Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu bổ?

Tiểu thuyết gốc · 2987 chữ

Bóng dáng hai người đi xuyên qua khu giáo đường, từng tiếng giảng dạy, từng lời đối đáp của từng lớp học truyền ra.

Bầu không khí vô cùng trang nghiêm, sự trang nghiêm này hết thảy đều bắt nguồn ở trên người của mỗi một vị thư sinh theo học ở Tự Thiên thư viện.

Tư Không đã đi vào trong Vạn Kinh Các, Lâm Tú đã sớm rời đi.

Vạn Kinh Các có chín tầng, Tư Không được Lâm Tú dẫn lên tầng thứ chín, tại đây sách không có nhiều, chỉ có hơn năm trăm bản chép tay.

Trong tay hắn lúc này đang cầm một quyển sách, ánh mắt chăm chú đọc những chữ ở bên trong.

Đây là một bản chép tay được lưu lại, là cảm ngộ một vị hiền tài có tiếng đã rời đi trong năm tháng viết lên, truyền lại cho hậu thế.

Nội dung ở bên trong, Tư Không vừa đọc đã cảm thấy rất hứng thú, hắn cứ đứng đó chăm chú đọc, mặc cho hai lão giả ở nơi này đang nhìn hắn.

Ánh mắt của hai lão giả này rất có thần, trong mắt hiện ra tinh quang, bộ dáng tiên phong đạo cốt, cả người toát lên vẻ thoát tục, nhìn kiểu gì cũng không giống phàm nhân.

Một người tóc bạc trắng, người còn lại thì có mái tóc hoa râm xõa tung ở sau lưng.

Hai người chú ý đến thiếu niên, nhưng thiếu niên lại mảy may không phát hiện.

Tư Không chậm rãi ngồi ở đó đọc từng trang một, vừa đọc vừa nghiền ngẫm.

“Nhân tâm, luôn là thứ mà cả đời người cần có, cả đời không ngừng hoàn thiện, ngay cả người đã đạt đến trình độ được người đời gọi là Thánh hiền vẫn không ngừng tìm hiểu, mài giũa.

Cách sống, cách đối nhân xử thế, cách nhìn nhận chuyện thị phi, cách hiểu hỉ nộ ái ố, trang sách đều có, đều có thể viết lên, đều có thể đọc.

Nhưng chỉ đọc không ngẫm, như ếch ngồi đáy giếng, trời cũng chỉ là một vòng tròn in sâu trong mắt, cuốn sách vạn chữ cũng chỉ có vạn chữ.

Đọc mà suy ngẫm, mà tìm ra lý giải để rồi chắt lọc từng chút, khi trải bước trên con đường nhân sinh sẽ giúp người hiểu được cái gì là trắng đen trong đời.”

“Hiểu được, khi đó sẽ học được sự điềm đạm, học cách chấp nhận trong nhiều chuyện buồn vui, lựa chọn hòa hợp.

Cả quá trình, mắt thì đọc chữ, chân thì bước đi.”

“Đi một bước, học một điều, thong thả không vội... nhưng sao không chạy, vì chạy vẫn phải học nhưng chỉ là qua loa.

Đều hướng đến một đích đến, đều có những viên đá ngáng đường hay có những bụi gai bất ngờ xuất hiện, vất vưởng trên con đường.

Người vội vã, bỏ qua viên đá nhưng lại vô tình đạp lên bụi gai, bởi đau đớn, cảm thấy thống khổ nên tức giận mà than vãn, không ngừng kêu gào.

Người như vậy đều là người thiếu kiên nhẫn, bởi nóng vội nên khó thoát khỏi sự tiêu cực của bản thân, quanh quẩn ở một chỗ trong sự hỗn loạn, cho đến cuối cùng không thể bước tiếp.

Người không chí, chỉ biết than thở, không chịu tìm giải pháp, vẫn khư khư chấp mê bất ngộ.

