Bích ngọc lân sư
Hoàng Bách sơn mạch, ngày thứ mười.
Trời chói chang, nắng vàng, đất vàng, cây rừng cũng nhuốm một màu vàng khô héo. Nửa mạn rừng này nằm sườn phía đông dãy núi, hơi ẩm từ biển phía tây thổi vào hoàn toàn bị tầng tầng lớp lớp núi đá cao vút chặn lại, khiến cho nơi đây hình thành một hệ sinh thái thú vị.
Sườn phía tây cây cối tươi tốt, còn sườn phía đông lại thường xuyên khô hạn. Vậy thì làm thế quái nào mà một loại dược thảo có tính hàn như Hoàng hàn thảo lại mọc ở sườn bên này được? Quân bắt đầu nghi ngờ có phải Chu Hồng cố tình lừa hắn đến đây.
Hoàng hàn thảo, hấp thụ âm hàn chi khí mà thành, chục năm lá có màu xanh lục, trăm năm ngả màu vàng. Khi toàn thân từ gốc đến ngọn đều biến thành một màu vàng nhạt chính là kết tinh dược liệu đến cực điểm.
Loại cây này tuy không được xếp vào dược thảo cao cấp, nhưng tính hàn của nó lại rất dịu dàng êm ái, dễ hấp thu, gần như không hề bị bài xích, nên rất được ưa thích.
…
Trong vòng hơn hai tháng, hắn đi một lượt tất cả những nơi đánh dấu trên bản đồ, nhưng hoàn toàn không có dấu vết của Hoàng hàn thảo. Hắn cũng thử dò hỏi vài nơi, kết quả tương tự.
Tin tức từ Chu Hồng gửi tới, bọn họ đã thành công tiêu diệt căn cứ của phản quân, đang mở rộng càn quét xung quanh, áng chừng tầm một tháng nữa chiến dịch sẽ kết thúc. Tốc độ này nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến lòng hắn như có lửa đốt.
Hoàng hàn thảo ơi hoàng hàn thảo, tính mạng của ta phụ thuộc hết vào ngươi, vậy mà ngươi lại trốn đi đâu?
Chu Hồng, rốt cuộc ngươi cần Hoàng hàn thảo để làm gì kia chứ, ngươi chủ tu là Hỏa nguyên lực kia mà!
Đúng vậy, đấu pháp mạnh nhất của y chính là Hoả vân đao pháp, hoả nguyên lực cực kỳ cuồng bạo. Bảo đao của y cũng là một pháp khí hỏa hệ. Nhưng Chu Hồng lại cần Hoàng hàn thảo!
Quân sau một hồi suy đoán, liền đưa ra một giả thuyết. Có lẽ trong lúc y tu luyện gặp vấn đề, khiến tà hoả công tâm, nên cần dược thảo tính hàn để trung hoà. Xem ra là gặp chuyện chẳng lành.
Hắn lại nghĩ đến một phương án táo bạo hơn. Nếu quả thật Chu Hồng cần dược vật tính hàn, thì tìm đại một cái nào đó mang về, có lẽ sẽ có cơ hội giữ mạng. Nghĩ là làm, hắn lân la đến những quán rượu bên mé rừng, nghe ngóng tin tức.
…
“Nghe nói mấy ngày trước trong núi xuất hiện một đầu Bích ngọc lân sư Hoàng giai đỉnh cấp đang chuẩn bị tấn cấp Huyền giai. Các đội săn thú đang rục rịch vây bắt, không biết tình hình thế nào?”
“Bích ngọc lân sư? Là dị chủng mang huyết mạch thần thú Kỳ lân? Mấy thế lực lớn ở Hoàng Bách sơn mạch đâu rồi mà để mấy đội săn nhảy vào?”
“Ủa? Ngươi từ chỗ nào chui ra vậy? Ba tháng trước Triều Quốc đem quân đến đây, nói là tiêu diệt dư đảng của Nam Triều. Nhưng ai mà chả biết chỉ là cái cớ, thực chất là muốn ra uy, tranh giành miếng thịt béo ở đây. Đương nhiên mấy lão gia hoả kia không chịu nên đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Ngươi nói như thế thì hơi đâu quan tâm tới một con lân sư nữa?”
“Lại nói chuyện Triều Quốc, ta nghe nói mấy năm trước…”
Quân ngồi bàn bên cạnh nhấp chén rượu nhạt, chăm chú lắng nghe. Hắn lượn đã hơn tuần rồi, nghe đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Không ngờ lại phát hiện ra được nhiều thứ mà đến hắn cũng không nghĩ tới.
