Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đòn đánh chết

Phiên bản Dịch · 2708 chữ

"Ngươi rốt cuộc là ai? Một thân võ công này làm sao luyện thành ? Lại vì sao mà bị thương đến mức độ này? Thật sự không nhớ rõ? Một chưởng vừa rồi vừa nhanh vừa hiểm, có thể đánh lui Hồng Đồng, ít nhất cũng phải Khí Huyết tứ trọng..."

Sâu trong khu rừng , một tiểu nữ tử mặc đạo bào rộng thùng thình đang lải nhải hỏi han.

Trần Uyên lấy chứng mất trí nhớ làm cái cớ để giải thích mọi việc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa nữ tử và con tiểu hồ ly trên vai nàng.

Con hồ ly này lớn bằng lòng bàn tay, bộ lông mịn màu đỏ rực,đôi huyết sắc nhìn chằm chằm vào Trần Uyên, nhe răng trợn mắt như muốn cắn hắn.

"Hồng Đồng, thành thật một chút, ăn thua thiệt lớn như vậy, vẫn còn chưa nhớ rõ?" Nữ tử vỗ nhẹ lên đầu tiểu hồ ly, quay về hướng Trần Uyên nói xin lỗi: " Hồng Đồng bình thường rất hiền lành cũng rất nghe lời , không có lệnh của ta sẽ không đả thương người, hôm nay không biết tại sao lại như vậy."

Trần Uyên nói: "Có lẽ là do nó sợ hãi. Không phải ngươi nói ở đây có dị tượng sao?"

"Có lẽ vậy." Nữ tử gật đầu, lại vỗ đầu tiểu hồ ly thấp giọng răn dạy.

Trần Uyên không quấy rầy đối phương, vẫn như cũ đánh giá tiều hồ ly.

Là yêu thú được điểm hóa? Không đúng, trên người nó cũng không có yêu khí nhưng cổ linh tính này quả thực đáng kinh ngạc.

Bởi vì khí huyết thiếu hụt, một chưởng kia của hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, nhưng nếu lôi đình xuất thủ cho dù là tu sĩ Trúc Cơ ở trạng thái phòng thủ cũng phải bị thương nhưng con tiểu thú này bị đánh vào trong đất cũng không tổn thương thậm chí còn vui vẻ như trước.

"Yêu thú tùy thân như thế còn sử dụng pháp môn thần niệm, người này chẳng lẽ xuất thân từ danh môn? Môn phái có nội tình như vậy có lẽ có phương pháp thi quỷ chính tu, nhưng thủ đoạn cũng nhiều nói không chừng có thể nhìn thấu nguồn gốc của ta, để an toàn trước tiên vẫn nên lui một bước làm rõ tình huống rồi tính sau."

Hạ quyết tâm không dây dưa với người này tránh bị lộ, Trần Uyên tìm cơ hội: "Nơi này cách tuyệt địa kia cũng khá xa, đa tạ cô nương viện thủ chi ân, tại hạ nguyện khắc ghi nhưng trong lòng sốt ruột, mong muốn tìm kiếm manh mối liên quan đến bản thân, trước hết xin từ biệt ngày sau nhất định báo đáp."

"Làm sao có thể được!" Nữ tử lắc lắc đầu, " Trăm dặm Lộc Thủ Sơn này là một trong những hung địa nguy hiểm nhất Tây Bắc, người cái gì cũng không nhớ, cho dù võ công lợi hại nhưng nếu gặp phải yêu ma quỷ quái cũng sẽ gặp nguy hiểm, vẫn là theo ta đi, sư phụ của ta rất lợi hại nói không chừng có thể trị chứng bệnh của ngươi! Đến lúc đó, ta cùng ngươi đi tìm manh mối, ngươi yên tâm khu rừng này ta rất quen thuộc!"

Chính là vì không muốn gặp sư phụ người mới phải đi!

Trần Uyên lắc đầu, đang định nói thêm, trong lòng đột nhiên run lên, có cảm giác như đang bị ai đó nhìn trộm, nhưng đến khi hắn ngưng thần kiểm tra, lại tìm không thấy điều gì bất thường.

" Dường như bị người khác theo dõi, phải mau rời khỏi đây mới được."

Ý niệm trong đầu vừa động, lỗ tai hắn giật giật, phát hiện có người tới gần!

