Ngũ hành bồi nguyên thụ
Huyễn Minh nghe xong nghĩ ngợi một chút.
“Cái này…ta chỉ có thể giúp ngươi trừ đi dấu Huyết ấn ở ngực. Còn luồng năng lượng ở trong đan điền kia ta không dám chắc!”
“Nó là một loại độc đan gọi là Tam niên tất tử hoàn!” Quân nói tiếp, có ý chờ mong.
“Không phải độc. Dường như giống một loại cổ thì hơn!”
“Cổ? Ý tiền bối là cổ trùng?” Hắn kinh ngạc.
“Đúng vậy. Nó hút nội lực của ngươi mà lớn lên. Ngươi tích lũy được bao nhiêu thì nó ăn bấy nhiêu, cho nên ngươi không cách nào tiến giai! Đúng không?”
“Không sai! Ta từng tìm đủ cách, dùng qua mười mấy loại đan giải độc đều không ăn thua! Tiền bối có biết cách giải hay không?”
Hắn thành thật. Đã đến nước này, thì còn giấu diếm làm gì.
“Ở thời đại của ta không có giống cổ này. Ta cũng không nhận ra được chính xác chủng loại của nó. Nhưng ngươi vẫn sống đến bây giờ thì chắc là đã có cách để cầm cự?”
Quân gật đầu.
“Ta dùng cách cường hoá đan điền để nó không bị độc phá huỷ. Nhưng chỉ là tạm thời. Ta nghĩ rằng nếu đột phá lên đến Hoàng giai, kết được Nguyên đan thì chắc là có cơ hội! Đáng tiếc…”
“Cũng chưa chắc, ta biết một phương pháp có thể giúp ngươi kết thành Nguyên đan!”
“Thật sao?” Hắn vội hỏi, mừng rỡ trong lòng.
“Đương nhiên có thể!”
Huyễn Minh chép miệng, dùng một ngón tay ấn vào chính giữa mi tâm của Quân. Luồng ánh sáng mang theo hàng loạt tin tức tràn vào trong đầu hắn. Mất một lúc sau mới mở mắt, khuôn mặt không hết bàng hoàng lẫn nghi hoặc.
“Tiền bối, cách này thật sự có thể sao? Nhưng ta mới chỉ là Võ giả ngũ đẳng thôi!”
“Không biết!” Huyễn Minh cười, gọn lỏn.
“Hả! Không biết!” Hắn đần mặt.
Bách Kim thấy thế liền giải thích. Hoá ra, phương pháp này là do Bách Thiên Binh trong lúc luyện khí đột nhiên nghĩ ra. Nhưng lúc đó ngài ấy đã là cường giả một phương, mà đệ tử trong tông phái không ai gặp tình huống như hắn nên nào có cơ hội kiểm chứng!
Quân ngậm ngùi, thì ra chỉ là phỏng đoán. Ý tưởng của phương pháp này là dùng một viên Nguyên đan khác đưa vào cơ thể để làm lõi, gọi là Nguỵ đan. Sau đó luyện hoá nó giống như luyện hoá pháp khí.
Nếu thành công hoàn toàn biến nó thành của mình, chân chính trở thành Hoàng giai tu sĩ, có thể tiếp tục tu luyện. Nếu thất bại, nặng thì đan điền vỡ nát trở thành phế nhân; may mắn hơn thì giữ được Nguỵ đan, nhưng không phải là Nguyên đan thực sự, tu vi vĩnh viễn dừng ở đẳng cấp của Nguỵ đan mà thôi.
Hắn đột nhiên nhớ đến yêu cầu của Uông Dương. Lão cũng cần một viên Nguyên đan để lắp vào cơ thể mới của mình. Khác một cái là lần này phải đưa vào chính cơ thể hắn, ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì?
Nhưng hiện tại hắn không có lựa chọn nào khả dĩ hơn. Xem như cũng là một cách. Còn đến giây phút cuối cùng, phải làm thế nào thì tuỳ cơ ứng biến thôi!
…
Còn về dấu huyết ấn, theo lời Huyễn Minh, được tạo thành bởi việc dung hợp yêu huyết của các loại yêu thú khác nhau. Khi bị trúng phải thì tinh huyết bản thân sẽ bị nhiễm yêu huyết có trong Huyết ấn, dẫn đến tình trạng sinh ra các biểu hiện như của các loại yêu thú. Dần dần thân thể biến thành yêu nhân, người không ra người, yêu không ra yêu. Cuối cùng thần trí trở nên điên loạn, mất đi ý thức.
Lúc này, kẻ bị hạ ấn sẽ trở thành Huyết nô, hoàn toàn bị khống chế.
