Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ Thần Chi Môn

Tiểu thuyết gốc · 2196 chữ

Mà lúc này, người được dân mạng cung kính tôn thờ như một vị thần, kẻ có khả năng đồ thần lại đang ngồi trong quán, cắm đầu ăn mì tôm còn trannh cãi với người kế bên mà không biết gì về nhưng việc trên. Còn nếu biết hắn cũng sẽ cười mà nói mình làm gì có bộ pháp thiên địa kỹ gì đó, cũng làm gì có linh giác của võ giả dù sao hắn cũng đâu đi theo võ đạo được, tất cả những việc này chỉ nhờ có Haki quan sát mà hắn có trong mấy năm tập luyện, cho hắn biết trước hướng bắn của đạn trước khi ra khỏi nòng, nên dù cho có nhiều cỡ nào thì đạn chưa ra mà hắn đã né thì làm sao trúng.

Dù là dùng tay phá giải chiêu số của mấy tên kia cũng vậy, chỉ nhờ Haki quan sát biết trước đường đi độ mạnh yếu, lại dùng lớp áo giáp vô hình của Haki vũ trang bọc tay bắt lấy chứ làm gì hiểu biết mấy thì võ kỹ này,còn phong nhận thì lại là kĩ năng đá gió của Lục thức, quát tên kia chết đứng là nhờ tinh thần tên kia đã rối loạn chỉ cần một xíu khí thế có từ bá khí cũng đủ làm sụp đổ tinh thần tên kia, ở đâu ra dị năng sư song hệ. Nhưng vì ở thế giới kia Haki cũng chỉ là thứ tưởng tượng thì ở thế giới này làm sao mà biết, nên mới có sự hiểu lầm kinh người này cho Đồ thần.

“Way, mày ăn như nhiều như vậy làm gì? Khốn nạn....”lâm phong ngồi bên cạnh Lạc Bình lên tiếng.

“rột rột....hít hà sướng, tại sao lại không ăn nhiều, lúc trước mày nói ai giết ít nhất sẽ bao mà, mà thua nên mày bao, vậy ngu gì không ăn..hehe” Lạc Bình bưng tô mì lên húp rột rột đầy thoãi mãn, lại nói như không để ý đến khung mặt mướp đắng của Lâm Phong mà nhìn ông chủ tiệm game lên tiếng: “ông chủ cho hai tô nữa đi”

“A, còn ăn nữa...tao nói chỉ trả tiền 10 tô đầu thôi nha, ai kêu mày ăn một lần 20 tô như vậy ....” Lâm Phong nghe được Lạc Bình nói xém chút té xấp, hắn hối hận khi cá cược với tên này, càng hối hận khi vụ cá cược này dính tới ăn, nhất là hắn lại thua. Nhìn cái đống tô đã trốn trơn có mười mấy hai mươi chiếc kia mà ấm ức.

“ê mày lúc trước chỉ nói ai thua sẽ trả tiên nha, không có liên quang ít nhiều, nếu không chịu hai tô thì ông chủ cho con thêm 5 tô nữa....” Lạc Bình cũng không để ý nét mặt bạn mình mà nhìn hắn cười nói.

“đừng đừng, tao sợ được chưa...hai tô, hai tô nữa thôi há...cạn túi rồi...” nghe Lạc Bình còn đòi thêm thì lâm Phong giật mình vội nói, hắn biết cái tên này gì cũng được chứ ăn thì sẽ không bao giờ chịu thua, khóc không ra nươc mắt nói với ông chủ: “chú cho nó thêm hai tô nữa đi...”

“ hả?..à..ừ hai tô nữa...” Ông chú quán game, cũng nhìn sức ăn của Lạc Bình mà cũng hả họng, lúc trước thấy Lâm Phong kêu sẳn 10 tô, ông còn tưởng sẽ có người tới nữa, nhưng đã sai, sai 10 phần không những không ai tới mà là một người ăn, còn ăn hết 10 tô còn phải kêu thêm, dù đã trải qua nữa cái đời người như ông cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Giờ được Lâm Phong gọi mới giật mình tỉnh lại, mặt còn ngu ngu nói: “hai tô, hai tô đúng không....chờ chút...”

“đã sao mà...mày không ăn nữa sao, mày mới có 1 tô mà...” chờ một lát chủ quán mạng ra 2 tô mì, Lạc Bình cắm đầu ăn, ăn xong lại vò bụng kêu đã, nhìn lại phía Lâm phong thấy hắn chỉ ăn có một tô thì lên tiếng hỏi.

“ăn cái đầu mày, tao không như mày chỉ biết ăn, với lại mày ăn như ma tà hệt mẹ nó tiền lấy cái gì ăn...” nghe Lạc Bình hỏi, Lâm Phong xù lông lên, nghĩ lại tiền tháng này của mình trong chốc lát hết sạch liền cảm thấy tương lại mình tâm tối, mà tên này còn chuyện gì cũng không quan tâm thì tức muốn phun máu.