Người thong dong, kiên nhẫn nhặt lên từng viên đá bỏ vào chiếc giỏ tre sau lưng, mượn sức nặng để rèn giũa bản thân, khi gặp bụi gai không tránh, sẽ tìm cách gỡ bỏ.

Vẫn có tổn thương nhưng sẽ rèn đúc ra ý chí cho mình, tại đoạn đường phía sau, khi gặp những chuyện tương tự, bởi có kinh nghiệm nên nhanh chóng tìm được giải pháp.

Một đường thong dong, chậm mà chắc, vội vã làm chi khiến lòng người càng thêm loạn.”

“Tại mọi chuyện, đều phải giữ cái tâm bình lặng, để khi đối diện với sóng gió hay thử thách, tâm tình sẽ không vì vậy mà bị lay động, bị hao mòn, dẫn đến nhụt chí.

Người có chí không chỉ nhìn mãi dưới chân, họ còn nhìn trước sau, trái phải.

Nhìn nhiều mặt, nhưng trước tiên đều nhìn lại chính mình để đánh giá năng lực, nếu không có khả năng sẽ bình thản từ bỏ, đây là người khôn ngoan, biết tiến lùi, cầm được buông được.”

“Ta nghe một lão tiên sinh từng nói, trang sách lật qua lật lại thật đơn giản, nhân tâm tu bổ cực gian nan, chính vì điều này mới có ngộ nhận.

Không đơn giản chỉ là đi một ngày đường, học một sàng khôn.. Có người đi cả đời vẫn không nhận thức được một cái phương hướng cho mình.

Không dám nói có người vừa có ý thức liền ngộ ra, mà tại quá trình trưởng thành, người có tầm nhìn sẽ nhanh chóng xác định cho mình một cái phương hướng.

Phương hướng có, người muốn đi đâu, đi như thế nào, tại con đường này lại không thể không nhắc đến tu.”

“Vì sao lại nói tu?

Tu có tu đạo, tu tâm,.. cách nói tu rất nhiều nhưng với ta tu chỉ có một khái niệm.

Tu ở đây là sửa, thấy sai ở đâu sửa ngay tại đó, đây là tu.”

“Không vì điều gì, chỉ vì hoàn thiện bản thân, không kỳ vọng sự hoàn mỹ, ngọc càng đẹp càng dễ xước nên khi tu bổ không cần quá hoàn hảo, cứ tự nhiên mà sửa.

Quá trình tu bổ, tại mưa nắng nhân gian, khi biết chắt lọc, biết nên giữ cái gì, nên gột rửa cái gì sẽ giúp cho lòng người tựa như hoa sen trong đầm, gần bùn nhưng lại không tanh.

Sự thanh tịnh chỉ có thể ngộ, không thể cầu, như sóng gợn chỉ xuất hiện trên mặt hồ, người cũng vậy, mặt ngoài mặc cho sương gió bao trùm, bên trong vẫn điềm nhiên mà sống, yên lặng tu bổ, chậm rãi hoàn thiện..”

“Nhưng tu bổ không đủ mà tổn hại có thừa, dễ dẫn đến suy nghĩ và tâm trí lệch lạc, nói như vậy bởi bản ngã của con người có cái gọi là kỳ vọng, kỳ vọng càng lớn tựa như đưa mình vào ngõ cụt, tiến lùi không xong.

Giống như ngược dòng mà đi, khó khăn trập trùng, lật thuyền là chuyện một mai, khó tránh khỏi lo lắng mà thoái chí, như vậy liên hệ với quá trình tu sửa, cái này được gọi là kiếp nạn.”

“Tu sửa, không được nóng vội, đi từng bước nhìn từng chuyện, bình đạm mà đối mặt, tưởng đơn giản nhưng lại phức tạp như thế, như ta đã nói, nhân tâm tu bổ khó làm sao..

Người có thể tu sửa được chính mình, sẽ thu được một bản tâm vững chắc, kiên cố.