"Tốc độ thật nhanh!" Trần Uyên trong lòng tính toán, chợt đưa mắt nhìn xung quanh, đem cảnh vật bên ngoài ghi nhớ thật kỹ, nếu tình thế không ổn hắn cần một lộ tuyến để bỏ chạy. Nghĩ đến đây hắn lại nhìn nữ tử trước mặt.

Từ lúc nàng xuất hiện, vẫn đối xử tốt với mình, không có tâm ám hại, đa phần là có ý tương trợ, nếu tình huống cho phép, Trần Uyên cũng nguyện ý ra tay giúp đỡ, điều kiên tiên quyết đương nhiên là bản thân hắn không bị thương tổn.

"Ô ——"

Con tiểu hồ ly bỗng nhiên hạ thấp thân hình, hướng phía trong rừng gầm nhẹ.

"Hồng Đồng, ngươi con kêu loạn!" Nữ tử cảm thấy sủng vật có hành động khác thường lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng.

Hô ——

Một tiếng rít chớp mắt liền tới kèm theo một cơn gió mạnh, sau đó một thân ảnh có cánh phía sau bay theo gió rơi xuống trước mặt hai người.

"Đại yêu hóa hình!"

Nhìn thấy người tới lộ ra một cái đầu điểu dưới ánh trăng, Trần Uyên thiếu chút nữa liền khởi động tử khí bỏ chạy ngay lập tức!

Theo nhận thức của hắn, yêu vật có thể hóa thân thành hình người, ít nhất phải có năm trăm năm đạo hạnh, còn phải có tu vi hóa thần viên mãn, không phải loại pháp bảo hình người như hắn có thể đối phó!

Qua vài hơi thở, nội tình mấy trăm năm tu hành cũng giúp hắn áp chế nỗi sợ hãi bản năng, Trần Uyên biết rõ đối với đại yêu hóa hình trước mặt, cho dù bỏ chạy thì cũng chạy không kịp.

Sau khi bình tĩnh lại, rất nhanh hắn phát hiện một điều kỳ lạ - tư thế và bước chân của điểu nhân sau khi hạ cánh mặc dù có quy tắc hơn nữ tử bên cạnh nhưng đồng dạng không đủ viên mãn, chưa đạt đến giai đoạn Trúc cơ.

Rất kỳ quái .

Hắn trong lòng nghi hoặc, lập tức nghĩ đến nữ tử bên cạnh dù không tu luyện thần hồn lại có thể thi triển thần niệm, đây có lẽ cũng là chuyện bình thường.

"Hay là. . . . . ."

Suy nghĩ của Trần Uyên bị một âm thanh bén nhọn cắt đứt ——

"Ta nói là ai, nguyên lai là tiểu bì nương Dương Vận Thanh ngươi, người không ở đạo quan rách nát kia cung phụng thiên tôn lại chạy đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ là thấy được yêu kiếp, muốn tới trừ yêu? Lá gan quả thật không nhỏ nha!" Thanh âm điểu nhân giống như hai cái đinh sắt cọ sát vào nhau, cực kì khó nghe.

Từ lúc điểu nhân xuất hiện Dương Vận Thanh như lâm đại địch, lúc này nói: " Thọ đầu lĩnh không cần suy nghĩ nhiều, ta vốn ở phụ cận nơi này luyện công, thấy dị tượng kia trốn còn không kịp nào dám chủ động tiến tới đây?" Tiểu hồ ly trên vai hướng điểu nhân nhe răng nhếch miệng.

Điểu nhân nghiêng đầu, một bên ánh mắt lộ thần sắc hung tợn: " Đã như vậy, còn không mau mau rời đi!"

"Đi!" Dương Vận Thanh cũng không dong dài, lôi kéo Trần Uyên rời đi.

"Đứng lại!"

"Ngươi không phải kêu ta rời đi sao?" Dương Vận Thanh nhấc lên kiếm gỗ đào, vẻ mặt cảnh giác.

"Ngươi có thể đi, nhưng tiểu tử này phải ở lại!" Điểu nhân một bên mắt nhìn chằm chằm Dương Vận Thanh, một bên tập trung vào Tần Uyên, " Theo quy củ, phía trong ranh giới nối liền các thành trì là địa bàn của nhân loại các ngươi, nhưng mạch núi này lại thuộc địa bàn của bọn ta! Ngươi cùng lão già kia có độ điệp từ Lộc Thủ Sơn có thể ở lại, nhưng ta lại chưa bao giờ gặp qua tiểu tử này, hắn vô cớ xuất hiện, lại vừa đúng lúc gặp phải yêu kiếp, phải cùng ta trở về... Cái từ kia nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi, là thẩm vấn!"

