Đấu trường Hắc Sát!
Đấu trường Hắc Sát, thánh địa của thế giới ngầm, nơi mọi thứ được giải quyết bằng nắm đấm. Sự tồn tại của nó không phải ai cũng biết, người biết không phải ai cũng được vào, và người được tiến vào không phải ai cũng toàn vẹn đi ra. Nhưng một khi đã ma luyện ở đây thì đều là những kẻ dũng mãnh thiện chiến.
Nghe nói tuổi đời của nó còn lâu hơn cả Triều Quốc, do một vị đại năng tạo ra. Bây giờ, nó là nơi mà luật pháp không tới được. Luật lệ của nó chính là nắm đấm, tiền bạc và phụ nữ.
…
Quân bước đến một chiếc bàn lớn có một ông lão đang ngồi. Ông già lười biếng ném cho hắn một quả cầu trong suốt, bảo hắn cầm lấy truyền nội lực vào. Hắn theo lời làm theo, lập tức quả cầu toả ra một màn ánh sáng trắng mờ ảo. Ông lão nhìn màn ánh sáng một lúc, rồi cầm ra một tấm mặt nạ:
“Tên?”
Hắn ngẩn ra một giây, đáp ngắn gọn:
“Quân!”
“Chỉ thế thôi?” Ông lão hỏi lại.
“Đúng vậy!” Hắn gật đầu.
“Quân! Ngươi từ giờ là Đấu sĩ vô danh của Đấu trường Hắc Sát. Chiếc mặt nạ này đại diện cho thân phận của ngươi, trên đó có mọi thông tin cần thiết, đồng thời cũng ghi lại thành tích của ngươi. Chúng ta không muốn dính dáng gì tới thế giới bên ngoài. Vì thế bắt buộc phải đeo mặt nạ khi tiến vào. Nó có tác dụng che đậy khí tức trên người, đồng thời sẽ biến đổi hình dạng khuôn mặt theo ý muốn. Nếu ngươi làm mất nó, đồng nghĩa không bao giờ có tư cách tiến vào lần thứ hai. Xong rồi, vào đi!” Ông lão lười biếng nằm dài ra ghế.
Quân đeo chiếc mặt nạ lên, lập tức một loạt tin tức ùa vào trong đầu hắn, phải mất một lúc mới tiêu hoá hết. Sau đó, hắn tưởng tượng ra một khuôn mặt, rồi đẩy cánh cửa lớn tiến vào một nơi huyên náo và ồn ào.
…
Bên trong Đấu trường Hắc Sát như một quán bar khổng lồ, ánh sáng ngập tràn, người đông như kiến cỏ. Nơi đây có ba khu vực chính: khu giải trí, khu mua bán và tất nhiên, khu đấu trường. Chỗ nào cũng ồn ào, vang lên tiếng cười đùa, tiếng la hét chửi mắng, tiếng binh khí chạm nhau leng keng, cả tiếng mời gọi của những cô gái thân hình bốc lửa, da thịt nõn nà hấp dẫn vô cùng.
Hắn đến thẳng khu mua bán nhìn ngắm một lượt. Quả nhiên thế giới ngầm, gì gì cũng có. Linh thạch cực phẩm, chỉ một viên thôi giá trị cũng hơn cả túi linh thạch của hắn. Hoàng cực đan cực phẩm, Hoàng giai ăn vào trong mười hơi thở phục hồi hoàn toàn nội lực. Thôi sơn quyền, huyền giai hạ phẩm tay không phá núi… So với đồ trong Đại sảnh đường còn tốt hơn không ít, tất nhiên cũng đắt gấp mấy lần. Hắn cứ tưởng mình giàu có, cho đến khi tới đây mới biết chỉ một góc nhỏ của thế giới đã rộng lớn đến nhường nào.
Nhưng mục đích chính của hắn không phải là mua bán, mà là rèn luyện thực chiến, nên hắn mới lấy tư cách Đấu sĩ tiến vào. Theo cấp độ, thấp nhất chính là Đấu sĩ vô danh như hắn, tiếp theo là Đấu sĩ cấp một cho đến cấp mười. Qua cấp mười chính là cấp Hắc, cao nhất là cấp Sát.
