Về Nhà Chăm Vợ
............
Lúc này, trong hư không vĩnh cữu, bốn bề không một tia ánh sáng nào có thể xâm nhập nơi này, có thể nói nơi đây là tận cùng cũng vũ trụ, nơi này, tại đây chỉ có một cái hố không gian, nó thông phệ phá hủy hết tất cả những tất cả những thứ định đi vào bên trong nó.
Phía bên kia của đường hầm cũng không phải là không có gì mà đây là một vũ trụ khác, hay nói theo lý thuyết viễn tưởng thì đây là vụ trụ song song với vũ trụ nơi ta được sống, còn cái đường hầm không gian, hay còn được gọi là hố đen kia chính là cách cửa kết nối giữi các thế giới song song.
Bình thường thì các cửa này sẽ không mở ra cho một ai, hay thứ gì,nhưng lúc này nếu như ai có thể thấy được, sẽ phát hiện trong giữa vòng xoáy này có một luồng kim quanh bao bọc một thứ gì đó đi xuyên qua đường hầm không gian này đến đầu bên kia của đường hầm.
.........
Vũ trụ song song, tại một tinh cầu giống trái đất nhưng lại lấn gấp 10 lần, ở đây có cả mọi thứ trái đất nên có, những thứ trái đất không cần có nó cũng có.
Tại tinh cầu này, năm 1999 – lịch tân thế giới.
Lúc này đây tại một phủ thuộc liên quân thuộc , liên quân đứng đầu lục châu, nên nơi đây không phải ai cũng có thể chảy nhảy tùy ý, vày mà lúc này có một trung niên nhân, khoảng từ 29 – 30tuổi, vẻ mặt hầm hừ, bước chân nhanh chóng tiến về một căn phòng như đi đánh trận, nếu lúc trước có người như vậy thì đã sử bắn tại chỗ, giờ thì không ai muốn cản trở trung niên nhân, vì trên người vì này có huy hiệu sao năm cánh tới tận 5 cái.
“lão già khốn khiếp, ông bác ra đây”. Trung niên nhân đên trước phòng hội nghị, chưa vào đã la lên, vừa la vừa dừng chân đạp tung cửa, đi thẳng vào như không có ai.
Bước vào phòng cũng không nhiều lắm, chỉ có 5 vị lão giả nhìn như gần xuống lỗ hết sức bình thường, còn lại là khoảng 9 trung niên nhân, trong đó không chỉ có con người mà còn có bán thú nhân, người không tới 1M, cả người có tái nhọn, nhưng ai cũng có 5 cái huy hiệu giống trung niên nhân lúc nãy.
“tiểu tứ ồn cái gì, không thấy đang hợp hả, đã là lục đại tướng quân mà tính tình cứ hành động lỗ mãng là như thế nào”. Một lão giả trong 5 lão giả ngồi ở phía trên lên tiếng nói, dù tiếng nói như sắp đứt hơi nhưng không một ai trong phòng dám lên tiếng chen ngang lời lão.
Nếu có một ai đó nhìn thấy cảnh này thì sẽ hết hồn, vì những người ngồi ở đây không ai bình thường cả, trước không nói những lão giả này, chỉ 9 trung niên nhân kia thì đã là thuộc hàng ‘thập thần’ đứng đầu trong quân đội của ngũ châu, còn hết hồn hơn 5 vị lão giả kia thình lình chình lại là ‘ngũ lão tinh’ (P/s: tác giả mê One Piece lắm”, năm người đứng đầu thống trị năm châu của các tộc.
“lỗ mãng cái rắm, xem thử ai lỗ mãng ”. Nếu là nời khác là người khác thì có thể sợ máy vị nàu không các vị này, nhưng trung niên hùng hổ khi nảy lại không giống, vì gả cùng là kẻ còn lại trong lục tướng. “như thế nào, lúc trước ông nói như thế nào, chỉ cần đi làm nhiềm vụ kia sẽ đảm bảo 100% vợ con tôi, được, tôi đi, dù vợ sắp sinh không kịp nhìn mặt con nhưng tôi đi, nhưng giờ thì sao, hai năm sau quay về thì ông nói tôi nghe được cái tin gì hả? Ông nói tôi nghe.”
“chuyện này là lỗi của chúng ta vì đã làm ra sơ xuất này, ta đây đại diện cho toàn thể xin lỗi cậu”. mọt lão giả khác lên tiếng, vì đúng là việc này họ có lỗi, vì trung niên nhân này đã hoàn thành cái nhiệm vụ cấp SSSSS, nhưng họ lại không giữ được lời hứa của mình .
“xin lỗi có cộng lông ăn tiền, xin lỗi có thể khiến vợ con tôi bình an, có thể làm còn tôi không bị phế đi kinh mạch, có thể khiến nó có thể đi lại được trên côn đường võ đạo không, khốn nạn”. Trung niên hùng hổ nghe vị lão giả này nói thì tức giận hét lên, vì sau nhiệm vụ huynh đệ xuất sinh nhập tử chết đi mấy người, tưởng về nhà có thể được gặp con mình, nhưng gặp được rồi thì lại nghe tin dữ, vợ mình bị ám sát lúc sinh, tuy mẹ con còn sống, nhưng vợ thì trọng thương khó lành, con thì càng nghiêm trọng hơn bị kình khí phế đi kinh mạch không thể tu luyện võ đạo, nghe tới đó thì cũng đã đủ khùng rồi.
“ngươi muốn như thế nào! Vợ ngươi không phải con gái ta, con ngươi không phải cháu ngoại ta sao, khốn nạn, ngươi tức giận bộ ta không tức giận sao, ngươi buồn ta khôn đau sao.” Lão giả lúc đầu lên tiếng tức giận quát lên.