Dương Vận Thanh nói : "Đây là bạn tốt của ta , hôm nay đến thăm ta, bời vì trong rừng lạc đường, ta đến dẫn hắn trở về!"

"Ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba sao? Đêm hôm khuya khoắc, lại đi thăm bằng hữu? Trên người hắn chỉ có mấy mảnh vải, tới nơi này làm cái gì còn phải hỏi sao?" Điểu nhân cười nhạo một tiếng, nhìn Trần Uyên, " Thức thời theo ta trở về, nếu như trong sạch, đánh dấu nô ấn làm việc trong quặng mỏ mười năm, chỉ cần không chết sẽ để cho người rời đi! Nếu như quả thật có liên quan gì đó, hắc hắc... Đảm bảo ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"

"Thật là vớ vẩn!" Dương Vận Thanh tức giận đến đỏ mặt, tiến lên hai bước ngăn trước mặt Tần Uyên, " Nào có lý không phân trắng đen, tùy tiện bắt giữ người khác! Ngươi có phải là không nói đạo lý?"

"Ở Lộc Thủ Sơn , lời chủ thượng nói ra chính là đạo lý lớn nhất! Phàm nhân tiến vào nơi này đương nhiên phải mặc cho chủ thượng chúng ta tùy ý nhào nắn! Ngươi nếu không muốn đi thì cùng nhau lưu lại đi!" Mỏ dài của điểu nhân mở ra đột nhiên kêu lên, âm thanh sắc bén bộc phát, hóa thành một làng sóng âm thanh trôi nỗi màu xám nhạt bao phủ lấy hai người Trần Uyên.

Ba ba ba ——

Khí lãng tung hoành ngang dọc, sát ý dâng trào không hề che dấu.

Hòn đá, cây cỏ ven đường bị sóng âm ụp xuống liên tiếp vỡ vụn!.

"Hảo yêu quái! Chẳng qua mới thấy mặt, liền động sát tâm! Không phải nói muốn bắt về thẩm vấn sao?" Trần Uyên nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Bây giờ chúng ta gặp rắc rối rồi!" Dương Vận Thanh một tay cầm kiếm, một tay lấy ra lá bùa: "Ta ngăn cản hắn, ngươi chạy về phía bắc! Đừng quay đầu lại, cũng đừng dừng lại, chạy tới Thanh Linh Quan tìm sư phụ của ta."

"Ngươi có biết con yêu quái này không?" Trần Uyên từ cuộc đối thoại giữa hai người nắm được một ít manh mối, " Có thể có phần thắng?"

"Tên này là Quan tiên phong dưới trướng Sơn thần Lộc Thủ Sơn, xưng là Thọ đầu lĩnh, đừng hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi! Nhanh!" Khi Dương Vận Thanh nói chuyện, kiếm gỗ đào đâm xuyên lá bùa , bộc phát ra một đạo lá chắn màu xanh ngăn chăn sóng âm.

Răng rắc!

Nhưng trong nháy mắt , trên lá chắn xuất hiện vết nứt.

Thuộc hạ của Sơn thần đều là yêu vật bậc này?

Trần Uyên quay đầu nhìn về phía điểu nhân kia, đối phương thi triển khả năng thiên phú, dưới sự kích động của khí huyết, yêu khí bắt đầu tràn ra không thể che giấu được nữa.

"Yêu khí nồng đậm, cũng không có hương hỏa kìm chế, làm sao có thể là do Sơn thần thống lĩnh? Hơn nữa, khí thế của hắn nhiều nhất cũng là Trúc cơ trung kỳ, nếu không phải giấu dốt, liền nói rõ hắn là yêu loại, cho dù chưa đến luyện khí hóa thần cũng có khả năng biến hóa."

Nghĩ đến đây, Trần Uyên lại hỏi Dương Vận Thanh: " Nếu ngươi quen thuộc con yêu quái này , ngươi có biết hắn mạnh hơn ngươi bao nhiêu không? Nếu ta rời đi, ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Sao nói nhảm nhiều như vậy!" Dương Vận Thanh trong miệng nén giận nhưng vẫn thành thật trả lời : "Ta không phải đối thủ của nó, nhưng nó cũng không bắt được ta, chỉ cần người rời đi, ta tự có biện pháp thoát thân!"

"Tốt! Ta tin ngươi!"

