Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Thiên bí cảnh - Mở ra!

Tiểu thuyết gốc · 1907 chữ

Bảy người trên không phân biệt đứng về bảy hướng, trên người khí thế bạo phát, nội lực tuôn ra ào ạt như sóng cuộn đại hải. Chẳng mấy chốc từ trên đỉnh núi phóng lên bảy cột sáng rực rỡ, át đi cả ánh mặt trời. Bảy cột sáng tụ về một chỗ rồi ầm ầm đánh xuống trung tâm miệng núi lửa.

Cả quả núi rung lên bần bật như muốn vỡ vụn khiến đám đệ tử vô cùng hoảng sợ. Chỉ sau năm phút đồng hồ, từ miệng núi lửa lại phóng ngược lên một cột sáng màu tím than, xuyên thủng bầu trời rồi từ từ thu liễm lại. Ở giữa miệng núi xuất hiện một lỗ sâu rộng chừng năm, sáu mét.

Bảy vị Địa giai lúc này mới dừng tay.

“Những kẻ phía dưới nghe đây! Ai có tu vi từ Hoàng giai trở xuống thì được tiến vào. Những người khác chưa có lệnh của chúng ta tuyệt đối không được xông vào!”

Lời vừa nói xong, phía dưới dấy lên không ít tiếng ồn ào, có cả vui mừng lẫn chửi mắng. Một kẻ tu vi Huyền giai lập tức bay lên chất vấn.

“Bí cảnh là của chung, dựa vào đâu mà các ngươi chỉ cho tu sĩ cấp thấp vào trong, còn chúng ta phải ở ngoài!”

“Ngươi hỏi ta dựa vào đâu? Ta nói dựa vào cái này!”

Lý Uy lập tức cất tiếng, phẩy tay một cái.

“ẦM!”

Tên Huyền giai nọ chỉ trong sát na đã từ trên không đập thẳng xuống nền đất cứng rắn, lún sâu xuống ba tấc không thể cử động. Cả người y như đang bị một ngọn núi đè lên, thân thể run lên bần bật, máu me be bét. Tất cả đều im bặt không dám cất tiếng. Bảy vị Địa giai là tồn tại không thể chống lại!

Bí cảnh trước mặt là cơ hội ngàn năm có một, đồng thời cũng chất chứa muôn ngàn tai hoạ đủ khiến ai cũng phải dè chừng. Đám Hoàng giai, Võ giả mặc dù đã được mở đường nhưng cứ đứng nhìn nhau chần chừ. Ai mà biết xông qua sẽ gặp phải chuyện gì chứ!

Nhưng tham lam là bản tính nhân loại thì sao có thể kìm chế? Chỉ một giây sau, đã có người liều lĩnh xông tới, nhảy vào bên trong vòng tròn màu tím.

Không khí lập tức bùng nổ, trăm người thi nhau lao tới nhảy vào hố sâu. Quân cũng bị cuốn theo, liều lĩnh xông vào. Trước khi vào vẫn cố nhìn lướt qua vị Vương Hoa bà bà trên không, cảm giác có chút quen mắt.

Hắn đặt chân lên một nền hang tối. Không ngờ bước qua lỗ hổng mỗi người lại được truyền tống đến những vị trí khác nhau.

Hang này ẩm và nóng, nhìn xung quanh thấy có mấy viên đá nhỏ, phát ra ánh sáng màu lam mờ mờ. Đó là lam thạch, một loại tài liệu để luyện chế pháp khí thuỷ nguyên lực không tệ. Quân lập tức cạy ra cho vào túi trữ vật. Trong hang cũng không còn vật gì quý giá. Hắn bèn lấy hết chỗ lam thạch rồi đi theo hướng ngược lại, quả nhiên đã nhìn thấy lối ra.

Phía bên ngoài khác hẳn bên trong, tràn ngập ánh sáng cùng mùi hương hoa dại. Trước mặt là một đồng cỏ đã ngả sang màu vàng úa, gió lùa qua xào xạc như đang ngân nga một khúc nhạc không lời. Có điều hắn cảm nhận được, linh khí ở đây rất mỏng manh, còn ít hơn bên ngoài cả chục lần.

“Vị huynh đệ này trông thật lạ mặt, không biết là từ môn phái nào?” Một tiếng nói cất lên.

Hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy hai người đang tiến gần về phía mình.

