Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú ngữ, thông thấu

Tiểu thuyết gốc · 2958 chữ

Ánh bình minh đã sớm ló rạng, thời gian bây giờ đang là giữa buổi, hoạt động của Tự Thiên thư viện vẫn như thường nhật mà diễn ra.

Thư viện vẫn như trước là vẻ thanh tịnh, nhưng trong sự im ắng này thi thoảng lại văng vẳng từng tiếng giảng dạy từ khu giáo đường truyền ra.

Tiếng giảng dạy hòa vào bầu không khí nơi đây lại làm cho nét cổ kính của Tự Thiên thư viện thêm một vẻ huyền bí mà xa xưa hơn.

Trong vẻ huyền bí này, ẩn ẩn còn có một cỗ khí tức tường hòa ở bên trong lan tràn khắp Tự Thiên thư viện.

Cỗ khí tức này dung nhập vào trong từng cành cây ngọn cỏ, dung nhập vào trong đám rêu xanh của bụi bặm năm tháng làm cho toàn thư viện có thêm vẻ thanh bình và huyền diệu.

Cổ xưa, tang thương nhưng lại trang nghiêm, tường hòa.

Điểm đặc biệt này, trong cảm nhận của phàm nhân hay những thư sinh ở thư viện chỉ cảm giác được vẻ cổ kính và thanh tịnh ở trong lòng.

Bên cạnh đó, thư sinh theo học ở đây cũng có sự tự hào, bọn họ tự hào vì bản thân có tư cách học ở Tự Thiên thư viện.

Dù sao nơi này được bên ngoài coi là cái nôi trồng người, danh tiếng không chỉ nằm ở trong Thiên Hồng Quốc mà đối với những nước láng giềng hay những nhánh sông khác đều nghe đến.

Phàm nhân đã cảm giác được một ít như thế, ở Tự Thiên thư viện trong một vài khu vực thần bí không ai biết có một vài người cũng đều đang ngóng nhìn.

Bọn họ biết được điểm khác lạ này ở đâu mà ra.

Hạo nhiên chính khí, bắt nguồn từ mỗi thư sinh theo học ở thư viện, ngày ngày học tập, ngày ngày không ngừng trau dồi bản tâm.

Bản tâm thanh minh, sự sáng suốt từ trong lòng cũng hóa thành khí thế vô hình hòa vào không khí giúp cho khí thế của Tự Thiên Thư viện càng ngày càng thêm phần thanh tịnh và cổ kính.

Nhưng giờ khắc này, ánh mắt của đám người ở những khu vực thần bí lại không chú ý những điều này, ánh mắt của bọn họ đều đang tập trung vào một nơi.

-“Rốt cuộc là ai đang dẫn dắt biến hóa của thư viện..?”

-“Nhìn động tĩnh người này gây ra hình như không đơn giản, tầng chín Vạn Kinh Các có hai lão già kia tọa trấn sẽ không có việc gì chứ?”

Từng đạo thần niệm truyền ra, khắp Tự Thiên thư viện bỗng nổi lên một cơn gió quét ngang không trung khiến cho bầu không khí ở nơi này trong phút chốc như bị đè nén.

Không trung bao quanh khu giáo đường, tại Vạn Kinh Các, theo những đạo thần niệm truyền ra liền có một vài bóng dáng hư ảo bỗng nhiên xuất hiện.

Yên lặng không một tiếng động, những bóng dáng này có trẻ có già nhưng toàn thân lại không ngừng tản ra khí tức xa xưa, thâm sâu và siêu phàm thoát tục.

Dựa theo khí tức mà suy đoán, người đến bất luận già trẻ đều là những người đã sống qua tuổi thọ của người thường, hoặc có thể nói bọn họ là những người được gọi là tiên nhân trong lời đồn đãi ở bên ngoài thư viện đối với nơi này.

Người đến tổng cộng có sáu người.

Ánh mắt sáu người đều tập trung vào tầng thứ chín của Vạn Kinh Các như muốn nhìn rõ là người nào đang ảnh hưởng đến không khí của toàn thư viện.

Nhưng mặc cho đám người này cường đại hay có sự bất phàm của riêng mình, sau khi nhìn đến, ánh mắt của bọn họ đều hiện ra sự hồ nghi cùng vẻ khó hiểu.

Bọn họ không nhìn ra được bất kỳ điều gì.

-Thú vị, có người đã che giấu đi huyền cơ nên không thể nhìn sao..

Một vị trung niên mặc hắc bào kinh ngạc lên tiếng, đôi mắt cũng hơi nheo lại.