Trần Uyên lập tức đưa ra quyết định, thầm nghĩ: " Ở nơi này đủ loại cổ quái, có lẽ quy luật ở từng động thiên thế giới có chút bất đồng, giống như người ở thế giới này, cho dù chưa Trúc cơ cũng có thể thi triển thần niệm, yêu loại hóa hình. Bất quá, đây cũng chỉ là suy đoán chưa có chứng minh thực tế, trước mắt bây giờ chính là một cơ hội, xem ta cùng yêu loại này ai mạnh ai yếu! Tu vi của Dương Vận Thanh ta đã biết rõ, nếu điểu nhân này cùng nàng không sai biệt nhiều thì cũng không phải không thể chiến thắng."

Trong cơ thể kính quang chợt lóe, tử khí phấn tán ở tứ chi cùng xương cốt dần dần sôi trào, hội tụ tại ở cánh tay phải, Trần Uyên vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất, cho nên đòn này nhất đinh phải tung ra toàn lực!

"Đáng tiếc, khí huyết thiếu hụt, nếu không tử khí phối hợp với âm huyết, khí huyết viên chuyển, lấy tu vi Trúc cơ đại viên mãn ra tay mới có thể đo lường chính xác chênh lệch thực lực giữa ta và đối phương."

Ca ca ca ——

Phía trên lá chắn đã che kín đầy vết rách.

"Khặc khặc khặc, còn dám phản kháng các người đều sẽ bị rút gân lột da đem lên bàn hấp! Cho dù có chết, ta cũng có thể sưu hồn thẩm vấn !" Điểu nhân từng bước ép sát.

Dương Vận Thanh khó khăn duy trì, bởi vì thần niệm tiêu hao quá lớn, sắc mặt nàng tái nhợt, nhịn không được quay đầu nói : " Còn không rời đi? Ta kiên trì không nổi nữa...."

Lời nói còn chưa dứt, lá chắn hoàn toàn bị phá vỡ, sóng âm lại ập đến!

Cùng lúc đó.

Cách đó mười bước, phía trên những nhành cây vang lên những tiếng răng rắc, một lão đạo sĩ gầy yếu lao ra như mũi tên tuột khỏi dây, sắc mặt đại biến!

"Thọ đầu lĩnh! Thủ hạ lưu tình a! Bần đạo ——"

Oanh!

Đột nhiên, theo một tiếng bạo vang, kình lực toàn thân Trần Uyên bắt đầu khởi động, bùn đất xung quanh chân cuồn cuộn dâng trào, cơ thể hắn nghêng đón sóng âm lao ra ngoài!

Hô ——

Dương Vận Thanh thậm chí còn không kịp phản ứng, đạo bào trên người bị gió mạnh thổi bay, sợi tóc bay múa, theo bản năng nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy sóng âm hung tàn màu xám xịt kia lại bị nắm đấm của Tần Uyên đánh cho tầng tầng rạn nứt!

Rầm!

Khí lãng vừa vỡ ra, không khí xung quanh sụp đổ, liền phảng phất có một luồng phản lực dữ dội lao thẳng về phía điểu nhân!

Điểu nhân kia trong mắt lộ ra kinh hãi cùng nghi hoặc, vỗ mạnh cánh muốn bay lên lại bị khí lãng làm tán loạn mất đi cân bằng ngay lập tức kình phong đập vào mặt khiến điểu diện đau đớn!

"Không ổn!"

Hắn đem cánh che ở trước người, nhưng lập tức vang lên liên tiếp tiếng đứt gãy, đôi cánh bị uốn cong, ngực bị một nắm đấm tản ra hắc quang xuyên qua!

"Phốc!"

Điểu nhân mở rộng miệng lớn, máu tươi tuôn ra, trong mắt cũng chảy xuống máu loãng, giãy dụa trên mặt đất, thân ảnh Trần Uyên phản chiếu trong đôi mắt hắn tràn đầy sợ hãi và kinh hoàng.

"Ngươi... giả làm heo ăn..."

"Ngươi mới là trư, " Trần Uyên dài phun một hơi, "Thiếu chút nữa bị ngươi hù."

"Nói bậy! Ta là Thụ Đới Điểu!" Điểu nhân không biết từ đâu trút hết sức lực cuối cùng ngẩng đầu hét lên một câu, sau đó nghiêng đầu mà chết.

Ồ ồ. . . . .

Một luồng tử khí từ trong cơ thể hắn trào ra, dung nhập vào trong cơ thể Trần Uyên!

Bạn đang đọc Tang Khí Tiên (Dịch) của Chiến Bào Nhiễm Huyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuocloc2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.