Đây là một phương pháp cực kỳ tàn độc, dù ở thời đại thượng cổ hàng vạn năm trước cũng bị tu sĩ vô cùng căm ghét. Hắn trúng phải thứ này thật quá sức đen đủi.
Muốn giải trừ có hai cách. Một là dùng ngoại lực cưỡng ép đẩy nó ra ngoài. Cách thứ hai luyện hoá ngược lại Huyết ấn, nhưng vô cùng nguy hiểm, dễ bị phản phệ mà vong mạng.
“Tiền bối, cách thứ nhất có mấy phần thành công?”
“Gần như chắc chắn! Nhưng việc dùng ngoại lực cưỡng ép sẽ ảnh hưởng đến thân thể, làm ngươi suy yếu đi khá nhiều. Cần tĩnh dưỡng và đan dược bồi bổ mới phục hồi được!”
“Vậy cách thứ hai thì có di chứng gì không?” Quân hỏi tiếp.
“Nếu thành công ngược lại còn có lợi. Dấu huyết ấn này tác dụng vốn là để thân thể trở nên cường đại nhưng ý thức thì suy yếu, cuối cùng biến ngươi trở thành Huyết nô cho kẻ hạ ấn!”
“Tiền bối, đã giúp thì giúp cho trót. Ta muốn luyện hoá nó!” Hắn cười.
“Tiểu tử ngươi quá tham lam rồi! Với thực lực của ngươi luyện hoá nó chỉ có một đường chết!” Huyễn Minh cười.
“Chẳng phải còn có hai vị ở đây sao? Nếu thành công thì tinh huyết của ta cũng sẽ đáng giá hơn!” Hắn cười lớn.
“Để tiểu tử ngươi chiếm tiện nghi rồi!” Bách Kim lắc đầu.
“Được rồi, hai viên đan này sẽ giúp bảo vệ ý thức và kinh mạch của ngươi khỏi bị yêu huyết phản phệ!”
Huyễn Minh phất tay đưa đồ tới cho hắn. Sau khi chuẩn bị xong, Quân ngồi xếp bằng uống hai viên đan dược, cảm thấy một luồng năng lượng dâng lên, bao trùm kinh mạch toàn thân, đầu óc cũng tỉnh táo hơn hẳn bình thường.
Phương pháp luyện hoá Huyết ấn này, vậy mà giống như nấu thuốc, lấy thân mình ví như lò luyện đan, Huyết ấn như dược liệu. Đem dược liệu chia nhỏ thành từng phần, thiêu đốt từ từ, tách ra tinh hoa rồi hấp thu.
Mấu chốt chính là cần phải có hoả diễm. Hắn là Võ giả, muốn thắp lên hoả diễm phải thiêu đốt nội lực hoặc tinh huyết, vô cùng hung hiểm. Nhưng có Huyễn Minh và Bách Kim ở đây, việc này chỉ là chuyện nhỏ.
Huyễn Minh khẽ vẫy tay, một đoàn kim sắc hoả diễm từ từ tiến vào ngực Quân, ngay vị trí Huyết ấn, tạo thành một vòng tròn lửa bao quanh.
Cảm giác nóng nực lan tràn toàn thân, tuy bỏng rát nhưng lại rất khoan khoái dễ chịu. Huyết ấn nhận ra bị áp bức, vội vàng bùng phát những luồng yêu khí kỳ dị, như có hung lang, mãng xà, quái điểu, cuồng sư…ẩn chứa bên trong.
“Tiểu tử, đây là bước quan trọng nhất. Yêu khí bên trong Huyết ấn đang bị kích thích, sẽ không ngừng ăn mòn tinh thần và thân thể ngươi. Ta chỉ giúp ngươi được đến đó, còn lại phải tự lực cánh sinh!” Huyễn Minh nói.
Thân thể Quân mỗi lúc một nóng, da toàn thân đỏ rực như bị ai đó mang đi nung trong lò. Mạch máu dưới da căng phồng thành những đường ngoằn ngoèo trông thật đáng sợ. Mà bên trong đầu óc hắn chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh, cùng với bản năng hoang dã của loài thú săn mồi, hỗn loạn và gào thét.
Hắn như đang đứng trước một bầy yêu thú hung dữ, chỉ chực chờ lao vào cắn xé thành muôn mảnh. Hắn đứng đó một mình, cô độc lạnh lẽo.
Cô độc? Phải rồi, hắn tới nơi này đã là một tai nạn. Một thân một mình giữa thế giới xa lạ. Không người thân, không bạn bè, không tri thức, không kỹ năng. Một mình hắn lăn lội thích nghi, sống sót giữa biển lòng người hiểm ác!
“Thân thể này là của ta, ý chí này là của ta! Đám yêu các ngươi đáng sợ, liệu có đáng sợ bằng đám người ta từng gặp? Tới đây đi!”