“con lão cái cù loi! Nếu ông coi cổ là con thì năm xưa đã không đuổi cổ đi, không để cổ bị người đầu nói này nói nọ, nếu ông coi nó là cháu thì đã không có việc này.” Trung niên hùng hổ liên tiếng cải lại.
“má khốn nạn, cá gan nói lại, do ai mà ta mới đuổi nó, do ai, mày nói tao nghe?”. Nghe được lợi nói kia của trung niên, lão giả đầu tiên túc giận quát lên. Đm cái tahwnfg hỗn đản lúc trước thu nó làm đệ tử, không lo học mà cua con gái mình, không chấp nhận thì bỏ đi 9 tháng 10 này sau dẫn con gái mình về thêm đứa nhóc, thì biễu sao lão không tức giận, chưa đánh chết tại chỗ chỉ đuổi di là may lắm rồi giờ còn ở đây nhảy nhót. Còn nghĩ càng tức lão quát lên: “ khôn nạn, ở đây nhảy nhót cái gì, mày nghĩ ai dạy mày mà gì mày ở đây nhảy nhót, tin hay không ta tống cổ mi khỏi đây”.
Lão vừa nói xong một khí thế ở trên người của lão giả thả ra, cả tòa nhà này làm bằng chất liệu đặc biệt dù có boom hạt nhân cũng không sướt một dấu, vậy mà giờ kính toàn bộ tòa nhà đều vỡ, những người ở đây, trừ hai lão giả kia ra thì những người còn lại đều lui bước, cắn răng chống đỡ, những người ngoài phòng thì đã nằm rập trên đất.
“thôi bớt giận lão Trịnh, của tiểu tứ nữa đừng nháo nữa, có gì từ tứ náo”. Những lão giả cuối cùng nảy giờ không lên tiếng nói, nếu không mà để hai tên cha vợ - chàng rễ đánh nhau ở đây thì coi như cái tòa phủ đây như phế đi.
Trung niên hùng hổ kia bị khí thế của lão giả kia đẩy lùi đi, nhưng vẫn cắn răng, trừng caaowj mắt đỏ lờm lên vì bị áp lực đè lên nhìn lão giả, miệng rỉ máu nói: “ khỏi cùng đuổi, giờ tôi cũng đi, lúc trước đi lên chỉ là muốn ông chấp nhận cho cô ấy về nhà lại, còn giờ thì khỏi luôn, nghĩ không làm nữa, về nhà lo vợ chăm con, tôi xin từ chức.”
Trung niên nhân nói xong bức trên người cái huy hiệu ngôi sao năm cách kia xuống ném lên bàn bước ra khỏi phòng.
“ quân khốn nạn! Mày giỏi bước ra khỏi căn phòng này thì đừng có mà nhìn mặt tao” lão giả nhìn hành động của trung niên nhân đe dọa nói ra.
“khỏi cần dù tôi có chết đói cũng không về đây nữa”. trung niên nhân nói xong, bước ra khỏi gian phòng, bước ra khỏi căn phòng đó gả cảm thấy như giải thoát.
“tốt tốt tốt, đi luôn đi”. Lão giả không biết tức giận hay không mà nhìn người trung niên nhân kia quay người đi, mà nói liền ba chữ tốt
‘Bớt ở đây giả bộ đi, tiểu tứ nhìn không ra nhưng đừng hòng giáu những lão già này, nó đi lão càng mừng trên ai hết”. Mấy lão giả còn lại lên tiếng khinh bỉ bạn mình.
“đúng là mấy lão cáo già, nhưng mà như vậy mới tốt, tôi có lỗi nhiều với hai vợ chồng nó rồi, ép hai đứa nó phải làm nhiều thứ, khiến chúng nó chịu khổ nhiều rồi coi như đây là đền bù có nó đi”. lão giả ngồi lại ghế, ánh mắt thăm thúy tưởng niệm nói.
“ukm không chỉ riêng ông có lỗi mà chúng tôi cũng vậy”. Một lão giả lên tiếng.
Nghĩ lại chuyện xảy ra thì không ai trách được trung niên nhân lúc nảy cả, vì 2 năm trước vợ gả sắp sinh nhưng vẫn ép gả đi làm cái nhiệm vụ 9 chết 1 sống, đi ám sát mấy cái lão đại tổ chức tội phạm mà dù lão cũng phải kiêng kị ba phần kia. Vơi điều kiện là đảm bảo 100% an toàn cho vợ con gả, nhưng không ngờ, sau khi tên lão đại đầu tiên chết đi, tộ chức tội phạm như cắn thuôc, vậy mà dám di ám sát cả vợ của một đại tướng, nhưng điều đáng nói là lại thành công, dù không chết nhưng hai mẹ con cũng phải trả một cái giá nghiêm trọng, mẹ bị ám thương, con bị phế, thì sao mà không khiên một tên vừa từ địa ngục háo hức về gặp mắt con nhe tin tin này mà không nổi điên được.
“thôi không nói chuyện này nữa, pahir lo chuyện trước mắt đã, phải truy quét những kẻ còn xót lại, nhất là những kẻ làm cho chúng ta thất hứa với tiểu Tứ” Một lão giả thấy mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thõa, nên liên tiếng, nhìn về chín người trung niên nhân còn lại nói: “triển khai bước cuối đi, đừng để công lao tiều tứ đổ sông đổ bể, cũng nên cho tiểu tứ đây là sự đền bù còn lại đi”
“yes sir”. Những người trong phonhf đứng dậy chào theo kiểu quân đội, xong rời đi.
........
Đăng bởi | hoan123thit |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 143 |