Sức mạnh của An Cách (Anger)
Gã đại hán chặn đường híp mắt lại, khuôn mặt yêu dị cùng thân pháp quỷ mị của
đối phương khiến gã thất kinh. Gã biết rõ thực lực của đám binh sĩ bị lùa như
vịt này, thực lực bọn họ đều đạt tới trình độ dũng sĩ của bộ lạc. Nếu như chỉ
đơn lẻ một tên bị đánh bại, gã sẽ không giật mình như thế, nhưng cả đám dũng
sĩ này đều hoàn toàn bị đánh giết đến khiếp đảm, loại tình huống này gã tới
bây giờ cũng chưa từng thấy.
Đối phương lẻ loi một mình đứng ở đó, nhưng không biết tại sao một luồng cảm
giác ớn lạnh thẳng từ đáy lòng của gã bốc lên, tuy nhiên vẻ mặt gã vẫn bình
tĩnh như cũ. Gã cũng là cường giả, sự tự tin có được từ vô số những trận chiến
đâu dễ dàng bị đánh gục như thế?
- An Cách!
Vẻ mặt gã nghiêm túc, tay phải để ngang trước ngực, hơi cúi người một chút.
Trần Mộ lạnh lùng nhìn chăm chú gã đầu trọc. Trên người đối phương để lộ ra
luồng sát khí tích tụ, thứ mà chỉ có kinh qua hàng ngàn trận chiến mới có thể
hình thành. Không chỉ có vậy, đây hẳn là cao thủ. Kinh nghiệm chiến đấu của
Trần Mộ với vô tạp lưu cực kỳ phong phú, nhất là những kinh nghiệm đối kháng
cùng với Duy A, có thể giúp hắn có phán đoán chắc chắn nhất về vô tạp lưu. Hơn
nữa hắn cũng dám khẳng định, gã đại hán đầu trọc này ở Ma Cáp Địch Vực nhất
định là cao thủ trong cao thủ. Về điểm này, có thể từ niềm tin tràn đầy trên
nét mặt đám lính tráng xung quanh là nhìn ra được. Nhưng hắn lại không có thói
quen báo danh hiệu cùng đối thủ. Chiến đấu đối với hắn mà nói là sống hoặc
chết, không phải là chuyện hơn thua, mà cũng chẳng phải là chuyện vinh dự!
Phán đoán của Trần Mộ hết sức chính xác. An Cách không chỉ là cao thủ mà còn
là thủ hạ mạnh nhất của Vương tại Ma Cáp Địch Vực, và cũng là chiến sĩ trung
thành nhất! Nhiệm vụ chủ yếu của gã là theo sát bên mình để bảo vệ Vương. Hôm
nay tình cờ đúng lúc gã vừa mới giao ca bàn giao công việc, rồi nghe được tin
báo có cao thủ xuất hiện, nhất thời nổi hứng nên dẫn người chạy tới.
An Cách thấy Trần Mộ im lặng, cũng không rườm rà, vẻ mặt ngạo nghễ:
- Đến đây!
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của gã lập tức biến mất, mà đồng thời bóng của Trần
Mộ cũng tan biến. Rồi hai bóng người đột nhiên xuất hiện, không một chút hoa
mỹ mà va chạm. Quyền đối quyền.. “Rầm” một tiếng! Lực va chạm cực mạnh nén
không khí đến nổ tung, lấy hai người làm trung tâm, sóng xung kích điên cuồng
lan ra bốn phía.
Cơn đau nhức từ nắm đấm truyền đến làm cho Trần Mộ nhíu mày, thể lực mạnh
thật! Thân thể của Trần Mộ vốn rất cường ngạnh, nó được bài thể dục trong tạp
phiến thần bí nuôi dưỡng, được phương pháp rèn luyện do Duy A truyền thụ rèn
luyện. sau khi được Tiêu Thanh tôi luyện lại, tố chất cơ thể của hắn mạnh mẽ
đến mức Trần Mộ tự đánh giá là khá biến thái. Về mặt này, kẻ duy nhất có thể
vượt qua hắn cũng chỉ có Duy A, nhưng hôm nay hắn lại gặp được thêm một tên
nữa.