Nghe vị này nói, năm người còn lại đều đưa ánh mắt đồng tình rồi nhẹ gật đầu, một lát sau cả sáu người đều trầm mặc.

Nhưng chỉ trong ba hơi thở, bên tai của đám người này hình như đã nghe được điều gì, cả sáu người đều nhìn về hướng Tổ đường rồi yên lặng.

Nhìn Tổ đường, sáu người lại đưa mắt nhìn tầng chín của Vạn Kinh Các, chỉ một lát sau bóng dáng của sáu người liền biến mất.

Tổ đường Tự Thiên thư viện.

Tự Thiên Tử vẫn như trước yên lặng ngóng nhìn khu vực giáo đường, trong ánh mắt có sự bất đắc dĩ hiện ra, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài quanh quẩn cả tổ đường.

Tầng chín Vạn Kinh Các.

Tư Không vẫn như trước ngồi ở đó chép từng hồi ức của bản thân vào trong quyển sách ố vàng, phía sau lưng là Lâm Tú đang yên lặng quan sát.

Ghi chép câu chuyện của bản thân vào trong quyển sách, tựa như một nơi lưu giữ ký ức thứ hai của mình, điều này là Tư Không đã quyết định, đã nói với Lâm Tú khi trở về Tự Thiên thư viện.

Như một quyển nhật ký của riêng mình, chỉ là hắn chưa ý thức được dụng ý của Lâm Tú đang đứng ở sau lưng.

Nói cách khác khi Tư Không chép ký ức của bản thân vào quyển sách này, tương lai không biết sẽ có biến hóa gì đối với chính mình.

Mà lúc này, đối với biến hóa xung quanh, Tư Không đương nhiên cảm nhận rõ ràng, theo từng chữ được viết ra, tinh thần cũng vì thế mà có sự không minh và thông thấu, càng lúc càng ngưng thực hơn khiến cho cây bút trong tay thi thoảng cũng khẽ lóe lên một chút quang mang.

Trạng thái này Tư Không đương nhiên hiểu rõ, đây chính là hạo nhiên chính khí mà bản thân hắn đã ngưng kết ra.

Khí tức này, theo Tư Không liên tục chép ký ức vào trong sách liền bị dẫn động mà lan ra toàn bộ tinh thần.

Ngưng thần vi dẫn, chỉ có sự tập trung, trong lòng không có tạp niệm, không có sóng gợn về bất kỳ điều gì, tâm vững như sơn liền có thể dẫn dắt.

Tâm của thiếu niên vốn đơn thuần, Tư Không cũng là thiếu niên nhưng để so sánh thì quả thực hắn lại có chút bất đồng.

Từ nhỏ đến lớn, với tính cách kiệm lời của mình, điều này cũng ảnh hưởng rất lớn đến Tư Không khiến cho hắn có một sự bình tĩnh hiếm có khi đối mặt với những tao ngộ đầy sự kỳ dị của bản thân.

Đây chính là điểm đặc biệt của hắn so với những người đồng trang lứa.

Có thể một vài thiếu niên khác cũng tương tự như hắn nhưng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thiếu niên vốn không nên lo nghĩ nhiều, vốn chỉ cần ngắm gió mát trăng thanh, dương liễu buông mành và cỏ mọc chim bay, những điều tốt đẹp thấy là thích, không thích liền có thể bỏ qua.

Nhưng đối với Tư Không, hắn có phương hướng cho mình, đẹp xấu gì trong lòng hắn đã sớm không còn quan trọng nữa.

Tư Không chăm chú viết từng chữ, nét chữ rất đẹp, tay cầm bút cũng không ngừng uyển chuyển nhẹ nhàng như đang vẽ tranh.

Viết một hồi, hắn hơi dừng bút lại rồi đọc một chút.

Nhìn từng hồi ức của mình ở bên trong, Tư Không có sự cảm khái, cũng có sự thương nhớ đối với phụ mẫu và muội muội.

Sau khi đọc qua một lần, Tư Không bỗng dưng trầm mặc, trong mắt xuất hiện một tia hồi ức cùng sự phiền muộn, theo đó là vẻ trống rỗng và do dự.

Hắn nhớ tới ký ức ở Thủy Lưu trấn, ký ức như mộng như thực kia.

-Thủy Lưu trấn, Lâm sư đưa ta đến.. hạo kiếp kia ta đã chết nhưng khi mở mắt lại phát hiện đều là một giấc mộng..

Tư Không trầm ngâm, sau một thoáng do dự, hai mắt của hắn hơi lóe lên, ẩn ẩn có một tia quả quyết.

-Đã là hồi ức thì đều phải viết ra..