Hắn hiện có một trăm điểm khởi đầu, thắng một trận được cộng điểm, thua bị trừ điểm, tăng thêm một trăm điểm tiến lên một cấp. Cách tính điểm rất phức tạp, hắn chẳng quan tâm lắm. Còn để lên cấp Hắc và Sát sẽ có cách tính riêng.
Mỗi trận, Đấu sĩ sẽ phải tự bỏ tiền để được đấu. Nếu thắng sẽ nhận được một nửa số tiền của đối phương. Giống như ở casino, những người tiến vào sẽ mang tài sản của mình ra đổi thành linh thạch. Khi trở ra có thể yêu cầu lấy lại tài sản hoặc quy ra linh thạch mang về. Nếu không, tài sản sẽ được lưu lại cho lần sau tới.
Linh thạch hắn vốn sẵn, chỉ cần nhanh chóng đổi ra đơn vị ở đây, rồi tiến tới bàn đăng ký, nơi có một nữ nhân hở hang đang ngồi vắt chân.
“Quân! Đấu sĩ vô danh! Đặt võ đài chiến đấu nhục thân! Một trăm linh thạch hạ phẩm!” Quân nói đơn giản.
“Yêu cầu của ngươi được tiếp nhận. Đi tới chỗ võ đài đi. Đối thủ của ngươi sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên.”
Hắn đến Võ đài vô danh, nơi có ít khán giả nhất ngồi đợi. Chỉ mấy giây sau đã có thông tin đối thủ của mình, cũng như hắn là một Đấu sĩ vô danh.Thời gian chiến đấu trong vòng hai phút nữa.
Hắn bình tĩnh, hít thở vài hơi, rồi từ từ tiến lên võ đài, chuẩn bị cho trận chiến đầu tiên!
…
“Ngươi nghe tin gì chưa? Vừa xuất hiện một tên đấu sĩ mới, lần đầu ra tay đã thắng liên tiếp mười ba trận!”
“Chà chà, lâu rồi mới có người đánh thắng liên tiếp nhiều trận như thế!”
“Mười ba trận có là gì chứ! Ngươi không nhớ truyền kỳ Bạch Mi sao, hắn thắng liên tiếp hai mươi bảy trận đấy!”
“Nhưng kẻ này thì khác, hắn chỉ đấu nhục thân. Nghe nói, năm trận đầu dùng một quyền định thắng bại. Tám trận sau, thì cũng trong vòng mười quyền là xong. Thậm chí còn chưa dùng đến đấu pháp!”
“Bá đạo thế sao? Có phải người của Huyết linh tông không? Đi xem thử!”
Quân đứng trên võ đài, hắn vừa thắng trận thứ mười lăm. Khi đánh xong trận thứ ba, hắn đã định rời võ đài nghỉ ngơi. Nhưng từ bên trong sâu thẳm linh hồn truyền đến một cảm giác hưng phấn tột độ, một tiếng gọi sâu xa bảo hắn đừng dừng lại, hãy tiếp tục chiến đấu và chiến đấu. Huyết nhục toàn thân như thể cộng hưởng với lời mời gọi, không ngừng gào thét đầy phấn khích. Hắn không cưỡng lại được cảm giác như đang “phê” này, liền lao vào đấu không chút ngừng nghỉ.
Càng đánh hắn càng hăng. Từng thớ cơ, giọt máu, từng sợi thần kinh được kích thích mãnh liệt vận hành hết công suất. Hắn như một con thú hoang bị giam cầm, nay được thả tự do về với bản năng hoang dã. Nó nhìn ngắm mọi thứ với tất cả sự tò mò vốn có, không sợ hãi, không chùn bước, cuồng nhiệt và man dại khám phá tất cả những gì bày ra trước mắt.
…
Hắn đã có thông tin đối thủ thứ mười sáu, đấu sĩ cấp hai, rất mạnh, từng thắng liên tiếp mười một trận.
Quân nhìn đối phương, cao lớn rắn chắc, thân hình vạm vỡ cân đối quả thực không hề tầm thường. Xem ra trận chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu.
Đối phương nắm quyền lao tới. Như mọi lần, Quân đưa hữu quyền ra đón đỡ.
“Ầm!” Hai quyền chạm nhau, kình lực chấn động.