Tần suất ra tay của hai bên cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt, hai bên gần như đã
giao thủ cả đến chục lần. Mỗi một lần va chạm, lực lượng khủng bố của đối
phương đều làm cho tay của hắn thêm một phần đau đớn.
“Quá đã!” An Cách trở nên cực kỳ hưng phấn, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, con
mắt trợn tròn, gân xanh trên trán nổi phồng lên.. đây là lần đầu tiên hắn gặp
được đối thủ có thể đối kháng với gã ở phương diện lực lượng, càng đánh gã
càng hưng phấn! “A a a a!” Cảm giác ngất ngây quay cuồng khiến cho An Cách gầm
gừ như dã thú. Lực lượng của y không ngừng tăng trưởng!
Trần Mộ bắt đầu cảm thấy cánh tay tê dại khó chịu. Mà kỳ lạ, Vụ Sa Y lại không
có một chút tác dụng đối với gã đầu trọc này. Từ trước đến nay, Vụ Sa Y chưa
một lần thất bại, vậy mà lại không thể khiến cho gã đầu trọc nảy sinh đến một
giây hoảng hốt.
Trong lòng hắn khó hiểu, chẳng lẽ tinh thần của gã đại hán đầu trọc này đã đạt
tới tình trạng ngưng luyện vậy sao? Quyết định thật nhanh, đấu pháp của Trần
Mộ lập tức biến đổi, là Linh thức phối hợp với vô tạp lưu.
Linh thức là kỹ xảo độc đáo do Tây Trạch sáng tạo, kỹ xảo này thoát thai từ kỹ
thuật cảm ứng của Vật Luyện Pháp Tắc, rồi tự mở ra một con đường mới, cảm ứng
đối với tĩnh vật đạt tới một trình độ mà trước giờ chưa từng có. Mặc dù Linh
thức là do Tây Trạch sáng chế, nhưng Trần Mộ lại có cách nhìn nhận riêng của
mình về nó.
Thứ mà Linh thức của Tây Trạch nhấn mạnh chính là bản năng và giác quan thứ
sáu. Cao thủ có bản năng chiến đấu dũng mãnh và giác quan thứ sáu nhạy cảm
thường có thể đưa ra phản ứng chính xác trong thời gian ngắn nhất trong từng
tình huống. Đây cũng là tư tưởng chủ đạo trong Linh thức của Tây Trạch.
Nhưng Linh thức của Trần Mộ hoàn toàn bất đồng. Trước khi tiến vào nơi thâm
sâu trong Bách Uyên, mặc dù Trần Mộ cũng kinh qua rất nhiều trận chiến, nhưng
so với loại hiếu chiến điên cuồng như Tây Trạch, thì bản năng và giác quan thứ
sáu tích lũy được của hắn còn xa mới đạt. Điều này đã làm cho Linh thức của
hắn kém xa, không có cách nào phát ra uy lực khủng bố như Tây Trạch được.
Nhưng, Trần Mộ cũng có thứ sở đắc, đó chính là khả năng tính toán! Năng lực
tính toán khủng bố của hắn, ở trong đám tạp tu cũng chưa bao giờ xuất hiện
qua, cái thứ khác người này Trần Mộ thu được nhờ là một chế tạp sư, một thân
phận khác của hắn. Sau khi tự nhận thấy mình không có cách nào phát huy uy lực
của Linh thức Tây Trạch đến tận cùng, hắn đã bắt đầu tìm phương pháp thích hợp
cho mình. Và thế là Linh thức của Trần Mộ dần dần thành hình.
Trong cuộc chiến đấu đang kịch liệt, Trần Mộ bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Thế giới ầm ĩ bị cách li bởi vô số những tia màu trắng tinh tế tới mức không
thể tinh tế hơn, tạo thành một cái thế giới tinh vi đến cực điểm. Mỗi một
luồng không khí biến hóa, mỗi một thay đổi nhỏ về khoảng cách, mỗi một góc độ
biến hóa, từng cái từng cái từng cái, vô số biến hóa tạo thành một thế giới có
kết cấu linh động cực kỳ tinh tế! Đây chính là Linh thức của Trần Mộ.