Tư Không thì thào, sau khi có quyết định của mình, hắn bèn tiếp tục hạ ngòi bút trong tay, một lần nữa bắt đầu viết.

Ký ức ở Thủy Lưu trấn, từ lúc Lâm Tú đưa hắn đến, lần đầu gặp gỡ lão Tửu Mặc, hỏi cái gì là Luân hồi vãng và được lão giải đáp cho mình.

Hết thảy một năm sinh hoạt tại nơi này, theo lần kịch biến kinh thiên động địa tựa như tận thế kia, toàn bộ đều được hắn quyết định chép vào quyển sách ố vàng.

Hắn không muốn bỏ qua, cho dù là mộng cũng không muốn.

-Chỉ cần ta không chết, nhị lão nhất định vẫn còn sống..

Tư Không tự nhủ trong lòng, ánh mắt hiện ra vẻ kiên định.

Hắn muốn chép phần ký ức của mình tại Thủy Lưu trấn, chép quãng thời gian yên bình và sự an nhiên ở đó vào trong quyển sách này.

Ngoài những điều đó ra, quan trọng nhất vẫn là niềm tin trong sự phó thác tính mạng của nhị lão ở trên vai hắn trước khi tiêu tán.

Khi đó Tư Không chỉ biết đứng nhìn, bất lực đứng nhìn, chẳng thể làm gì.

Nhưng hắn còn sống, đạo lý hữu ân tất báo không cần học Tư Không cũng có thể hiểu rõ.

Nếu không chép, lòng hắn không yên.

Nếu không chép, hắn không xứng với sự tin tưởng của nhị lão, không xứng với lần vấn Tâm trước đó, càng không xứng với đạo của mình.

Nhưng đạo của hắn là gì, Tư Không bây giờ vẫn chưa có đáp án, chỉ là lòng hắn muốn thì hắn sẽ làm, tuyệt không do dự, bất quản cách nhìn của người khác.

Từng khoảnh khắc chậm rãi hiện ra, khóe miệng của Tư Không lộ ra một nụ cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một tia phiền muộn cùng một chút thương cảm.

Viết một hồi, Tư Không khẽ dừng bút, ánh mắt đăm chiêu như nhớ lại điều gì, trong miệng lại thấp giọng thì thào.

-Ta đã vẽ được hồn, hồn không giống nhau nhưng đều mang sự cay đắng của rượu, chua cay mặn ngọt của món ăn, tựa như cảm xúc của một người có hỉ nộ ái ố, đem lưu lại trong từng trang sách, từng chữ một..

-Nhưng chữ có thể viết, có thể diễn tả nhưng khó có thể biểu đạt được toàn bộ, Lâm sư từng nói về tâm, làm sao có thể như trang sách kia, có thể lật từng trang, đọc từng chữ.. chỉ có thể chia làm hai ngăn..

-Vô Minh Tử tiền bối nói không sai, trang sách lật qua thực đơn giản, nhân tâm tu bổ phi thường nan a..

Sau khi nói xong, Tư Không thu lại vẻ phiền muộn trong ánh mắt, thay vào đó là vẻ trầm tư.

Lúc này, đôi đồng tử thâm sâu và mênh mông liền có quang mang suy diễn bỗng nhiên hiện ra rồi không ngừng luân chuyển, dường như Tư Không đang suy tư về điều gì.

Thật lâu sau, ánh mắt của hắn khẽ lóe lên một cái, trong ánh mắt ẩn chứa sự thanh minh như đã thông thấu được vấn đề gì đó.

Tư Không hơi nheo mắt lại nhìn cây bút trong tay, một lát sau hắn nhắm mắt lại, trong lòng lại bắt đầu suy diễn.

-Ta cũng không phải là công dã tràng..

Lâm Tú đứng ở phía sau đang không ngừng quan sát biến hóa của Tư Không, thấy hắn nhắm mắt suy tư, trên khóe miệng của Lâm Tú liền lộ ra một nụ cười.

Lâm Tú thì thào, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, nhìn ánh nắng ngày hè đang chiếu vào bên trong tầng chín Vạn Kinh Các.

Ánh mắt của y hình như cũng có quang mang suy diễn hiện ra, sau khi ngóng nhìn một lát, Lâm Tú thu lại ánh mắt, tiếp tục yên lặng quan sát Tư Không.

Tư Không vẫn như trước không cảm giác được có người đang đứng sau lưng, lúc này tinh thần của hắn đều đang tập trung vào việc suy diễn ở trong lòng.

-Nhất bút sơn thủy họa.. Bút chi ư thư.. Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước.