“Tiểu đệ chỉ là một tán tu bình thường, không biết hai vị có gì chỉ bảo?”

“Tán tu? Có đủ ngàn linh thạch để mua suất vào đây thì cũng không tầm thường nhỉ?”

“Ý của nhị vị là…”

Một tên trong số đó nhếch mép, lập tức xuất thủ, lao như tên bắn về phía Quân. Kẻ này tu vi cỡ Võ giả thất đẳng, thấy hắn chỉ là ngũ đẳng thì lộ rõ khinh thường. Quân không nói không rằng, nắm một quyền đấm tới.

“Là ngươi ra tay trước, đừng trách tại sao số phận đen đủi!”

Bên ngoài bí cảnh, chỉ còn bảy đại cao thủ Địa giai ở lại.

“Khốc Cốt, Khô Nhục! Hai huynh đệ các ngươi biến mất đã trăm năm, nay tái xuất chắc hẳn không muốn tay không đi về?” Lý Uy mở lời trước.

“Ha ha! Lý lão huynh, đó là gia tài của Thiên giai cường giả. Ngươi nói xem, có muốn không?”

“Dù các ngươi có muốn, thì vẫn phải tuân theo thoả thuận. Chờ cho đám đệ tử trong đó xong xuôi, mới đến lượt chúng ta.” Vương Hoa bà bà trả lời.

“Vương bà, thọ nguyên của mấy người chúng ta đều đã cạn kiệt. Bí cảnh này có lẽ là cơ hội cuối cùng, chẳng lẽ bà định trơ mắt nhìn đám trẻ ranh chiếm hết tiện nghi hay sao?”

“Hừ! Khô Nhục, ngươi sống ngần ấy năm, chắc hiểu rõ cơ duyên bậc này vốn không thể cưỡng cầu. Tìm kiếm bảo vật bên trong còn phải dựa vào bọn chúng. Các ngươi không môn không phái, đừng tưởng nói vài lời là có thể lay động chúng ta!” Vương bà đanh thép.

“Được rồi! Ta không so đo với bà! Nhưng đừng tưởng là ta sợ bà! Đợi mọi việc xong xuôi, đừng trách chúng ta không khách sáo!” Khốc Cốt chen vào, không hề kém cạnh.

Tất cả xung quanh chẳng ai nói thêm gì, còn Hồng Trí đại sư chỉ lẳng lặng thở dài, lẩm nhẩm tràng hạt.

Giữa cánh đồng cỏ úa nằm trơ trọi hai cái xác, còn Quân đã rời đi từ lâu. Túi trữ vật của hắn lại đầy thêm một ít linh thạch. Xem ra dù không thu được cơ duyên gì, thì hắn vẫn có thể kiếm lợi được từ việc cướp của.

Quân bản tính không xấu, ngược lại còn là một người tốt. Nhưng dưới sự rèn luyện của thế giới này, hắn đã biết, lương thiện chỉ dùng được với lương thiện. Còn khi cái ác xuất hiện, hắn cần dùng một cái ác khác để tiêu diệt!

Bây giờ, hắn đang đi theo cảm ứng trên mệnh phù tiến về phía rừng cây, vì theo hướng đấy có một đồng môn đang ở gần. Nhưng bỗng từ đâu, hắn nghe được một tràng huyên náo, không kìm lòng được mà tiến lại xem xét.

“Người này…hình như cũng là đệ tử Ngoại viện?”

Quân đến gần, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn đứng nép xa xa, thấy một cô gái nhỏ nhắn, mặc chiếc váy dài đến gót chân màu hồng nhạt, khéo léo khoe ra những đường nét mềm mại trên cơ thể. Cô gái trông có vẻ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra tên họ là gì.

Mà tình cảnh hiện giờ, cô đang phải đối mặt với ba tên nam nhân, khuôn mặt chúng trông không được thân thiện cho lắm!

“Tiểu mỹ nhân, có nguyện ý đi cùng chúng ta hay không. Ta đảm bảo ba huynh đệ ta sẽ làm nàng thoả mãn!” Tên cầm đầu lên tiếng, cười ha hả đê tiện.

“Ba nam nhân lại đi bắt nạt một nữ tử, các ngươi không thấy xấu hổ ư?”

