Kim bài truyền thừa!
Theo tiếng cười vang rền khắp không gian, một luồng uy áp bùng nổ, lan ra khắp bốn phương tám hướng, ép cho không khí như nén lại, ngột ngạt khó thở. Ai nấy đều run rẩy tay chân, ôm ngực đau đớn.
Duy có Vương bà vẫn đứng đó không nhúc nhích. Đột nhiên, hai mắt bà sáng lên:
“Hừ! Giả thần giả quỷ!”
Vương bà buông một tiếng quát, cầm gậy chống xuống nền sân.
Tức thì toàn bộ khí tức bạo liệt biến mất không còn dấu vết. Người kim loại cũng sững ra một giây rồi đột ngột trở giọng.
“Hihi! Đã lâu lắm rồi mới có người tới chơi, ta chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi. Nhân tiện cho ta hỏi năm nay là năm bao nhiêu?”
Đám người phía dưới vừa mới khôi phục thanh tỉnh đã bị lời nói của người kim loại làm cho khó hiểu, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Kỷ đệ ngũ, năm thứ sáu ngàn ba trăm bốn mươi năm!” Vương Hoa bà bà đáp.
“Ồ, vậy là cũng không lâu lắm, mới có mấy trăm năm…Khoan đã, bà nói Kỷ đệ ngũ?”
Người kim loại giật mình, vội vã làm một vài động tác kỳ dị, chỉ thấy toàn thân phát ra một luồng ánh sáng vàng, từ từ mờ dần rồi tắt hẳn.
“Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, mới đó mà đã mấy vạn năm. Thực là may mắn cho các ngươi rồi!”
Người kim loại nhìn thoáng một lượt xung quanh, thở dài.
“Tiền bối nói vậy là sao?” Vương bà hỏi, tỏ thái độ vô cùng kính trọng.
“Tiền bối gì chứ! Ta chỉ là một tên lính gác, được chủ nhân phân phó canh giữ toà đại điện này. Các ngươi có thể gọi ta là Bách Kim.”
“Bách Kim tiền bối, ta gọi Vương Hoa. Cơ duyên tìm được bí cảnh nên dẫn đám đệ tử tới đây lịch luyện!”
“Cũng không phải chỉ có từng này nhỉ. Ta thấy đâu đó còn mấy trăm người nữa đang lùng sục khắp nơi. Mà thôi kệ bọn chúng, các ngươi đã tìm được tới chỗ này, thì ta sẽ theo sự phân phó trước đây của chủ nhân, mở ra cho các ngươi một hồi cơ duyên!”
Người kim loại ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Chủ nhân của ta, khi còn sống là một tuyệt thế cường giả, đồng thời còn là một Luyện khí Đại tông sư nổi danh lục địa. Trong Kỷ đệ tứ, bất kỳ ai nghe đến danh hào Bách Thiên Binh, đều phải cung kính cúi đầu. Đáng tiếc…”
“Chủ nhân căn dặn, sau khi ngài qua đời, thì cho phép người tiến vào bí cảnh có thể tranh đoạt gia tài, nếu đủ cơ duyên, thậm chí được nhận truyền thừa của ngài!”
Lời vừa nói xong, cả đám đã reo lên sung sướng. Thực sự là đại bảo tàng không có sai! Luyện khí đại tông sư, đỉnh cao của giới Luyện khí, chỉ cần nghĩ đến vài món pháp khí thôi đã khiến người ta rỏ dãi. Còn truyền thừa Thiên giai ư, đó chính là thứ mà ngay cả Ngũ đại thế lực cũng phải đỏ mắt tranh giành!
“Tiền bối, thật sự có thể nhận được truyền thừa sao?” Vương bà cũng không thể giữ được bình tĩnh.
“Tất nhiên. Nhưng bà tu luyện đến trình độ này, con đường của mình hiển nhiên đã chọn lựa. Truyền thừa của chủ nhân không phù hợp với bà, dẫu có đạt được cũng không thể giúp bà ngộ đạo. Tốt hơn nên giành cho lũ trẻ Hoàng giai trở xuống!”
Đám đệ tử bên dưới vừa nãy còn lo sợ bị Vương bà chiếm hết lợi ích, giờ nghe xong đã phấn chấn hơn hẳn.