Công kích không được tính là nhanh, lộ tuyến cũng vẫn rõ ràng như thế, còn lực
lượng so với trước thì yếu đi đôi chút, nhưng An Cách lập tức cảm nhận được áp
lực trước đó chưa từng có. Đối phương nhắm mắt nhưng gã lại cảm nhận được uy
hiếp cực kỳ mãnh liệt. Nếu nói giao thủ lúc trước làm cho gã sung sướng điên
cuồng, hưng phấn tới mức gầm rú, thì bây giờ gã lại như bị nhét đầu vào một
thùng nước đá, như bị một con rắn độc đang săm soi, gã đã ngửi được mùi vị của
tử vong.
Không ai có thể đối mặt tử vong mà còn hưng phấn tới mức hú hét, gã cũng không
thể.
Mỗi lần đối phương công kích là một lần khiến gã cực kỳ khó chịu. Lực lượng
của đối phương không bằng nhưng cũng kém không nhiều, nhưng đối phương mỗi lần
công kích đều nhằm vào khu vực mà gã khó lòng chống đỡ, hoặcở chỗ mà lực lượng
của hắn bạc nhược, từng cái từng cái từng cái, mà mỗi chiêu đáp trả của gã lại
như sớm đã bị đối phương đoán trước mất rồi. Đối phương ung dung chống đỡ, ung
dung phản kích, ung dung bố cục..
Đúng, đây chính là bố cục. Nó không phải là bác đấu, mà lại giống như một ván
cờ.
Điều này thực quá hoang đường, nhưng cái cảm giác vớ vẩn tuyệt luân này lại vô
cùng mãnh liệt! Công kích của đối phương không tính là mạnh, nhưng liên miên
không ngừng tựa như một cái lưới lớn, còn gã lại là con cá đang giãy dụa ở
trong, càng giãy dụa thì cái lưới lại càng thít chặt.
An Cách thân kinh bách chiến, kinh nghiệm thực chiến phong phú vô cùng. Gã
biết rõ nếu không ứng biến được, vậy chính mình sẽ thực sự trở thành con cá
trong lưới kia. Gã bỗng dưng hét to một tiếng, cơ bắp toàn thân rung động, hai
tay đột ngột chậm lại, xòe ra như ôm búa tạ, thế tựa ngàn cân.
- Rầm đoành đoành!
Hai tay của gã múa lên phá không khí mà sinh ra “tiếng của lôi điện truyền
trong tầng mây.” Trần Mộ biến sắc. Hư không kỹ! Đây là hư không kỹ! Ở trong
Linh thức, hắn cảm giác rõ ràng được mỗi khối cơ bắp trên hai tay của gã đầu
trọc đều ở chấn động với một tần suất kinh người. Mỗi một lần hai tay gã vung
lên, những cơ bắp chấn động này hình thành một dòng không khí tụ tập về một
chỗ.
Không giống như đao khí sắc bén của Duy A, đao khí mà gã đầu trọc hình thành
tương tự như búa tạ. Mặt trước trông giống như lưỡi búa, còn phía sau lại là
do mấy trăm dòng không khí nhỏ bé chảy loạn tạo thành, trông tựa như dòng điện
uốn lượn. Tiếng “Rầm đoành đoành” của không khí chính là do những dòng chảy
nhỏ này xé rách không khí mà sinh ra.
Trần Mộ lần đầu tiên nhìn thấy hư không kỹ có thanh thế khác thường như thế!
Hư không kỹ do một tay gã phát ra, thanh thế chẳng kém chút nào so với Tiêm
Vân Trùng Bạo!
Hư không kỹ của Duy A thì biến hóa khôn lường: chuỳ khí, đao khí, đạn khí, mỗi
một bộ vị trên cơ thể của y, ở mọi góc độ đều có thể phát ra hư không kỹ khiến
cho đối thủ không thể đề phòng. Nhưng phong cách của gã đầu trọc ở trước mắt
lại là hoàn toàn khác. Hư không kỹ của gã chỉ giới hạn ở hai cánh tay, nhưng
cũng chỉ bằng hai cánh tay này lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể
chống lại.
