Đầu trâu mặt ngựa
Đã hai giờ trôi qua, cuộc rượt đuổi vẫn chưa có hồi kết. Từ Đô dẫn người chạy đằng trước, Mã Diện đuổi theo phía sau không hề có ý định bỏ cuộc.
Vừa rồi đám Từ Đô dốc sức giết yêu tiêu hao rất lớn, lại bị săn đuổi không kịp nghỉ ngơi, e là mới chỉ khôi phục được ba, bốn phần, đối chiến không phải cách hay.
Mà ông ta cũng không ngờ bọn Mã Diện đeo bám dai như vậy. Thông thường tầm nửa giờ không có kết quả là sẽ bỏ cuộc, bởi săn người đâu có giống săn yêu!
Đã là đội săn dày dặn kinh nghiệm, thì một khi bị phát hiện, gần như khó lòng bắt được. Nhưng lần này lại gặp phải kẻ dở hơi, thật sự vô cùng đau đầu.
Quân đi cạnh Từ Khánh, trong lòng không lo lắng lắm, bởi với bản lĩnh của mình, hắn tin rằng muốn chạy thì ở đây không có ai giữ được. Bất quá lương tâm không phép, hắn muốn làm người xấu nhưng trong lòng rất không thoải mái và cực kỳ khó chịu, nên đành tiếp tục đi theo.
Còn phía bên kia mặc dù tình thế ngặt nghèo, nhưng Từ Đô vẫn hết sức bình tĩnh, dẫn mọi người luồn lách qua những con đường nhỏ, những nơi chưa hề có dấu chân người đi, mấy lần tránh thoát khỏi vòng vây.
Có điều đời không như mơ, kẻ địch đâu phải chỉ có một! Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một toán cũng cỡ ba mươi người, hai bên bất ngờ giáp mặt coi bộ rất khó coi.
Là Ngưu Đầu liệp yêu đoàn, phù hiệu có hình một cái đầu trâu. Bọn chúng đang lần theo dấu yêu thú thì ở đâu đám người Từ Đô hớt hải chạy ra.
Đoàn chủ Ngưu Đầu liếc mắt một lượt.
“Hahaaa! Từ Đô, ma xui quỷ khiến lại để cho ta gặp ngươi. Lão tử muốn diệt các ngươi từ lâu rồi!”
Từ Đô âm trầm.
“Ngưu Đầu, ngươi nghĩ có thể làm gì được chúng ta!”
“Các ngươi rõ là mới trải qua chiến đấu, coi bộ chỉ còn ba bốn phần sức lực. Ấy vậy mà vẫn muốn lớn tiếng doạ nạt!”
“Doạ? Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, hoặc là tự động rời đi. Còn nếu ngươi muốn đánh, thì hỏi ý kiến thanh đao này trước!”
Từ Đô giơ trường đao ngăn cản, chĩa thẳng về phía Ngưu Đầu, dẫn người của mình từ từ rút chạy.
Còn phía Ngưu Đầu cười nham hiểm chẳng hề động thủ, săn thú cũng mặc kệ luôn, dù không đánh nhưng nhất định quấn lấy đám Từ Đô chẳng chịu buông tha, không cách nào có thể đuổi đi được.
Hai bên còn chưa kịp lao vào đánh nhau thì bên thứ ba đã tới, Mã Diện cùng ba mươi người xuất hiện!
Ngưu Đầu thấy thế cười lớn:
“Hahaaa! Quả nhiên ta đoán không sai, ngươi thật sự đang bị truy đuổi! Từ Đô, để xem lần này ngươi chạy thế nào!”
Thế cục đã thành một chọi hai, số lượng kẻ địch gấp đôi. Mã Diện cùng Ngưu Đầu đều là Hoàng giai ngũ đẳng, tuy thực lực bình thường yếu hơn Từ Đô, nhưng hai người khoẻ mạnh đánh một kẻ đang mệt mỏi thì kết quả xem như đã định rồi.
Mã Diện nhận ra tình cảnh, lập tức đề nghị.
“Ngưu Đầu huynh, cùng nhau hợp tác, chiến lợi phẩm chia đôi. Thế nào?”
“Được, nhưng đến lúc ấy, ta muốn mang con gái ông ta về!”
“Hahaa! Ngưu Đầu huynh khẩu vị tốt đấy!”
Hai tên đứng cười ha hả chỉ trỏ, chưa đánh mà đã bắt đầu tính chuyện phân chia. Từ Khánh bị bọn chúng coi như món đồ, tức giận muốn chửi mắng nhưng bị Từ Đô ngăn lại.
“Hai con cùng với hắn rời mau đi khỏi đây, mang toàn bộ yêu đan trở về! Tuyệt đối không được quay lại. Chờ xử lý xong bọn chúng ta sẽ theo sau!”