“Các ngươi nghe đây, bên trong đại điện có năm tấm kim bài, đó là chìa khóa dẫn đường để các ngươi tới được Chính điện. Ở đó sẽ có cơ may kế thừa y bát của chủ nhân. Ngoài ra bên trong cũng chứa rất nhiều bảo vật quý giá khác, nếu có duyên thì sẽ lấy được!”
Bách Kim nói tiếp.
“Nhưng các ngươi phải nhớ. Nếu lấy kim bài thì không được đụng vào những thứ khác!”
“Vậy còn chờ gì nữa, mau vào thôi!”
Đám đông chỉ chờ có vậy, như ong vỡ tổ lao điên cuồng vào bên trong.
Bỗng một tia sáng đánh thẳng vào người chạy đầu tiên. Thân thể của y nháy mắt đã tan biến thành bụi mịn ngay trước bậc thềm!
…
Vương Hoa bà bà dẫn theo năm người đệ tử, từ từ tiến lên. Đám đông sợ hãi, trong vô thức đứng dẹp sang hai bên cho đoàn người ung dung bước tới trước.
Rõ ràng rồi, Vương bà lấy quyền thế của mình, ép cho tất cả không ai dám phản kháng. Năm tấm kim bài dành cho năm người, có bà ta ở đây, thì nào có chỗ cho các thế lực khác được nhăm nhe. Vừa khéo Học viện dẫn theo năm đệ tử nòng cốt, vậy là kim bài thuộc về ai, đã không cần phải bàn cãi.
“Vương bà! Ở đây không phải chỉ có mình bà, Triệu môn chủ chúng ta cũng ở đây!”
“Vậy sao?”
Vương bà hừ lạnh, phẩy tay một cái, tức thì tên đệ tử Kim khuyết môn mới cất lời đã biến thành một mảnh máu thịt.
“Các ngươi cứ bảo với Triệu Quốc Bình là bà già này giết hắn!”
Đoạn Vương bà hỏi Bách Kim.
“Tiền bối, ai cầm kim bài mang ra, thì sẽ được tính là thuộc về người đó đúng không?”
“Không sai!”
Vương bà gật đầu, rồi quay sang nhìn đám đông xung quanh, lần lượt chỉ tay.
“Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, tới đây!”
“Là Uyển Thanh!”
Hắn nhìn theo, không ngờ bắt gặp cô ta ở đây, lại còn bị Vương bà chọn trúng.
“Thêm ngươi nữa!” Vương bà chỉ tay vào Quân.
Hắn giật mình nhìn lại, va phải ánh mắt của Vương bà, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ sợ hãi, đành miễn cưỡng bước lên một bước.
“Các ngươi theo ta cùng vào, đi trước đi!” Vương bà ra lệnh.
Cả bọn lầm lũi đẩy cánh cửa lớn, bất đắc dĩ đi vào bên trong. Vương bà dẫn năm tên đệ tử kia theo sau. Hắn nhận ra, tất cả đều là đệ tử Học viện. Xem chừng, bà ta thật sự muốn dùng cách cũ, để bọn chúng làm gậy dò đường.
…
Đại điện bên trong vô cùng đơn giản, hai hàng cột hai bên dẫn đến một bệ đá cổ. Ở đó lơ lửng năm tấm kim bài, được bao bọc trong một màn chắn bảo vệ. Xung quanh bốn góc tường để lộn xộn hàng đống linh thạch, xen lẫn vài món vũ khí đủ hình dạng. Uyển Thanh đi sát cạnh Quân, ánh mắt lo lắng không thôi.
“Các ngươi lên trước, lấy kim bài mang về đây!”
Năm người nhìn nhau, không ai dám nói lời nào, chầm chậm tiến lên từng bước. Chẳng hề thấy động tĩnh gì, màn bảo vệ ngày càng gần, chỉ còn cách một gang tay, nhưng chẳng ai dám chạm vào. Nãy giờ yên tĩnh quá, không có lấy một cạm bẫy nào, ngược lại làm bọn họ lo lắng hơn cả!
“Lấy xuống!”