Trần Mộ không dám đỡ, “búa tạ” cực nặng! Bên trong búa khí còn ẩn chứa vô số
dòng khí cực nhỏ chạy loạn xạ tựa như những quả khí đạn, bất luận thứ gì dù va
chạm rất nhẹ vào nó đều có thể kích phát cho búa khí ầm ầm nổ tung! Hắn chỉ có
thể né tránh. Gã trọc căn bản cũng chẳng quan tâm, trực tiếp quấn hai tay như
buộc vào hai lưỡi búa! Quả thực khó mà tưởng tượng một gã to con như thế lại
có thể dụng xuất ra hư không kỹ tinh xảo đến vậy! Trần Mộ trong lòng vô cùng
tán thưởng.
Cái búa khí này trông thì đúng là đi theo con đường “trọng chuyết”, nhưng kết
cấu bên trong nó thực tế lại cực kỳ tinh tế. Mấy trăm luồng không khí nhỏ bé
bọc trong đó, khéo kết hợp đã tới mức tự cân bằng. Có thể làm được tới bước
này đã rất khó rồi, vậy mà lưỡi của búa khí lại bị nén thật chặt, thậm chí còn
gây ra cảm giác giống như là thủy tinh.
Trần Mộ vặn mình thối lui! Vẻ yêu dị của nạ mặt quỷ bị thân pháp quỷ mị của
hắn tạo thành tàn ảnh hư hư ảo ảo.
Gã trọc hừ lạnh một tiếng, hai chân nhả lực, cả người bắn vọt lên như một viên
đạn pháo, nơi chân dậm xuống mặt đất xuất hiện những vết rạn nứt như mạng
nhện. Ở giữa không trung, hai tay gã vẫn như cũ đều đều ổn định vung ra, hai
đạo búa khí cùng những tiếng bạo nổ đoàng đoàng như cá mập ngửi được mùi máu
tươi mà lao thẳng tới..
Tốc độ của đối phương cực nhanh, lực lượng khủng bố của đôi chân làm cho gã
trọc tựa như một người lò xo. Nhưng, với khí lưu tạp Đại Nê Thu nổi danh với
khả năng biến hướng kết hợp với lực bạo phát của hai chân, Trần Mộ tựa như một
đoàn ảo ảnh, hay như một sợi khói, phiêu hốt khó dò. Nếu nói gã trọc là một
mũi tên thì Trần Mộ liền là một màn sương khói.
Gã đầu trọc rất nhanh ý thức được, nếu tiếp tục như vậy thì không ổn, y tuyệt
đối không đuổi kịp đối phương. Gã quyết định dừng lại lấy tịnh chế động. Từ
tình thế trước mắt mà xét, gã không làm gì được đối phương nhưng đối phương
cũng chẳng làm được gì gã.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được kéo dãn.
Trần Mộ chú ý tới hai tay của gã trọc đang buông trước ngực, đám cơ bắp rất
nhỏ trên cánh tay vẫn chấn động từ từ như cũ, chỉ cần hắn đến gần một chút,
vậy thứ chờ đợi tuyệt đối sẽ là búa khí.
Nhìn gã đầu trọc đang tĩnh tại phía xa, Trần Mộ trong lòng thầm bái phục. Cho
tới tận bây giờ, ngoài Duy A và Hách Địch Lạp Đặc ra, đây là gã vô tạp lưu cực
mạnh mà hắn từng gặp. Một Vô tạp lưu đã phát triển lực lượng đến trình độ cao
nhất, bất luận kẻ nào chỉ cần tiến vào phạm vi công kích của gã, đều bị lực
lượng đơn thuần mà hoàn mỹ đả kích đến hủy diệt!
Nhưng mà bản thân mình lại là một tạp tu! Trần Mộ từ xa nhìn gã trọc, mặt quỷ
yên tĩnh và yêu dị, tay phải lật một cái, một tấm tạp phiến được hắn cắm vào
độ nghi.