Người không thể tu bổ được khiếm khuyết của bản thân, tựa như thùng gỗ.

Quá trình tu sửa không tính tuế nguyệt, không tính biến hóa bên ngoài, càng không tính gian nan hay thuận lợi, tính chỉ là làm sao giữ được chính mình là tốt, vậy thôi.”

“Tại nghịch cảnh giữ đức, đây là tu.

Tại thuận cảnh giữ tâm, đây là bổ.”

“Tu bổ không khó cũng không dễ, cái được gọi là vấn Tâm, ta nghĩ cũng đều từ đây mà ra.

Thế gian đã phức tạp, Tâm càng phức tạp hơn.

Tu bổ, đơn giản cần dùng nhận thức và hành động của bản thân, trong gió mưa nhân gian, tựa như cây tre không ngừng đong đưa.

Không phải gió chiều nào hướng theo chiều đó, chỉ là mượn những lần đong đưa, mượn sự vô thường của gió mưa, gột rửa bụi bặm, rửa trôi tạp niệm.

Dần dần, quá trình này sẽ giúp ý chí lại càng dẻo dai, kiên cường hơn, tâm cũng vì thế mà sáng tỏ..”

“Tu bổ là vừa sửa vừa bù đắp, sửa chính mình, bổ khuyết thiếu sót, thiếu thì lấy, biết đủ không tham lam, tránh dư thừa.

Vì không ai sinh ra là hoàn hảo, cũng không ai dám tự nhận là người cương trực, là ngọc quý hay là người phúc hậu.

Vì không ngộ nhận, chỉ có thể dựa vào việc hiểu rõ phẩm hạnh của một người phúc hậu mà không ngừng mài giũa, không ngừng hoàn thiện, đánh bóng ngọc trong tâm.

Cả quá trình tuy gian nan, nhưng khi trái chín ắt sẽ thu được viên mãn..”

“Tu bổ của Nho gia, đều dùng trí đức của bản thân mà tu, khi sinh ra hạo nhiên chính khí sẽ lưu giữ tại tâm, không ngừng hoàn thiện.

Đối với Tiên gia, Thánh Sư từng nói qua, hai bên vốn có liên quan, Nho ta cần tâm mà Tiên cũng đồng dạng cần tâm.

Tâm của người không giống, nhưng xét theo một góc độ nào đó mà nói, hết thảy đều được gọi là Đạo.

Tu bổ phải có Đạo của mình, Nho cũng thế mà Tiên cũng vậy, chỉ là Nhân bất đồng, Tâm bất đồng, Đạo cũng bất đồng.

Đạo khả Đạo phi thường Đạo, khó nói.. khó nói.”

“Lão phu vô danh nên tự gọi là Vô Minh Tử, khái niệm tu bổ này là do ta tự ngộ ra, hậu nhân chỉ nên đọc không nên áp đặt vào con đường của bản thân, nhớ kỹ.. nhớ kỹ..”

Tư Không ngồi đọc đến từng ghi chép cuối cùng, ánh mắt của hắn khi thì đăm chiêu, khi thì suy diễn, khi thì sáng tỏ, khi thì mờ mịt.

Cuối cùng, sau khi đọc đến dòng kết, Tư Không khẽ nhắm mắt rồi yên lặng suy ngẫm.

Hắn đương nhiên hiểu được lời căn dặn của vị tiền bối tên là Vô Minh Tử này, chỉ là đối với lý giải của người, Tư Không cảm thấy rất hứng thú.

“Tu bổ, tu đạo, tu tiên, tu tâm.. đều là tu, chỉ cần giữ vững được tâm của chính mình..

Lão sư ban nãy có nói, trắng đen đều là màu, chỉ là một màu ta thấy được nhưng người không thể thấy, màu còn lại ta và người đều thấy, điều này có hay không liên quan đến tu bổ..

Ta ngộ ra, ta tự hiểu được, chỉ là vẫn còn mơ hồ, cái gì là đạo, đạo khả đạo phi thường đạo..”