Cả hai đều đứng im tại chỗ. Quân kinh ngạc ồ lên, đây là người đầu tiên đọ nhục thân ngang hàng với hắn. Phải biết rằng hắn từ khi đến đây thân thể đã mạnh hơn người thường mấy lần. Cộng thêm tu luyện công pháp và khả năng tự động hấp thu linh khí khiến nhục thân trở nên cực kỳ bá đạo. Vậy mà quyền đối phương đánh ra lại khiến hắn có chút tê dại, chắc chắn là một luyện thể giả hàng thật giá thật.
Trận đấu hoàn toàn không dùng đến nội lực, chỉ so thân thể. Liên tiếp là những cú đấm được tung ra, lực đạo ngàn cân đánh vào không gian tạo nên những tiếng nổ lách tách. Không có chiêu thức hoa mỹ, không có nội lực tuôn trào. Chỉ có nắm đấm và máu.
Cận chiến kiểu này đem lại một thứ cảm xúc khó tả, vừa man dại lại vừa quyến rũ, khiến những người đứng xem phía dưới không khỏi trầm trồ.
Trải qua mấy chục chiêu vẫn bất phân thắng bại, máu đã đổ, quần áo đã rách, nhưng hắn lại càng cảm thấy phấn khích. Còn đối thủ của hắn lập tức đổi thế lùi lại, hét lên một tiếng. Tức thì nửa thân trên của y bành trướng ra, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp lại càng to lớn hơn, khí thế trên người bạo tăng.
Trên một hàng ghế ở rất xa, có hai người đang ngồi cạnh nhau:
“Lão Tống, đệ tử Huyết linh tông các ngươi quả nhiên không tệ. Có điều đối thủ dường như nhục thân không hề kém cạnh. Ta thậm chí còn không cảm nhận được công pháp luyện thể trên người hắn!”
“Hắn là nhục thân trời sinh. Nhìn đi, đồ đệ của ta đang thi triển đấu pháp, thắng bại đã rõ rồi!”
“Thật ư? Vậy ta cá với ngươi tên kia sẽ thắng! Mười viên trung phẩm linh thạch, thế nào?”
“Cá thì cá!” Kẻ được gọi là lão Tống kia thuận miệng đáp ngay.
…
Quân nhíu mày, khí thế tên kia toả ra đã mạnh hơn hắn mấy phần. Có điều, trải qua mấy trận trước, hắn đã biết thi triển đấu pháp cường hóa thân thể rất tiêu tốn nội lực. Hắn lập tức đổi phương án tác chiến, không đối cứng, mà chọn cách du đấu. Thân thể càng to lớn, thì cử động càng chậm chạp, để xem ai nhanh hơn ai.
Đoạn hắn lấy đà, lao như một mũi tên bắn, vòng ra sau lưng đối thủ, đấm vào giữa gáy y. Không ngờ đối phương rất nhanh, nghiêng người né được, túm lấy cổ tay Quân, ném mạnh hắn về trước, rồi tung người đuổi theo đấm thẳng vào ngực. Quân vừa đứng vững đã thấy quyền tới trước ngực, vội giơ hai tay ra che chắn. Tức thì hắn bị đẩy lui lại gần chục bước, hai cẳng tay tê rần.
“Mạnh thật! Lại còn nhanh nữa! Đã vậy thì không tránh nữa!”
Hắn lập tức thủ thế, theo khẩu quyết Quảng gia quyền vận chuyển nội lực tràn vào cánh tay phải. Quân cảm giác được, hữu quyền đang nóng lên, gần hai mươi đường kinh mạch chạy ở cánh tay đều căng phồng, nội lực ào ạt bên trong như trường giang đại hải!
Hắn chẳng nói chẳng rằng lập tức nắm quyền xông lên. Đối phương thấy vậy nhếch mép mỉm cười, cũng hét lên một tiếng, thân thể lại càng to lớn thêm mấy phần. Đoạn hắn vung quyền phóng tới.
Hai quyền ấy tưởng như không phải bàn tay con người, mà là hai khối sắt thép cứng rắn không thể rung chuyển. Chúng va chạm với nhau tạo thành một vụ nổ không khí ầm vang, sóng năng lượng rung chuyển cả võ đài. Đám người quan sát phía dưới vội lùi lại mấy bước tránh đi dư chấn.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 104 |