Tên Tiếng Anh
Gã đại hán chặn đường híp mắt lại, khuôn mặt yêu dị cùng thân pháp quỷ mị của
đối phương khiến gã thất kinh. Gã biết rõ thực lực của đám binh sĩ bị lùa như
vịt này, thực lực bọn họ đều đạt tới trình độ dũng sĩ của bộ lạc. Nếu như chỉ
đơn lẻ một tên bị đánh bại, gã sẽ không giật mình như thế, nhưng cả đám dũng
sĩ này đều hoàn toàn bị đánh giết đến khiếp đảm, loại tình huống này gã tới
bây giờ cũng chưa từng thấy.
Đối phương lẻ loi một mình đứng ở đó, nhưng không biết tại sao một luồng cảm
giác ớn lạnh thẳng từ đáy lòng của gã bốc lên, tuy nhiên vẻ mặt gã vẫn bình
tĩnh như cũ. Gã cũng là cường giả, sự tự tin có được từ vô số những trận chiến
đâu dễ dàng bị đánh gục như thế?
- Anger!
Vẻ mặt gã nghiêm túc, tay phải để ngang trước ngực, hơi cúi người một chút.
Trần Mộ lạnh lùng nhìn chăm chú gã đầu trọc. Trên người đối phương để lộ ra
luồng sát khí tích tụ, thứ mà chỉ có kinh qua hàng ngàn trận chiến mới có thể
hình thành. Không chỉ có vậy, đây hẳn là cao thủ. Kinh nghiệm chiến đấu của
Trần Mộ với vô tạp lưu cực kỳ phong phú, nhất là những kinh nghiệm đối kháng
cùng với Weah, có thể giúp hắn có phán đoán chắc chắn nhất về vô tạp lưu. Hơn
nữa hắn cũng dám khẳng định, gã đại hán đầu trọc này ở Ma Cáp Địch Vực nhất
định là cao thủ trong cao thủ. Về điểm này, có thể từ niềm tin tràn đầy trên
nét mặt đám lính tráng xung quanh là nhìn ra được. Nhưng hắn lại không có thói
quen báo danh hiệu cùng đối thủ. Chiến đấu đối với hắn mà nói là sống hoặc
chết, không phải là chuyện hơn thua, mà cũng chẳng phải là chuyện vinh dự!
Phán đoán của Trần Mộ hết sức chính xác. Anger không chỉ là cao thủ mà còn là
thủ hạ mạnh nhất của Vương tại Ma Cáp Địch Vực, và cũng là chiến sĩ trung
thành nhất! Nhiệm vụ chủ yếu của gã là theo sát bên mình để bảo vệ Vương. Hôm
nay tình cờ đúng lúc gã vừa mới giao ca bàn giao công việc, rồi nghe được tin
báo có cao thủ xuất hiện, nhất thời nổi hứng nên dẫn người chạy tới.
Anger thấy Trần Mộ im lặng, cũng không rườm rà, vẻ mặt ngạo nghễ:
- Đến đây!
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của gã lập tức biến mất, mà đồng thời bóng của Trần
Mộ cũng tan biến. Rồi hai bóng người đột nhiên xuất hiện, không một chút hoa
mỹ mà va chạm. Quyền đối quyền.. “Rầm” một tiếng! Lực va chạm cực mạnh nén
không khí đến nổ tung, lấy hai người làm trung tâm, sóng xung kích điên cuồng
lan ra bốn phía.
Cơn đau nhức từ nắm đấm truyền đến làm cho Trần Mộ nhíu mày, thể lực mạnh
thật! Thân thể của Trần Mộ vốn rất cường ngạnh, nó được bài thể dục trong tạp
phiến thần bí nuôi dưỡng, được phương pháp rèn luyện do Weah truyền thụ rèn
luyện. sau khi được Tiêu Thanh tôi luyện lại, tố chất cơ thể của hắn mạnh mẽ
đến mức Trần Mộ tự đánh giá là khá biến thái. Về mặt này, kẻ duy nhất có thể
vượt qua hắn cũng chỉ có Weah, nhưng hôm nay hắn lại gặp được thêm một tên
nữa.
Tần suất ra tay của hai bên cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt, hai bên gần như đã
giao thủ cả đến chục lần. Mỗi một lần va chạm, lực lượng khủng bố của đối
phương đều làm cho tay của hắn thêm một phần đau đớn.
