Ngụy đan thuật!
“Ngươi sao lại ra đây ngồi?”
Từ Đô đột ngột xuất hiện sau lưng, nhận ra người hắn đang thấm đẫm mồ hôi.
“Ta không biết. Có lẽ bị vị tiền bối đó đụng chạm khiến bây giờ thấy trong người khó chịu đau nhức!”
“Quả nhiên là để lại hậu thủ. Vị đó chắc vì mặt mũi mà không trực tiếp ra tay với ngươi, nhưng cũng không thể nào bỏ qua được. Những chuyện này ta cũng từng gặp qua!” Từ Đô gật đầu.
Quân đoán chừng câu chuyện bịa của mình có chút tác dụng liền mớm lời.
“Hiện giờ đan điền của ta khô cạn, lại như bị kim châm rất đau đớn. Ông có cách nào nhanh chóng phục hồi nội lực không?”
“Trừ khi có đan dược đặc biệt chuyên dùng, chẳng hạn như Hoàng cực đan. Còn lại hầu như đều nhờ vào linh thạch hoặc hấp thu linh khí để chữa thương. Càng muốn nhanh, thì linh thạch phải càng cao cấp.”
“Nói như vậy, chỉ cần vật ẩn chứa linh khí dồi dào là được?” Hắn suy nghĩ một lát.
“Về lý thì là như vậy!”
Quân hiện tại đan dược phục hồi đều đã dùng hết, không có thứ gì ẩn chứa năng lượng dồi dào để sử dụng. Chỉ còn vài viên yêu đan mà thôi.
“Thế thì chẳng phải có thể sử dụng yêu đan hay sao?”
Từ Đô lắc đầu.
“Yêu đan tuy nồng đậm, nhưng nội lực yêu thú vốn cuồng bạo khó lường, tu luyện lại không giống nhân loại nên thường bài xích nhau. Dẫu có thể hấp thu nhưng sau khi tinh luyện mười phần không còn được một, quá mức là lãng phí. So với linh thạch hạ phẩm hiệu quả còn không bằng. Cho nên chúng ta chỉ dùng nó để luyện đan hoặc luyện khí, hiệu quả lớn hơn nhiều!”
Quân nghe xong có chút thất vọng. Nhưng thực sự đúng là như vậy, hắn chưa hề thấy ai sử dụng yêu đan để chữa thương cả.
“Ta còn một ít linh thạch trung phẩm ở đây. Ngươi cầm lấy đi!”
Từ Đô móc tay lấy ra mấy chục viên. Mặc dù trong chiếc nhẫn Quân đang đeo có cả ngàn linh thạch, nhưng hắn vẫn vui vẻ nhận lấy kèm theo một lời cảm ơn.
“Đoàn trưởng, ta muốn tìm một nơi kín đáo để trị thương, có lẽ sẽ mất vài ngày. Mọi người cứ lên đường trước, sau khi tạm ổn ta sẽ trở về sau!”
Từ Đô kỳ thực không muốn bỏ hắn lại, nhưng chỗ này đã gần nơi tập trung, hơn nữa với tổn thương của hắn e là cũng khó bắt kịp với đoàn, đi cùng có khi lợi bất cập hại nên đành miễn cưỡng nhận lời. Trước khi đi còn để lại cho hắn một món pháp khí phòng thân, có thể đỡ được một kích của Hoàng giai lục đẳng.
Quân lập tức rời đi xa, đến nửa đêm mới thấy một cái hang nhỏ, buộc lòng chém chết con yêu chủ nhà tu vi chỉ ngang Võ giả nhân loại. Đoạn hắn lấy đá che kín miệng hang, rồi bắt tay vào trị thương.
…
Kinh mạch toàn thân hắn dần dần xuất hiện một ngọn lửa màu vàng kim, tiến về tụ lại tại đan điền.
Ngọn lửa này thật là quen mắt, chẳng phải là ngọn lửa của Huyễn ảnh thanh minh kính hay sao?
Đúng là như vậy! Khi lần đầu tiếp xúc Quân liền biết ngọn lửa này bất phàm. Vì vậy hắn đã đem nó làm điều kiện trao đổi. Huyễn Minh cũng đồng ý để lại một tia hoả diễm cho hắn. Thứ này có thể khắc chế Huyết ấn, thì chắc sẽ có tác dụng với Cổ trùng trong đan điền.
