hình như có chút bất đắc dĩ.
-Tiểu ca huynh hiểu lầm rồi a, cái này là ta mua cho mình không phải mua cho đứa nhỏ kia nên hãy lấy cho ta thêm hai cái..
Tư Không lại lên tiếng, giọng nói kiên định, hắn lấy một cái cớ để có thể giúp cô bé kia.
Hắn không biết vì sao nhưng Tư Không cảm thấy đây là việc nên làm, dù sao so sánh hoàn cảnh với nhau mà nói, đứa nhỏ này còn đáng thương hơn hắn.
Nghe hắn nói, vị tiểu nhị kia đương nhiên hiểu. Lúc này gã càng hiện ra sự bất đắc dĩ rồi thở dài.
Sau khi nhìn đứa trẻ kia một chút rồi lại nhìn Tư Không, vị tiểu nhị kia liền xoay người rồi đi vào bên trong.
Thấy đối phương đi vào trong lấy đồ, Tư Không liền quay qua nhìn đứa nhỏ chỉ chạc tuổi muội muội hắn rồi lên tiếng an ủi.
-Tiểu muội ngoan đừng khóc, ta mua màn thầu rồi.. đợi lát nữa ăn a..
-Tiểu ca ca.. Tiểu Như xin lỗi.. Tiểu Như đói, gia gia cũng đói, người và Tiểu Như luôn bị người ta đuổi đi, họ rất xấu luôn mắng gia gia và Tiểu Như.. Đã ba ngày rồi chưa ăn gì, người ta bảo với Tiểu Như là đồ ăn mày bẩn thỉu, họ bảo Tiểu Như và gia gia là đồ xúi quẩy, Tiểu Như không phải, gia gia cũng không phải, gia gia là người tốt..
Nét mặt hiện ra vẻ tủi thân, cô bé tên là Tiểu Như lại bắt đầu cúi đầu xụt xịt khóc, giọng nói non nớt không ngừng nức nở.
Nghe nàng thủ thỉ, lúc này Tư Không đương nhiên rất đồng cảm.
-Tiểu Như ngoan.. Lát nữa muội dẫn ta đến chỗ của gia gia nha, đến đưa bánh cho người a..
Tư Không an ủi cô nhóc, xoa xoa lên mái tóc rối tung của nàng rồi lấy tay gạt đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt kia.
Tuy khuôn mặt nàng lấm tấm những vết bẩn lem nhem nhưng vẫn nhìn ra được nét khả ái vốn có. Nếu không phải vì số phận trêu đùa, nói không chừng lúc này nàng đang là vị tiểu thư của một nhà phú hào nào đó.
Lâm Tú một bên yên lặng quan sát, khi thấy Tư Không đưa mắt nhìn mình, Lâm Tú hiểu thiếu niên định làm gì vì thế y liền khẽ gật đầu tùy ý để hắn xử lý.
Lúc này tiểu nhị đã đem đồ ra, hai chiếc bánh được cẩn thận đặt vào một bọc giấy. Hương thơm của bánh truyền ra khiến chiếc bụng đói của cô bé Tiểu Như kia bỗng kêu lên ọt ọt.
Được Tư Không an ủi, Tiểu Như đã không khóc nữa. Lúc này đột nhiên bụng lại kêu khiến cô bé có chút thẹn thùng, đôi tai nhỏ nhắn kia cũng có chút ửng đỏ.
Thấy như vậy, Tư Không liền lấy một chiếc bánh ra rồi đưa cho Tiểu Như.
Ánh mắt của Tiểu Như bỗng nhiên sáng lên, nàng không do dự liền cầm lấy rồi hồn nhiên cười một cái với Tư Không.
-Đa tạ tiểu ca ca, tiểu ca ca huynh là người tốt nha..
-Tiểu Như ăn đi, cái còn lại để cho gia gia nha.. Dẫn ta đến chỗ gia gia đưa bánh cho người được không?
Thấy Tiểu Như vui vẻ cầm bánh, Tư Không cũng mỉm cười rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Nghe Tư Không nói, lúc này Tiểu Như đang định ăn bỗng nhiên nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ rồi rụt rè hỏi.
-Tiểu ca ca, người ta thường nói chúng ta là ăn mày đen đủi.. Huynh.. huynh không sợ mình gặp đen đủi sao?
-Đừng nghĩ bậy, Tiểu Như không nhanh dẫn ta đưa bánh cho gia gia thì người sẽ đói đó.. mau dẫn đường a..
Tư Không thấp giọng đáp lời. Nghe hắn nói như vậy Tiểu Như có chút xấu hổ bèn cười một cái rồi mạnh gật đầu.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 13 |