“Quá đã!” Anger trở nên cực kỳ hưng phấn, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, con mắt
trợn tròn, gân xanh trên trán nổi phồng lên.. đây là lần đầu tiên hắn gặp được
đối thủ có thể đối kháng với gã ở phương diện lực lượng, càng đánh gã càng
hưng phấn! “A a a a!” Cảm giác ngất ngây quay cuồng khiến cho Anger gầm gừ như
dã thú. Lực lượng của y không ngừng tăng trưởng!
Trần Mộ bắt đầu cảm thấy cánh tay tê dại khó chịu. Mà kỳ lạ, Vụ Sa Y lại không
có một chút tác dụng đối với gã đầu trọc này. Từ trước đến nay, Vụ Sa Y chưa
một lần thất bại, vậy mà lại không thể khiến cho gã đầu trọc nảy sinh đến một
giây hoảng hốt.
Trong lòng hắn khó hiểu, chẳng lẽ tinh thần của gã đại hán đầu trọc này đã đạt
tới tình trạng ngưng luyện vậy sao? Quyết định thật nhanh, đấu pháp của Trần
Mộ lập tức biến đổi, là Linh thức phối hợp với vô tạp lưu.
Linh thức là kỹ xảo độc đáo do Caesar sáng tạo, kỹ xảo này thoát thai từ kỹ
thuật cảm ứng của Vật Luyện Pháp Tắc, rồi tự mở ra một con đường mới, cảm ứng
đối với tĩnh vật đạt tới một trình độ mà trước giờ chưa từng có. Mặc dù Linh
thức là do Caesar sáng chế, nhưng Trần Mộ lại có cách nhìn nhận riêng của mình
về nó.
Thứ mà Linh thức của Caesar nhấn mạnh chính là bản năng và giác quan thứ sáu.
Cao thủ có bản năng chiến đấu dũng mãnh và giác quan thứ sáu nhạy cảm thường
có thể đưa ra phản ứng chính xác trong thời gian ngắn nhất trong từng tình
huống. Đây cũng là tư tưởng chủ đạo trong Linh thức của Caesar.
Nhưng Linh thức của Trần Mộ hoàn toàn bất đồng. Trước khi tiến vào nơi thâm
sâu trong Bách Uyên, mặc dù Trần Mộ cũng kinh qua rất nhiều trận chiến, nhưng
so với loại hiếu chiến điên cuồng như Caesar, thì bản năng và giác quan thứ
sáu tích lũy được của hắn còn xa mới đạt. Điều này đã làm cho Linh thức của
hắn kém xa, không có cách nào phát ra uy lực khủng bố như Caesar được.
Nhưng, Trần Mộ cũng có thứ sở đắc, đó chính là khả năng tính toán! Năng lực
tính toán khủng bố của hắn, ở trong đám tạp tu cũng chưa bao giờ xuất hiện
qua, cái thứ khác người này Trần Mộ thu được nhờ là một chế tạp sư, một thân
phận khác của hắn. Sau khi tự nhận thấy mình không có cách nào phát huy uy lực
của Linh thức Caesar đến tận cùng, hắn đã bắt đầu tìm phương pháp thích hợp
cho mình. Và thế là Linh thức của Trần Mộ dần dần thành hình.
Trong cuộc chiến đấu đang kịch liệt, Trần Mộ bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Thế giới ầm ĩ bị cách li bởi vô số những tia màu trắng tinh tế tới mức không
thể tinh tế hơn, tạo thành một cái thế giới tinh vi đến cực điểm. Mỗi một
luồng không khí biến hóa, mỗi một thay đổi nhỏ về khoảng cách, mỗi một góc độ
biến hóa, từng cái từng cái từng cái, vô số biến hóa tạo thành một thế giới có
kết cấu linh động cực kỳ tinh tế! Đây chính là Linh thức của Trần Mộ.
Công kích không được tính là nhanh, lộ tuyến cũng vẫn rõ ràng như thế, còn lực
lượng so với trước thì yếu đi đôi chút, nhưng Anger lập tức cảm nhận được áp
lực trước đó chưa từng có. Đối phương nhắm mắt nhưng gã lại cảm nhận được uy
hiếp cực kỳ mãnh liệt. Nếu nói giao thủ lúc trước làm cho gã sung sướng điên
cuồng, hưng phấn tới mức gầm rú, thì bây giờ gã lại như bị nhét đầu vào một
thùng nước đá, như bị một con rắn độc đang săm soi, gã đã ngửi được mùi vị của
tử vong.