“Không được! Con ở lại cùng!” Hai anh em nghiêm giọng.
“Các con ở lại chỉ tổ vướng tay chân. Mình ta mới có thể toàn tâm toàn ý chống địch. Lăn lộn mấy chục năm, có chuyện gì mà ta chưa từng gặp. Các con yên tâm đi!”
Từ Đô trấn an, rồi đoạn quay sang nhìn Quân gật đầu. Hắn chẳng nói chẳng rằng, kéo tay hai người cùng nhau bỏ chạy.
“Lần này hy vọng cảm giác của ta không sai!” Từ Đô thở dài.
Mã Diện và Ngưu Đầu nhìn thấy liền châm chọc.
“Ô kìa, có ba con chuột nhắt bỏ trốn! Đã xin phép ai chưa?”
Lập tức, hai tên Hoàng giai nhị đẳng của hai phe, dẫn theo mỗi bên bốn người truy bắt.
Từ Đô không hề ngăn cản, để mặc bọn chúng đuổi theo. Ông ta cầm trường đao, đối diện với hai cao thủ không chút sợ hãi. Đám người sau lưng ông cũng tràn đầy khí thế, nội lực toả ra khắp người, lăm lăm vũ khí, quyết sống mái một phen.
…
Mã Diện lật tay, hai thanh phi đao lơ lửng bên người rồi bay về phía Từ Đô. Còn Ngưu Đầu rút ra một vòng tròn gắn đầy những lưỡi dao sắc bén, trông có vẻ giống một loại Huyết trích tử. Vòng huyết trích tử xoay tròn lao thẳng lên rồi bổ xuống.
“Mã Diện, Ngưu Đầu! Ta lại sợ hai ngươi chắc!”
Từ Đô một địch hai, tay trái lấy ra một chiếc khiên tròn che chắn, tay phải cầm đao tức tốc vung lên chống đỡ, rồi lăm lăm tiến lại gần, hung hăng áp sát.
Ông ta sở trường dùng đao, cận chiến cực mạnh. Hai tên gian xảo kia hiểu rõ, vì vậy tế ra phi đao và huyết trích tử muốn đánh xa. Vừa tránh mũi nhọn vừa để tiêu hao nốt sức lực của Từ Đô rồi mới hạ sát chiêu. Hai bên đã hiểu đối phương mười mươi, ai thắng ai thua thật khó nói.
Đám người phía dưới cũng không nhàn rỗi, đã lao vào loạn đả từ lúc nào, xác người chốc chốc lại gục xuống, máu tươi đỏ đất.
…
Ba người Từ Quang lấy hết sức mà bỏ chạy. Một Hoàng giai nhất đẳng, một Võ giả lục đẳng, một Võ giả ngũ đẳng, nghĩ thế nào cũng không địch lại nổi hai Hoàng giai nhị đẳng, lại còn thêm tám Võ giả phía sau.
“Muội và hắn đi trước đi. Ta dụ bọn chúng sang bên kia!” Từ Quang dừng lại, đẩy em gái mình sang một bên.
“Không! Muội đã mồ côi một lần, không thể lại mất gia đình một lần nữa! Có chết thì cùng chết!” Từ Khánh rắn rỏi.
“Muội thật là…” Từ Quang thở dài.
Hắn chẳng muốn chạy trốn nữa, vì có chạy cũng chẳng thoát. Cha thì bị vây khốn sống chết không rõ, thà rằng liều mạng đánh một trận. Chỉ là không muốn em gái mình phải chịu chung số phận.
Từ Quang nhìn Quân.
“Ngươi không phải người của chúng ta, đi đi!”
Quân giật mình, không ngờ Từ Quang lại nói những lời này với hắn. Đạo nghĩa giang hồ, thật khó mà lý giải.
Những kẻ cao sang cường giả lại xem thường tính mạng người khác.
Mà mấy tên tưởng như phàm phu tục tử, chẳng thân quen lại không muốn ta phải chết!
Hắn chẳng biết nữa, nhưng chần chừ giây lát rồi quyết định chắp hai tay từ biệt, lạnh lùng quay lưng.
“Ta đi tìm người giúp!”
Hắn vẫn còn kịp nhìn thấy ánh mắt Từ Khánh loé lên một tia thất vọng, còn Từ Quang dường như là một chút coi thường.
Nhưng mặc kệ, hắn không muốn vướng vào tranh đoạt chém giết. Vẫn như cũ, bản thân phải sống trước đã, chết rồi thì còn nói làm gì?
…
Mười người của Mã Diện, Ngưu Đầu đã đến, bao vây lấy anh em họ Từ.
Từ Quang cầm đao giống cha, còn Từ Khánh hai tay hai thanh đoản kiếm, dựa lưng vào anh trai thủ thế.