Thật lâu sau khi nhắm mắt trầm tư, Tư Không cất gọn quyển sách trước mặt vào chỗ cũ, hắn nhìn xung quanh một chút, cuối cùng đứng tại chỗ, ôm quyền cúi đầu hành lễ.

“Vãn bối Tư Không, ra mắt hai vị tiền bối, xin hai vị thứ lỗi vì đã không chào hỏi trước”

“Thú vị, tiểu tử ngươi làm sao nhìn thấy được hai người bọn ta?”

Tư Không vừa dứt lời, phía trước bỗng có hai bóng dáng xuất hiện, là hai lão giả trước đó đứng quan sát hắn ở nơi này.

Vừa xuất hiện, giọng nói của lão giả có mái tóc hoa râm mang theo sự ngạc nhiên cùng một chút thưởng thức cũng truyền ra.

“Lão sư có căn dặn, nơi này có hiền nhân tọa trấn, mà tin đồn thư viện có tiên nhân tồn tại vãn bối cũng từng nghe qua cho nên biết được..”

Tư Không vẫn như trước chắp tay cúi đầu, giọng nói bình tĩnh không có một chút khẩn trương hay bất ngờ nào.

“Tốt, rất tốt, trả lời rất khôn khéo a”

Nghe thiếu niên trả lời, lão giả tóc hoa râm khẽ cười nhạt rồi nói.

Tư Không khẽ lùi lại một bước, ánh mắt nhìn hai người vẫn bình thản như trước nhưng trong lòng lại có sự cảnh giác.

“Không cần căng thẳng, tiểu tử ngươi học được cái tính cẩn thận này coi như cũng không tồi, chỉ là vẫn còn lộ liễu..”

Lão giả tóc bạc ở một bên, thấy Tư Không phản ứng như vậy liền cười cười lắc đầu nói.

Tư Không yên lặng, hắn nhìn lão giả tóc bạc một chút rồi khẽ cúi đầu.

“Là vãn bối không đúng, mong hai vị tiền bối lượng thứ..”

Hắn lại tiếp tục lên tiếng, lần này Tư Không đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.

“Không sao, đích thật như ngươi nói, chúng ta chính là người tọa trấn ở nơi này, nhưng tầng chín chỉ có những người hiểu rộng mới có thể lên, tiểu tử ngươi là được Lâm Tú đưa lên hẳn là có điểm đặc biệt..”

Nhìn Tư Không, lão giả tóc bạc chậm rãi lên tiếng, nói xong lão liền khẽ chộp một cái.

“Không ngờ ngươi lại chú ý đến điều này, Vô Minh Tử năm đó là một trong những người được coi là Thánh hiền, trí thức cùng lý giải của hắn đối với Vấn Tâm cực kỳ sâu, tuy nói rằng quan điểm của hắn khi đó ít có người chấp nhận nhưng vẫn phải công nhận người này là một người có tài..”

Cầm quyển sách mà Tư Không vừa đọc trên tay, lão giả tóc bạc khẽ cảm thán một chút.

Nói xong, lão thâm ý nhìn Tư Không, ánh mắt cũng có một chút thưởng thức cũng như dò xét, vừa nhìn vừa hỏi.

“Ngươi nghĩ thế nào về những ngộ nhận của Vô Minh Tử đã viết trong quyển sách này?”

Tư Không vẫn như trước đứng im tại chỗ, khi nghe câu hỏi của lão giả tóc trắng, hắn cũng chú ý đến ánh mắt đầy thâm ý của đối phương liền có suy nghĩ.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Tư Không liền chậm rãi lên tiếng, trong mắt cũng liên tục lóe lên quang mang suy diễn.

“Tâm có tổn hại ắt cần tu bổ, mà tâm không tổn hại cũng cần tu bổ, từng bước hoàn thiện, trong quá trình này, mười phần thì mất chín đều là kiếp nạn, một phần còn lại là bài học cùng sự kiên định đã được đúc kết, đem cái này hóa thành động lực, không cần cầu toàn quá mức, chỉ cần giữ vững đạo, giữ vững tâm, tiếp tục tu bổ..”