Hắn toàn thân bùng phát quang mang, ánh mắt lấp lánh vô tận chiến ý hoá thành từng cơn sóng dữ lao tới bầy yêu. Đám yêu khí bị ý chí của hắn đánh nát vụn, hỗn loạn như ong vỡ tổ, theo kinh mạch toàn thân chạy trốn khắp nơi.
Nhưng ngay lập tức, bọn chúng bị từng đoàn ánh lửa vàng kim đuổi theo bao vây lại, đốt thành tro bụi. Sau khi tro bụi tan đi, để lại từng tia linh khí mảnh mai, dung nhập ngược trở lại vào trong kinh mạch.
“Ồ, mới đó mà đã khống chế được yêu khí rồi! Tiểu tử này quả nhiên có chút bản sự!” Huyễn Minh gật đầu.
“Đương nhiên, người ta nhìn trúng làm sao có thể tầm thường. Theo đà này, có lẽ khoảng ba ngày nữa hắn sẽ luyện hoá hết Huyết ấn. Ngươi định thế nào?” Bách Kim nói.
“Như đã bàn đi. Nếu thất bại thì vẫn còn cơ hội…”
…
Ở một nơi hoang vắng nào đó trong bí cảnh có một thân cây xù xì già cỗi. Cây này chỉ cao vẻn vẹn một mét, có năm cành xoè ra năm hướng khác nhau. Mỗi cành có một lá, một quả. Điều kỳ lạ là năm cành phân biệt năm màu khác nhau: đỏ, xanh lục, đen, trắng, vàng. Toàn thân cây toả ra khí tức vặn vẹo, như hư như thực, như mang cả hơi thở của đất trời.
Truyền thuyết kể rằng, cây này khi đậu quả, trời giáng dị tượng, ngũ thải quang mang kéo lên chín tầng mây, ngàn dặm linh khí đều hoá thành nguyên lực tinh thuần.
Nghe nói ăn một quả có thể khiến Ngũ hành nguyên lực tương ứng đạt đến viên mãn, tu đạo thông suốt như nước chảy mây trôi.
Ăn cả năm quả có thể tu ra Ngũ hành cực thể trong truyền thuyết, trở thành thiên chi kiêu tử, không cần tu luyện linh khí cũng tự động tiến vào cơ thể, đến bình cảnh trực tiếp đột phá!
Ngũ hành bồi nguyên thụ, trăm năm mọc lá, ngàn năm nở hoa, vạn năm đậu quả. Thần mộc chỉ có thể ngộ, tuyệt không thể cầu.
Vậy mà hôm nay, trước mắt bảy vị Địa giai cường giả, một gốc thần thụ đã mười vạn năm tuổi đang sờ sờ đứng đó, có phải là quá mức kích động rồi không!
“Ngũ hành…Thật sự là Ngũ hành bồi nguyên thụ!” Vương hoa bà bà giọng run run.
“Giống hệt trong kinh thư ghi lại! Không ngờ nó thực sự tồn tại!”
Đặng Thế Vỹ cũng không giấu nổi sung sướng. Bảy người nuốt nước bọt đứng nhìn nhau. Năm quả này chia thế nào được nhỉ? À mà làm gì có ai có ý nghĩ chia đều
Triệu Quốc Bình cất lời trước.
“Thần mộc này chỉ dành cho người tu Ngũ hành nguyên lực. Theo ta thấy Hồng Trí đại sư vốn chủ tu Quang nguyên lực, lấy Phật pháp chứng đạo. Hơn nữa vừa rồi lại đạt được Phật môn bát bảo. Không biết đại sư có bằng lòng nhường lại thần quả?”
“Thiện tai! Lão nạp vốn không có ý định tranh giành! Nhưng kỳ bảo này có liên quan đến thế cục toàn lục địa, lão nạp tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn!”
“Vậy thì tốt rồi, chỉ còn sáu người. Theo ta thì huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục một quả. Bốn quả còn lại chúng ta chia nhau!” Lý Uy lập tức đề nghị.
“Lý Uy, ngươi thật khéo tính toán. Chúng ta hai người mà chỉ được một? Ta thấy ngươi vốn là Luyện thể giả, chẳng cần đến làm gì! Sao không học theo Hồng Trí đại sư nhường lại thần quả, có phải lưu được tiếng thơm hay không?” Khốc Cốt nhếch mép, cười khẩy.
Rõ ràng là không ai chịu ai, việc đã đến nước này, kẻ nào mạnh kẻ đó được. Lập tức, trên tay Khốc Cốt ngưng tụ ra một thủ cốt to gần ba mét lao thẳng xuống thần thụ.
“Làm càn!”
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 63 |