“Bích ngọc lân sư? Đặt cược vào nó vậy!”
…
Bích ngọc lân sư, dị chủng băng nguyên lực. Nghe nói mới sinh đã là Hoàng giai, trưởng thành Huyền giai, thậm chí có thể đạt đến Địa giai yêu thú.
Bích ngọc lân sư không phải yêu thú hung tợn, ngược lại được cho là mang điềm lành. Có điều mọi thứ trên người nó đều vô cùng quý giá, nên dưới con mắt hám lợi của nhân loại, dù có là gì cũng không tránh khỏi cái chết.
Băng yêu đan trong cơ thể là vật chí âm; tinh huyết mang hàn khí tinh thuần; sừng, xương cốt chế tạo pháp khí; thịt ăn tẩm bổ thân thể; lông và lân phiến đem luyện đan dược…có thể nói là không lãng phí tí gì. Thì thử hỏi tin tức một con lân sư đang đến kỳ trưởng thành lọt ra ngoài, làm sao để người ta không thèm khát chứ!
Có điều con thú này không phải mèo con. Mặc dù ôn hoà nhưng chiến lực cực kỳ kinh khủng, đồng giai nhân loại so với nó chẳng khác nào đem chó mèo so với sư tử!”
…
“Các vị đại ca, Bích ngọc lân sư đáng giá như vậy, mọi người không đến xem náo nhiệt sao?” Quân rời bàn, mang theo chai rượu lân la làm quen.
“Haha! Đương nhiên là muốn. Nhưng muốn là một chuyện, có được không lại là một chuyện. Vị tiểu huynh đệ này trông như mới bước ra giang hồ có điều chưa rõ, ngồi xuống đây chúng ta nói đệ nghe…”
“Vậy đa tạ các vị đại ca! Tiểu nhị, cho thêm vài món mặn và mấy bình rượu ngon!”
Rồi hắn nói tiếp.
“Tiểu đệ được gia tộc cho ra ngoài lịch luyện, nhưng lúc nào cũng có người đi sau, cảm giác không thoải mái. Mấy ngày nay mới lẻn trốn đi được một mình, quả thực thấy thế giới còn nhiều điều mới lạ. Bữa rượu này tiểu đệ mời, mong các vị đại ca chỉ bảo thêm!”
“Ấy, huynh đệ đừng khách sáo. Chúng ta đều là người trong giang hồ, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Nào nào, cứ tự nhiên, vừa ăn vừa nói…”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau rồi cười hà hà đáp lại.
Quân vui vẻ nhập hội, tốt nhất là nên như thế. Lòng người nham hiểm, rào trước đón sau không thừa!
…
Quân lấy tư cách y sư, bày ra mấy viên đan dược trị thương, thuận lợi gia nhập một đội săn thú. Cả thảy có mười mấy người, đội trưởng là một tên tu vi hoàng giai lục đẳng, chủ tu thuỷ nguyên lực, vũ khí là một thanh trường mâu màu bạc. Phía dưới hắn còn năm người Hoàng giai từ nhị đẳng đến tứ đẳng. Nói chung lực lượng như vậy cũng xếp vào tương đối khá.
Từ tin tức đưa lại, Bích ngọc lân sư đang ở trong một hang động tại dãy Ngọc Thứ, nằm rìa phía tây Hoàng Bách sơn mạch. Như tên gọi, khu vực này đặc biệt hiểm trở, vách đá dựng đứng cheo leo, vực sâu hun hút, thi thoảng sẽ bắt gặp vài đỉnh núi đâm thẳng lên trời như những ngọn chông khổng lồ. Đây xem như một trong những nơi nguy hiểm nhất sơn mạch.
Cả nhân loại lẫn yêu thú đều rất ít khi bén mảng tới chỗ này, phần vì địa thế dễ vào khó ra, phần vì rất hiếm trân tài dị bảo. Có hai con đường chính để đi lên Ngọc Thứ, một là dùng phi chu bay qua, hai là đi đường thuỷ, còn đường bộ là lựa chọn ngu ngốc nhất.
…
Hắn theo đội săn thú lên thuyền, ngược dòng tiến lên thượng nguồn. Dòng sông len lỏi giữa những vách đá dựng đứng như đi trong con hẻm nhỏ giữa hai toà nhà chọc trời.
Hai bức tường thành cao vút bằng đá đen thui hai bên đã che đi toàn bộ ánh sáng mặt trời, chỉ để lại từng mảng xám xịt bao trùm lên con thuyền nhỏ. Chẳng thế mà đang mùa hè nóng nực nhưng trên thuyền lại mát lạnh như giữa mùa đông.