Vương bà tức giận quát lớn, mang theo uy hiếp khiến cả bọn sợ hãi. Không làm, Vương bà hẳn là sẽ ra tay không thương tiếc. Làm có khi còn cơ hội. Vậy thì liều!
Hắn nhìn bốn người kia, rồi đưa bàn tay chạm vào lớp màn chắn. Cảm giác một cỗ lực lượng cuồng loạn trong chớp mắt ùa vào cơ thể. Hắn lập tức bị một lực đẩy khổng lồ xô bay ngược về sau, đập vào bức tường ê ẩm cả người, xương cốt cánh tay như muốn gãy ra mấy đoạn. Nhưng lớp màn chắn cũng đồng thời run lên rồi vỡ vụn. Năm tấm kim bài thoát khỏi giam cầm, lập tức bay vút lên hỗn loạn.
“Các con, nhanh cướp lấy!” Vương bà sốt sắng, vội nói.
Lập tức, năm tên đệ tử cưỡi lên pháp khí chia nhau đuổi theo. Uyển Thanh đã chạy tới đỡ Quân dậy.
“Thiết huynh, có đau lắm không?”
“Không sao! Ta da dày lắm!” Hắn cười
Uyển Thanh cũng cười thật xinh.
“Ta cứ tưởng huynh đã…Rốt cuộc làm sao huynh thoát ra được!”
“Chỉ là may mắn thôi. Chuyện đó để sau đi!”
Hắn nhìn đám người đang bay lượn đuổi bắt trên không, cẩn thận quan sát khắp tòa điện.
“Giờ phải làm sao?” Uyển Thanh hỏi.
“Tùy cơ ứng biến!” Hắn lắc đầu, rồi cùng Uyển Thanh tới chỗ đống linh thạch.
“Các ngươi muốn làm gì?” Vương bà quay lại quát!
“Bà bà, chúng ta tự biết thân phận, không dám tranh giành kim bài. Nhưng đã liều mạng vì Học viện mà vào tới đây, chỉ xin lấy chút linh thạch mang về tu luyện!” Quân vội đáp.
“Tốt nhất là nên như thế!”
Đoạn Vương bà quay sang chăm chú quan sát trên không. Với những con chuột nhắt thế này Ba người đồng môn bị bắt đi vào, thấy thế cũng vội vã chia nhau lục lọi mấy đống linh thạch, cố vét cho đầy túi.
Còn trên kia cuộc đuổi bắt đang rất hồi hộp. Những tấm kim bài vừa nhanh vừa nhỏ, lại trơn tuột như bôi mỡ khó chịu vô cùng. Vương Thiên Bằng sau mấy lần vồ hụt liền bực bội, hai tay phun ra nội lực hóa thành hai trảo lớn bao kín lại. Một tấm kim bài rơi vào vòng vây không còn đường thoát, đành phải khoanh tay chịu trói.
“Bà bà! Thành công lấy được kim bài!” Vương Thiên Bằng ngạo nghễ.
“Ta cũng lấy được rồi! Không ngờ lại dễ dàng đến như vậy!” Vương Tuệ Minh từ từ đáp xuống.
Quân vừa lấy đồ, vừa để ý xung quanh, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Lát nữa, khoan hãy ra ngoài!” Quân nói thầm với Uyển Thanh.
“Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là lo lắng một chút, có cảm giác bất an! Lúc nãy ta đã quan sát kỹ, đằng kia có một cửa sổ nhỏ. Chúng ta đi ra bằng đường đó!”
Khi cả năm tên đệ tử đều đã lấy được kim bài, Vương bà liền dẫn người rời đi ngay, chẳng thèm để mắt đến đống đồ còn lại trong phòng. Tất nhiên, với địa vị như của bọn họ, chỗ đồ đó chẳng là gì cả. Ba người kia thấy thế cũng không dám chần chừ, vội vã đi theo sau. Còn Quân và Uyển Thanh vẫn cần mẫn ở lại lục lọi, cố ý câu giờ.
Khi cánh cửa đại điện vừa đóng lại, hắn lập tức kéo Uyển Thanh chui ra ngoài cửa sổ ở phía sau đại điện, biến mất khỏi tầm mắt người.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 73 |