Nói xong, Tư Không nhìn lão giả tóc trắng rồi yên lặng.

“Chỉ đọc một lần đã có thể nắm rõ trọng điểm, tiểu tử ngươi coi như không làm mất mặt Nho gia nhất mạch chúng ta..”

Lão giả tóc trắng mỉm cười, nét tươi cười trên gương mặt rất chân thật, lời nói cũng đồng dạng như vậy.

Sau khi mỉm cười, lão lại nhìn Tư Không thật sâu, ánh mắt như muốn nhìn thấu hắn nhưng chỉ trong phút chốc đôi mắt của lão bỗng nhiên nổ tung.

Tiếng hét thảm thiết cùng đau đớn truyền ra, thấy như thế, lão giả tóc xám liền kinh nghi nhìn lại.

Lão nhìn Tư Không đang yên lặng, ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện sự hoảng sợ cùng không cách nào tin, cuối cùng lão chỉ tay vào hắn rồi thất thanh la lên.

“Ngươi.. ngươi là..”

Thần sắc của Tư Không vẫn như trước bình tĩnh ngóng nhìn hết thảy.

Trong lòng của hắn, không vì tình huống xảy ra bất ngờ mà có xao động, càng không vì câu nói của lão giả tóc xám làm cho nghi hoặc.

Yên lặng một lát, Tư Không ôm quyền một lần nữa cúi đầu hành lễ nhưng không nói.

Sau khi thẳng người, Tư Không xoay người đi đến một cái giá sách, tiếp tục lấy một quyển sách xuống, vừa đọc vừa suy ngẫm.

Thấy phản ứng cùng hành động của thiếu niên, lão giả tóc xám khẽ híp mắt lại, trong đôi đồng tử thâm sâu đã xuất hiện sự thưởng thức nồng đậm.

“Hay cho một cái thiếu niên, tâm của đứa nhỏ này không đơn giản, không dễ lay động như vậy a..”

Lão giả tóc xám khẽ thì thào, mà lão giả tóc bạc lúc này đã trở lại như thường.

Đôi mắt của lão vẫn chưa có nổ tung, ban nãy là lão cố ý diễn trò để thử xem Tư Không sẽ có phản ứng như thế nào.

“Thánh Sư nhờ chúng ta đến thử hắn, nhưng xem tình hình hiện tại có lẽ không cần thiết nữa rồi, thiếu niên này quả thật không đơn giản..”

Ngóng nhìn Tư Không, lão giả tóc bạc khẽ thì thào, ánh mắt cũng có sự thưởng thức, cũng có cảm thán.

Thật lâu sau, lão giả tóc xám khẽ híp mắt nhìn Tư Không, sau khi nhìn, lão có chút hồ nghi nói ra.

“Tiểu tử này ta cảm thấy có chút quen mắt..”

“Đừng bận tâm, không phải chuyện của chúng ta..”

Nghe thấy vậy, lão giả tóc bạc khẽ lắc đầu thở dài rồi nói.

Sau khi nhìn Tư Không thêm một chút, hai người không một tiếng động liền biến mất, để lại không gian yên tĩnh cho Tư Không.

Tư Không vẫn như trước nghiền ngẫm quyển sách trong tay, với chuyện vừa xảy ra, hắn không thèm để ở trong lòng.

Thực lực, hắn đương nhiên không có nhưng diễn trò để thử lòng, để thử lay động tâm tình của hắn thì rất khó.

Lòng hắn có sóng gợn, nhưng sóng gợn không phải đến từ tình huống mà nhị lão tạo ra.

Thêm vào đó, Tư Không biết mình chỉ là phàm nhân, muốn nổ tung đôi mắt của lão giả tóc bạc, hắn đương nhiên không làm được.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.