Quả nhiên cảm giác đau đớn đã giảm hẳn. Đám khói đen đang chuẩn bị hoành hành gặp phải bức tường lửa vàng như gặp phải thiên địch, liền lủi đi mất dạng. Bất quá, Quân vẫn cảm nhận được chúng chưa hề đi vào trạng thái ngủ say, mà đang rình mò chờ thời cơ trỗi dậy.
“Tia lửa này chỉ giúp ngăn ngừa không tiêu diệt được. Hơn nữa số lượng có hạn, nếu ta cứ đốt âm ỉ liên tục cũng chỉ duy trì được cỡ mười ngày là hết, huống hồ còn cần dùng nó để luyện hoá chỗ Huyết ấn còn lại, không thể phung phí được!”
Quân ngẫm nghĩ, buộc phải tìm cách khác, chính là nhanh chóng khôi phục ba tầng đoàn nguyên, như thế đan điền mới đủ cứng rắn để chống lại Cổ trùng.
Bước đầu tiên là phải lấp đầy nội lực cho nó. Hắn đã dùng thử linh thạch nhưng với tốc độ hấp thu như hiện tại, cho dù có là linh thạch thượng phẩm cũng phải mất nửa tháng. Thật quá là nan giải. Bây giờ trong giới chỉ của hắn, thứ giàu linh khí nhất ngoài linh thạch chỉ còn yêu đan. Nhưng…
“Yêu đan? Đành liều vậy!”
…
Nguỵ đan thuật, cái tên hắn đặt cho phương pháp luyện hoá yêu đan mà Huyễn Minh đã truyền dạy. Không ngờ hắn vậy mà trở thành kẻ đầu tiên luyện thử.
Quân bắt đầu nghiền ngẫm thật kỹ nội dung của nó. Về mặt lý thuyết, muốn biến yêu đan trở thành nguyên đan của bản thân, thì phải có quá trình dung hoà nội lực hai bên với nhau. Sau khi chúng hoàn toàn tương thích không còn bài xích thì năng lượng từ yêu đan và đan điền có thể chảy qua chảy lại cho nhau như nước từ hai cái bình. Do đổ trực tiếp không cần đi qua kinh mạch tinh luyện nên tốc độ sẽ rất nhanh thậm chí chỉ nháy mắt là xong.
Khẩu quyết nói rằng khi hai bên hoà hợp trăm phần trăm là có thể đại thành, biến yêu đan thật sự trở thành nguyên đan. Hắn giờ không cần như vậy mà muốn ngược lại, ý định đem nội lực của yêu đan lấp đầy đan điền của mình.
Sau một đêm không ngủ, hắn cảm thấy có bảy phần hiểu rõ, bèn lấy ra viên yêu đan Hoàng giai tam đẳng của con Tử sắc ma chu ngày trước.
Quân hai tay bắt quyết, viên yêu đan từ từ tiến về phía bụng dưới rồi biến mất hút, khi hiện diện trở lại thì đã lơ lửng phía trên đan điền của hắn.
Hắn đứng trên mảnh đất khô cạn nhìn ngắm, hít một hơi rồi khoanh chân ngồi xếp bằng. Sau một loạt những thủ pháp ảo diệu mà hắn đã tập đi tập lại hàng chục lần, một tia sáng trắng mỏng manh xuất hiện kết nối hắn cùng viên yêu đan. Thông qua sợi dây này, nội lực từ hai phía sẽ chảy qua gặp nhau ở giữa.
Nguyên lý dung hoà của Nguỵ đan thuật là để một lượng thật nhỏ hai dòng nội lực tiếp xúc nhau, xung đột xảy ra nhưng ở mức độ rất yếu, nằm trong khống chế và không gây hại gì. Chờ khi phản ứng dịu xuống thì tăng thêm lượng nội lực rồi lại chờ phản ứng qua đi. Lặp lại nhiều lần, mỗi lần tăng thêm một ít cho đến khi nào chúng không bài xích nhau nữa thì thôi.