“Ủa, mất đâu một tên rồi! Mà thôi chỉ cần xử lý các ngươi là đủ!”
“Hahaa! Hai con chuột nhắt, ta cho ngươi tự sát, còn cô em xinh đẹp thì theo ta về cho Ngưu đoàn trưởng!”
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Từ Quang giận dữ, đao khí quét ngang, xé gió lao đến. Tên Hoàng giai nhị đẳng của Ngưu Đầu còn chưa rút ra vũ khí, chỉ dùng một chưởng đã đánh tan nát.
“Quá yếu! Giết ngươi thật bẩn tay ta! Để bọn chúng chơi đùa với ngươi trước! Hahaa!”
Tức thì tám tên võ giả vác hàng chạy lên vây công.
Từ Quang thân thủ không tệ, tả xung hữu đột đẩy lùi mấy tên ra ngoài. Nhưng Từ Khánh thì khó coi hơn, vất vả lắm mới không bị thương.
Hai anh em người chống người đỡ, tuy thành công giết được hai tên, nhưng trên người đã năm sáu vết thương, mặt mũi lấm lem áo quần rách nát.
Tên Hoàng giai của Ngưu Đầu có vẻ muốn xông lên, lại bị đồng bạn ngăn cản.
“Huynh đệ vội gì chứ! Bây giờ mà xong sớm là chúng ta phải quay lại đánh nhau với đám bên kia. Chi bằng cứ chơi đùa ở đây. Bao giờ bên kia xong thì chúng ta cũng xong là vừa khéo!”
“Ô! Đúng đúng! Huynh đệ thật sáng suốt!”
Y nghe xong oa lên một tiếng khen lấy khen để, rồi tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy ra một bầu rượu nhâm nhi, trông thong thả chưa kìa.
…
Từ Quang và Từ Khánh sau một hồi vật lộn đã thương tích đầy mình, đầu gối run run muốn ngã quỵ, dìu vai nhau cố đứng vững. Dưới chân tổng cộng có bốn cái xác chết, đấy cũng là cực hạn của bọn họ rồi.
Tên Hoàng giai của Ngưu Đầu cười ha hả.
“Các ngươi không được làm hại tiểu cô nương, để đó cho ta!”
Đoạn hắn tiến lại gần, hai mắt lúng liếng:
“Đoàn trưởng muốn ngươi, ta cũng muốn thử xem thế nào! Hí hí!”
“Khốn nạn! Cút ra!”
Từ Quang mệt mỏi, vung cây đao lên chém loạn xạ. Tên Hoàng giai không nói lời nào, trực tiếp dùng một quyền đấm thẳng vào ngực. Từ Quang trúng đòn bay ra xa bất tỉnh không rõ sống chết!
“Ca ca!”
Từ Khánh nước mắt lưng tròng hét khàn cả tiếng, dùng chút sức lực cuối cùng cầm thanh đoản kiếm vung vung trước ngực.
“Tiểu cô nương, ta tới đây!”
Y gạt phăng thanh đao, một tay nắm lấy cổ áo xé rách toạc, để lộ bờ vai và nửa bộ ngực trần trụi, xô ngã cô nằm sõng xoài dưới đất.
“Không tệ! Hí hí!”
Y liếm mép nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần, hai tay cầm vào lưng quần mình kéo tụt xuống, rồi nhảy bổ lên người Từ Khánh.
Nhưng hắn vừa đáp xuống, thì lại nằm im chẳng hề nhúc nhích, và thậm chí là chẳng hề thở nữa, mặt đất xung quanh dần lan ra một màu đỏ tươi của máu.
Từ Khánh bị máu của y nhuộm đỏ cơ thể, cố dùng chút sức lực dãy giụa đẩy ra, lấy tay kéo tấm áo rách che chắn thân mình, hoảng sợ vô cùng.
“Trước mặt ta mà giở trò xằng bậy! Đáng chết!”
Thật chẳng dám tin, kẻ giết y lại là người vừa rồi còn vui đùa trò chuyện. Hai tên Võ giả của Ngưu Đầu cũng đã bị khống chế ngồi im một góc.
Tên Hoàng giai của Mã Diện lại gần cái xác đồng bạn lục lọi lấy ra vài món vũ khí, cười khẩy.
“Loại tinh trùng lên não như ngươi, chết cũng đáng. Chờ Mã đoàn trưởng diệt đám Ngưu Đầu lẫn Từ Đô, ta sẽ mang các ngươi về báo công! Hahaaaa!”
“Các ngươi khiêng bọn chúng về!”
Y lười biếng ra lệnh cho mấy tên đàn em rồi quay lưng bỏ đi.
“Ta thà chết còn hơn!”
Từ Khánh không biết bằng cách nào đã với được thanh đoản kiếm, giơ lên cao rồi nhằm vào cổ mình đâm xuống.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 76 |