Dòng nước càng về phía thượng nguồn càng chảy xiết, thác ghềnh giăng kín mặt sông, đá tảng nhọn hoắt làm thành trận địa phục kích như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ lượn lờ trước mặt.
Con thuyền nhỏ tội nghiệp như con thỏ con, oằn mình né tránh đi nanh vuốt sắc nhọn của bầy hổ báo, hết lách bên này lại luồn qua bên kia, lao đao chật vật trầy da tróc vảy mới đưa được cả bọn tới một bãi đá sần sùi.
“Dừng ở đây thôi, đoạn đường phía trước không thể đi thuyền. Chúng ta nghỉ lại đêm nay, sáng sớm mai sẽ lên đường!” Đội trưởng hạ lệnh.
Quân mang theo một bao tải đồ nhảy xuống, rất nhanh đã nhóm lên một đống lửa lớn. Ngay cả yêu thú cũng không ngu gì sống ở chỗ này, nên bọn hắn không ngại đốt lửa. Hơn nữa về đêm sẽ rất lạnh, mặc dù tu sĩ có nội lực hộ thể, nhưng lãng phí nội lực vào mấy chuyện này thật không đáng.
…
“Tới rồi!”
Phía trước Quân là một cửa hang lớn, cao có đến mười mấy mét, rộng sáu bảy mét. Bên trong tối đen như mực, hắn căng mắt ra nhìn nhưng không thể thấy được gì.
Không chỉ bọn họ quan tâm, mà đã có mấy đội săn thú tới đây, nhân thủ gần trăm người, Hoàng giai tu sĩ cỡ hai chục.
Trong đó có hai người tu vi đỉnh phong, đạt đến nửa bước Huyền giai, thực lực cực mạnh.
Một người to lớn, mặc áo đen, để lộ hai cánh tay trần cơ bắp, vác theo hai cây rìu lớn.
Nam tử còn lại đội chiếc mũ làm từ một bộ da sói, chiếc đầu lâu sói còn rủ xuống trước trán, hai tay y đeo một bộ thú trảo sắc lạnh.
Tất cả đều có chung mục tiêu: Bích ngọc lân sư!
Yêu thú như nhân loại, Hoàng giai kết đan, Huyền giai kết hồn. Yêu đan của yêu thú so với nguyên đan của nhân loại thì mạnh hơn, nhưng yêu hồn thì lại yếu hơn một chút. Nhưng không phải tất cả đều như vậy!
Yêu thú cao cấp như Bích ngọc lân sư, kết yêu hồn vô cùng khó khăn. Nhưng khi kết thành thì yêu hồn cực kỳ khủng bố, trí tuệ vượt bậc, thông minh không kém con người.
Nhân loại tuyệt đối không cho phép tồn tại thứ gì vượt trội hơn mình! Nên nếu không thuần phục được, thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách tiêu diệt!
Nam tử áo đen cất tiếng.
“Các vị! Bích ngọc lân sư đang ở trong này. Nếu nó thành công tiến giai, sẽ là mối đe doạ lớn cho chúng ta. Vì thế phải bị tiêu diệt. Cự phủ bang xin nhận nhiệm vụ này. Các vị nếu có nhã ý giúp đỡ, ta rất cảm…”
“Không biết ngượng mồm! Nói toẹt ra đi. Bảo vật bên trong, ai mạnh người ấy được! Lại còn ra vẻ thanh cao làm gì!” Nam tử da sói nhổ một bãi nước bọt cắt ngang.
“Ngươi! Dã lang bang quả nhiên trước giờ không nói lý lẽ. Hôm nay đều là anh em trong sơn mạch tụ tập về, vốn cùng chung mục đích. Lang Tống, ngươi định chia rẽ nội bộ hòng kiếm lợi về mình, đừng tưởng chúng ta sẽ mắc mưu!” Nam tử áo đen tức giận.
“Anh em? Phủ Trung, ngươi nghĩ mọi người đều ngu ngốc nghe theo sắp đặt của ngươi chắc? Các vị, mạnh được yếu thua. Lát nữa ai có bản lĩnh thì giở ra, còn không thì yên vị chỗ này. Nên nhớ, mạng sống quý giá, bên trong hỗn loạn, đao kiếm vô tình…”
Lang Tống cười hằn, rồi dẫn năm người Hoàng giai của Dã lang bang tiến vào trong hang.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 100 |