Cách này vậy mà giống với một phương pháp giải mẫn cảm trong điều trị dị ứng của Y học hiện đại!
Trước là châm ngôn luyện khí giống với Y học cổ truyền, giờ luyện hoá yêu đan lại giống với Y học hiện đại!
Thế giới này là đáng kinh ngạc!
…
Hắn bây giờ nội lực cạn kiệt, liền liều lĩnh một phen, cho nội lực từ yêu đan chảy thẳng vào đan điền.
Vừa mới giọt đầu tiên, đan điền của hắn đã phản ứng lại ngay, như có ai đó dùng trăm ngàn lưỡi đao kiếm chém giọt nội lực thành muôn mảnh hất văng ra ngoài, đau đớn không thể tả.
“Đúng như lời Từ Đô nói, nếu cưỡng ép hấp thu thật sự sẽ bị phản phệ mà chết!”
Hắn cảm thán, cắn răng chịu đau đồng thời điều khiển ngọn lửa vàng kim tiến tới thiêu đốt, hy vọng tiêu trừ bớt yêu khí trong đó.
Khoảng hai, ba phút sau động tĩnh mới yên ắng trở lại. Đan điền của hắn không bài xích nữa, để cho giọt nội lực kia thấm vào mảnh đất khô cằn.
“Quả nhiên có chút ít tác dụng!”
Quân mừng rỡ, tiếp tục đưa thêm nội lực vào đan điền.
Cảm giác như toàn thân bị kiến cắn, như ngàn mũi kim châm vào da thịt lập tức bùng nổ. Hắn ngứa ngáy như muốn điên lên, hai bàn tay không tự chủ mà cấu gãi lên khắp thân mình, để lại từng dấu móng tay đỏ au.
So với việc hắn tu luyện pháp quyết hay cảm giác đau đớn khi bị thương còn khó chịu hơn trăm lần. Bởi vết thương bên ngoài còn có thể tìm cách giảm bớt, nhưng nỗi đau, ngứa rát từ bên trong thì không tài nào chạm vào được, không làm sao mà nguôi ngoai được.
Hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng, nuốt hết những khốn khổ vào lòng, thà chịu đau còn hơn chịu chết.
…
Nơi ngọn đuốc cháy sáng, đã có mười hai đội săn trở về tụ tập. Khi đi một trăm khi về phân nửa. Đội ít nhất thương vong cũng phải một phần ba. Còn nghe nói có tới mười đội đã chết sạch không còn ai.
Vị Thành chủ thành Cổ Đằng đứng trên đài cao nhìn ngắm toàn cảnh, bên cạnh có ba hộ vệ cao lớn khí thế hơn người.
“Thành chủ! Nửa ngày nữa là kết thúc. Lần này so với lần trước tổn thất lớn hơn nhiều!”
“Việc của ngươi là giám sát hội săn!”
“Thành chủ tha tội! Ta không dám!” Tên hộ vệ vội vã cúi đầu lui xuống.
Vị Thành Chủ không thèm nhìn y, hỏi bâng quơ một câu.
“Chuyện đám Từ Đô các ngươi điều tra đến đâu rồi!”
“Bẩm Thành chủ. Chúng ta đã cho người lục soát suốt một tuần, nhưng không hề thấy dấu vết của cường giả Huyền giai nào cả!”
“Trong thành Cổ Đằng này ngoại trừ ta, muốn một chiêu giết đám Mã, Ngưu thì chỉ có sáu người đủ khả năng. Nhưng bọn họ đều không phải. Kẻ này rốt cuộc ở đâu ra?”
Đám hộ vệ xung quanh biết tính tình Thành chủ, nên chỉ im lặng không nói gì.
Phía bên dưới từng đội từng đội lần lượt trở về.
Cho đến khi chập tối, đám Từ Đô mới xuất hiện trước ánh mắt có phần khó chịu của những đoàn đội xung quanh.
Mười ba người bọn họ tìm về vị trí của mình nghỉ ngơi. Từ Đô thận trọng quan sát khắp một lượt. Mặc dù bán kính mười cây số quanh nơi ngọn đuốc nghiêm cấm tranh đấu, nhưng lòng dạ con người hiểm ác, cẩn tắc vô áy náy.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 72 |