“có giề, mới có mấy tô hà, làm gì hết.....” Lạc Bình lên tiếng thanh minh.

“móa, mấy tô, hai mươi mấy tô là mấy tô hả, khốn nạn, ăn đi ăn sáng mắt mày tối mắt tao...hừ hừ...” Lâm Phòng còn gì nói nữa, nước miếng tung té chửi lên.

“hehe...thôi bỏ hy, giỡn chút, hết tiền thì tháng này tao lo, đi về đi, sáng mai còn đi học...” thấy lâm Phong có xu hướng nổi bảo, Lạc bình cười hehe nói: “thôi tụi con về nha chú”

Nói xong Lạc Bình đẩy đẩy lâm phong đi, không chừa cơ hội cho tên này nói cái gì nữa, mà cất bước ra về.

.......

Sáng hôm sau.

“quái lạ, huỳnh như tao thấy có gì đó là lạ, có chuyện gì xảy ra đúng không mày...”. Sau buổi rèn luyện cơ thể hàng sáng, Lạc Bình với Lâm phong lại đi trên con đường trường đến lớp, nhìn mọi người tụm ba tụm bảy bàn tán xì xầm còn hơn cả vụ hôm trước cá cược, Lạc Bình thấy lạ nhịn không được hỏi.

“ukm, đúng là có chuyện xảy ra, nhưng cũng chả xa lạ gì vì chuyện này có liên quan tới mày...”Lâm Phong cười cười nói.

“liên quan tao...chuyện gì hà, tao nhớ tao đâu có làm gì nha.....” Lạc Bình Nghe vậy mặt liền nghi hoặc suy tư nhưng mãi vẫn không ra là chuyện gì.

“khốn nạn, vậy mà nhớ thử hôm qua mày làm gì....” thấy sự nghi hoặc của Lạc Bình, Lâm Phong hơi hơi nhắc nhở...

“ồ, đừng nói hôm qua tao đánh nhau với lớp số 6 nha” được Lâm Phong nhắc nhở Lạc bình ồ lên đã hiểu, nhưng vẫn nghi hoặc nói: “nhưng mà chuyện này cũng đâu có gì đáng để mọi người ồn ào như vậy đâu...”

Hắn thật nhớ, là hôm qua đúng là có gây lộn với lớp số, nhưng vì hắn đã gây sự với nhiều người rồi, vậy nên thêm một cái lớp nữa cũng chẳng có ai quan tâm nữa, còn việc hắn xông trận mà không bị hệ thống xử phạt, thì không biết sao nhà trường lại dẹp yên một chút tin đồn cũng không có, như vậy cho nên vụ này dù có liên quan hắn nhưng không có gì to tát mà ai ai cũng phải bàn tán vậy

“Đậu đen rau má....vậy mày nói hôm qua mày trên game mày làm gì?” thấy cái bản mặt chuyện gì cũng không liên quan tới mình của Lạc bình, Lâm phong nói thật rất muốn đấm do mặt nó vài cái.

“hôm qua trên game...” Lạc Bình nhớ nhớ lại nói: “thì hôm qua, tao với mày đoàn chiến, đánh thắng xong về như bình thường mà, mày cũng biết rồi tao đâu có làm gì....”

“ù móa, mày xong căn cứ của địch, lại lao vào mưa đạn như đi dạo phố, lấy một định năm, một tiếng quát giết kẻ địch thì ở đâu ra bình thường hả? May tao biết trước không thì cung hết hồn ở đâu bình tỉnh như vầy....” Lâm phong nghe tên này nói mà cảm thấy thế giới muốn ngừng quay, tinh thần một trận buồn bực nói.

“nó kinh khủng như vậy, tao thấy bình.....à không phải, kinh khung thật!” Lạc Bình định nói thêm mình với mấy chuyện bình thường, nhưng nhì Lâm Phong một mặt căm tức, giận muốn bùng nổ thì vội sữa lời, những vẫn nghi hoặc nói: “dù mấy chuyện này có kinh khủng, thì hôm qua tao cũng dùng chếđộ bí mật chơi game mà, đâu cần ai ai trong trường cũng bàn tán đâu, hay họ biêt là tao...”

“ tụi kia không biết mày, nhưng cũng vì cái sự bí mật nhân vật game của mày mới thu hút sự tì mò. Cộng thêm sự biểu hiện hôm qua, mày không biết tụi dân mạng đã tôn thờ mày thế nào đâu, tụi nó coi mày như thần, tôn thờ cúng kinh, còn lập là một môn phái đầy giáo chúng tự ngưỡng mộ mày...”lâm phong cảm khái nói ra, hôm qua về nhà theo thương lệ lên diễn đàn lướt chút trước khi ngủ, mới lướt mấy lược nhìn thấy mấy thứ này hắn kém chút cũng té xấp hết hồn.