“Xấu hổ? Chuyện nam nữ vốn là đạo lý từ xưa đến nay. Việc của chúng ta chính là thuận theo tự nhiên, sao lại phải suy nghĩ!”

Nói xong y vẫy tay ra hiệu cho hai tên bên cạnh tiến lên.

“Tiểu mỹ nhân nên ngoan ngoãn một chút, một mình nàng không làm gì được huynh đệ ta đâu!”

“Một mình? Các ngươi coi thường chúng ta rồi!” Cô nàng bỗng nở nụ cười nham hiểm.

“Chúng ta? Có mai phục? Các huynh đệ cẩn thận!”

Tên cầm đầu lập tức giật mình. Hai đồng bạn của y cũng lùi về thủ thế.

“Đại ca ca! Còn không hiện thân, chẳng lẽ định đứng nhìn bọn chúng ăn hiếp tiểu muội hay sao?”

Cô nói lớn, hướng mặt về đúng chỗ Quân đang ẩn nấp! Tên thủ lĩnh nghe thế lập tức phóng một chưởng về phía bụi cây. Quân chửi thề trong lòng, bất đắc dĩ phải nhảy ra.

“Ba vị đại ca! Đều là người mình, có thể bỏ qua cho nhau được không?”

“Con m* nó! Tưởng cao thủ thế nào, hoá ra chỉ là một tên Võ giả ngũ đẳng!”

Tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt.

“Các ngươi dám trêu đùa bổn đại gia, hôm nay đừng hòng rời đi!”

“A Thiết đại ca! Bọn chúng rất lợi hại, huynh phải cẩn thận đấy!”

Cô nàng bỗng cất tiếng rồi né sang một chỗ.

“M* kiếp!” Hắn chửi thề.

Nhưng sự đã rồi, chỉ đành giải quyết ba tên này trước đã. Hai phút sau, từ trên người tên cầm đầu, Quân lấy được thêm một ít linh thạch cùng mấy thanh vũ khí. Bên kia cũng có người đang hí hửng lục tung hai cái xác còn lại.

Hắn bấy giờ mới nhìn kỹ cô gái từ đầu đến chân. Khuôn mặt thon gọn, da trắng mắt to tròn, môi đỏ tóc đen dài. Bộ váy hồng kia ôm sát từng đường cong trên cơ thể. Đúng là một mỹ nhân quyến rũ, chẳng trách ba tên kia lại nổi lòng ham muốn.

“Cô là…Uyển Thanh?” Hắn nhớ ra một cái tên.

“Đúng là tiểu muội! Đa tạ Thiết đại ca ra tay cứu mạng!”

Uyển Thanh lập tức cất lời ngọt ngào. Hắn nghe xong chỉ gật nhẹ đầu, xác nhận đúng là đồng môn. Rồi chẳng nói thêm lời nào, quay lưng bỏ đi.

“A Thiết đại ca, chờ ta với!” Uyển Thanh vội vã đi theo.

“Cô ăn mặc như thế đi vào đây, có chút không thuận tiện lắm nhỉ?”

“Ta…cái này!” Uyển Thanh nhất thời ấp úng.

“Ta và cô vốn không quen biết, tốt nhất vẫn là đường ai nấy đi!”

“Thiết đại ca bớt giận! Ta bị bọn chúng đuổi tới đây. Bất đắc dĩ mới phải dùng cách này! Chẳng lẽ huynh định trơ mắt nhìn bọn chúng cưỡng bức ta sao?” Uyển Thanh vội vã thanh minh.

“Ta lại sợ ba người đó không đủ để cô chơi đùa! Ta muốn đi một mình, cô đừng đi theo ta!”

“Thế huynh định đi đâu?”

“Ta…” Hắn bỗng dừng lại.

Đúng vậy, bây giờ đi đâu nhỉ? Đi tìm vận may, tìm bảo vật, tìm cơ duyên! Nhưng cơ duyên gì, vận may gì, bảo vật gì, nằm ở đâu thì không ai nói cho hắn. Chưa kể có nguy hiểm gì không hắn cũng không biết luôn!

“Rốt cuộc tại sao ta lại đồng ý đi vào đây?”

Hắn bỗng giật mình tự hỏi, nhận ra một thứ gì đó đáng sợ, linh cảm mang đến một sự bất an khó chịu.

.........

Bạn đang đọc Tạo hóa tam thiên sáng tác bởi Hatdauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hatdauxanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.