Trong lúc suy diễn, trong miệng Tư Không đột nhiên đọc lên ba câu chú ngữ, ba câu chú ngữ này là lão Thủy đã đưa cho hắn, như in sâu vào trong trí nhớ của Tư Không khiến cho hắn không bao giờ quên.

Ba câu chú ngữ vừa ra, Tư Không không cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào ở bên ngoài nhưng trong lòng lại xuất hiện một tia quang mang nhàn nhạt.

-Một nét họa sơn thủy, sơn thủy là sông núi trong lòng, là cảnh quan của ký ức.. tựa như thăng trầm của nhân sinh..

-Núi có cao có thấp, nước có sâu có cạn, có tường hòa có mãnh liệt, phải chăng đây chính là thứ mà hồn của ta còn thiếu..

-Bút chi ư thư, chép chữ vào sách, lấy ký ức của bản thân, dùng ý niệm của chính mình, dẫn động bản tâm đem hóa thành chữ trong sách, tựa như một dòng ký ức khác của chính mình nhưng vẫn là chính mình..

-Ký ức có sông núi nên họa sơn thủy cũng như đang chép chữ, đều có liên hệ.. ta học vẽ thì ra chính là ở điểm này..

-Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước.. Chép kinh Xuân Thu, cái cần chép nên chép, cái không nên thì lược qua, không cần thiết..

-Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của ta khi trước.. lúc đó cũng chỉ nôm na hiểu một phần cho đến khi được Lâm sư chỉ điểm..

-Người từng nói, Đông Hạ tựa hai ngăn, Xuân Thu tựa tuế nguyệt, cái có nên có, cái không có vẫn tồn tại.. nếu như liên hệ giải thích của người đối với tâm trước đó mà nói quả thật có liên hệ.. quả thật ta hiểu được.

-Xuân Thu là tuế nguyệt, chính là thời gian của một đời nhân sinh, Đông Hạ tựa hai ngăn, ám chỉ Đông thiên lạnh giá là những chuyện thương cảm và lạnh lẽo trong cuộc đời, Hạ thiên ấm áp là những kỷ niệm đẹp đã qua..

-Cái có nên có, cái không có vẫn tồn tại.. cái cần chép nên chép, cái không nên thì lược qua.. nếu là ký ức của ta khi chép vào sách, có những cái ta không chép vào giống như không có vẫn tồn tại, vậy nó tồn tại ở đâu..?

-Lâm sư nói tâm có hai màu, hai ngăn.. Một màu ta thấy nhưng người không thể thấy, một màu còn lại ta và người đều thấy..

-Nếu vậy thì những gì ta không chép vào sách đều tồn tại ở trong lòng của ta, mặc cho Đông hay Hạ, một ngăn này, chỉ mình ta thấy được, người khác không thể thấy..

-Hay cho ba câu chú ngữ, Nhất bút sơn thủy họa.. Bút chi ư thư.. Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..

Tự ngẫm ở trong lòng một hồi lâu, sau khi vừa cảm thán một chút, quang mang nhàn nhạt ở trong đầu hắn đột ngột bạo phát.

Tư Không chưa vội mở mắt mà vẫn đang không ngừng quan sát biến hóa của mình, trong cảm nhận của hắn, lúc này tinh thần giống như càng lúc càng thông suốt hơn.

Quang mang bạo tăng, kéo theo vô số điểm sáng rồi hóa thành một chữ Vấn.

Theo chữ Vấn xuất hiện, cỗ hạo nhiên chi khí từ trên người Tư Không cũng theo đó mà không ngừng tản ra bên ngoài, hòa vào Vạn Kinh Các.

Cả Vạn Kinh Các lại một lần nữa phát sáng, ánh sáng so với ánh mặt trời bên ngoài lại có phần mãnh liệt hơn.

Ánh sáng xuất bỗng nhiên ngưng tụ lại rồi truyền lên đỉnh tháp, cuối cùng liền phóng thẳng lên trên tầng mây.

Theo cỗ khí tức này tản ra, linh khí xung quanh Tự Thiên thư viện lại một lần nữa như bị dẫn động mà không ngừng quay cuồng.

Linh khí biến động, cuối cùng như bị dẫn dắt, chúng nó bắt đầu theo dòng mà bay đến Vạn Kinh Các, hướng về tầng chín mà ngưng tụ.

Biến hóa quá đột ngột, Lâm Tú cũng bị làm cho kinh ngạc nhưng trong mắt lại có một tia tán thưởng cùng cảm khái.

-Không hổ là thiên tử..

Lâm Tú nhìn Tư Không đang yên lặng nhắm mắt, cảm nhận được sự biến đổi của hắn, thân là sư phụ của hắn, lúc này Lâm Tú đương nhiên rất phấn chấn.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.