“thiệt không vậy trời....”Lạc Bình cũng hả họng không tin được khi nghe vậy, hắn chủ yếu là lên chơi cho vui thôi, đâu có muốn nổi tiếng nên mới sử dụng chế độ mật để tạo nhân vật, vậy mà giờ...hàiz thiên tài đi đâu cũng lộ hào quang.

“mày không tin...chờ chút” “xoẹt” thấy vẻ mặt chưa tin lắm của Lạc Bình, Lâm phong cũng không nói nhiều, vừa tới lớp liền mở cửa bước vào, lựa một nhóm cũng đang bàn tán gì đó bước lên nói: “ê tụi bây, bàn gì mà hăn say vậy?”

“ồ...tiểu Phong, Lạc Bình..tới tới, ngồi do góp vui ...” nhóm này đang bàn luận sôi nổi thì bị cắt ngang thì hơi nhướng mày, nhưng nhìn lại là hai người Lâm Lạc thì cười kêu ngồi xuống, một nam sinh hỏi: “tụi mày không biết gì?”

“mà thôi để tao nói lại luôn cho” nam sinh kia cũng không chờ ai lên tiếng tiếp tục nói: “game Anh Hùng Đại Chiến chắc hai bây biết, hôm qua lại xuất hiện một nhân vật mới chỉ có hai lần xuất hiện”

“ vừa xuất hiện liên tiếp 10 thắng, nhất chiêu nhất sát không ai đở đươc, lần sau xuát hiện kinh khủng hơn, một thân một mình xông căn cứ địch, dù trong làn đạn vẫn bình tĩnh thông dong qua lại, một hơi giết bốn người, quát một tiếng hù chết kẻ còn lại. Đủ dũng mãnh, dủ khí phách, được dân mạng tôn thờ là một vị thần mới”

“đúng đúng, trận này tao cũng có coi, Đồ Thần đúng không?” nam sinh kia vừa dứt lời thì kẻ kế bên đã vội lên tiếng: “móa nó, tụi bây không biết đâu, nhìn cái thân ảnh đứng trong làn mưa đạn mà tao cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, khí thế của người kia con mẹ nó chả biết nói sao nhưng mà tao chỉ có thể nói thật chỉ có thần mới có”

“đó chưa là gì!, tụi bây biết hiện nay trên mạng câu nào được nói nhiều nhất không” tiếp tục một nam sinh lên tiếng: “Đồ thần xuất thế, huyệt họa phong ba, ma thần thất sắt, thiên địa phai màu. Biết là gì không? Đó là giáo lý của Đồ Thần chi môn, nơi tập trung giáo đồ của Đồ Thần, nơi những người tôn thờ Đồ Thần đấy....”

“haha, tưởng gì! Cái này ai không biết, nói tụi bây biết tao cũng là một giáo đồ của Đồ Thần Chi Môn đấy, không nhưng vậy đã có hơn 1500 người như tao nữa đấy.” Nghe nói đến Đồ Thần Chi Môn, nam sinh lúc đầu tự hào lại lên tiếng.

“móa nhanh vậy, mới hôm có 1000 người chớ mấy, giờ 1500 người, kinh thật” mọi người nghe vậy thì giật mình....

“haha. Sao muốn vào không, nếu muốn tao giới thiệu cho, ở trong vui lắm nhiều người nhưng ai cũng vui vẻ hòa đồng cũng ngưỡng mộ Đồ Thần, lại không biệt cao thấp, còn có thể theo mấy người rank cao kiếm điểm nữa, sướng lắm..” nam sinh lúc nảy thấy mọi người ai ai cũng ngạc nhiên thì lên tiếng nói.

“có giới thiệu tao đi...”

“thấy sao, tao đâu có lừa mày!” không quan tâm mấy tên kia nữa, về tới chổ ngồi Lâm phong nhìn lạc Bình nói.

“ukm, đúng là việc lớn thật...”lúc này Lạc bình cũng không nghĩ nhiều mà nói lạ với lâm Phong: “ê đừng nói ai tao là Đồ Thần nha tao, chơi chút mà cũng bị để ý, khốn thật...”

“đm, ai nổi tiếng cũng muốn mày thì ngược lại....” Lâm phong thấy lạc Bình nói vậy thì buồn bực xả một câu, nhưng cũng biết tính bạn mình, nên cũng nói lại: “được rồi, khỏi lo tao không nói đâu...nhưng bao tao gì hy.”

“Ok, chiều dẫn mày đi ăn..ăn gì nói.” lạc bình đồng ý đấp lại.

“Lạc Bình, có thể nói chuyện chút không...” Lâm lạc còn đang xầm xì chiều ăn gì thì phái sau vng lên một tiếng gọi.

Bạn đang đọc Thời Đại Anh Hùng sáng tác bởi hoan123thit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Thời gian
Lượt đọc 1181

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.