Không ai có thể đối mặt tử vong mà còn hưng phấn tới mức hú hét, gã cũng không
thể.
Mỗi lần đối phương công kích là một lần khiến gã cực kỳ khó chịu. Lực lượng
của đối phương không bằng nhưng cũng kém không nhiều, nhưng đối phương mỗi lần
công kích đều nhằm vào khu vực mà gã khó lòng chống đỡ, hoặcở chỗ mà lực lượng
của hắn bạc nhược, từng cái từng cái từng cái, mà mỗi chiêu đáp trả của gã lại
như sớm đã bị đối phương đoán trước mất rồi. Đối phương ung dung chống đỡ, ung
dung phản kích, ung dung bố cục..
Đúng, đây chính là bố cục. Nó không phải là bác đấu, mà lại giống như một ván
cờ.
Điều này thực quá hoang đường, nhưng cái cảm giác vớ vẩn tuyệt luân này lại vô
cùng mãnh liệt! Công kích của đối phương không tính là mạnh, nhưng liên miên
không ngừng tựa như một cái lưới lớn, còn gã lại là con cá đang giãy dụa ở
trong, càng giãy dụa thì cái lưới lại càng thít chặt.
Anger thân kinh bách chiến, kinh nghiệm thực chiến phong phú vô cùng. Gã biết
rõ nếu không ứng biến được, vậy chính mình sẽ thực sự trở thành con cá trong
lưới kia. Gã bỗng dưng hét to một tiếng, cơ bắp toàn thân rung động, hai tay
đột ngột chậm lại, xòe ra như ôm búa tạ, thế tựa ngàn cân.
- Rầm đoành đoành!
Hai tay của gã múa lên phá không khí mà sinh ra “tiếng của lôi điện truyền
trong tầng mây.” Trần Mộ biến sắc. Hư không kỹ! Đây là hư không kỹ! Ở trong
Linh thức, hắn cảm giác rõ ràng được mỗi khối cơ bắp trên hai tay của gã đầu
trọc đều ở chấn động với một tần suất kinh người. Mỗi một lần hai tay gã vung
lên, những cơ bắp chấn động này hình thành một dòng không khí tụ tập về một
chỗ.
Không giống như đao khí sắc bén của Weah, đao khí mà gã đầu trọc hình thành
tương tự như búa tạ. Mặt trước trông giống như lưỡi búa, còn phía sau lại là
do mấy trăm dòng không khí nhỏ bé chảy loạn tạo thành, trông tựa như dòng điện
uốn lượn. Tiếng “Rầm đoành đoành” của không khí chính là do những dòng chảy
nhỏ này xé rách không khí mà sinh ra.
Trần Mộ lần đầu tiên nhìn thấy hư không kỹ có thanh thế khác thường như thế!
Hư không kỹ do một tay gã phát ra, thanh thế chẳng kém chút nào so với Tiêm
Vân Trùng Bạo!
Hư không kỹ của Weah thì biến hóa khôn lường: chuỳ khí, đao khí, đạn khí, mỗi
một bộ vị trên cơ thể của y, ở mọi góc độ đều có thể phát ra hư không kỹ khiến
cho đối thủ không thể đề phòng. Nhưng phong cách của gã đầu trọc ở trước mắt
lại là hoàn toàn khác. Hư không kỹ của gã chỉ giới hạn ở hai cánh tay, nhưng
cũng chỉ bằng hai cánh tay này lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể
chống lại.
Trần Mộ không dám đỡ, “búa tạ” cực nặng! Bên trong búa khí còn ẩn chứa vô số
dòng khí cực nhỏ chạy loạn xạ tựa như những quả khí đạn, bất luận thứ gì dù va
chạm rất nhẹ vào nó đều có thể kích phát cho búa khí ầm ầm nổ tung! Hắn chỉ có
thể né tránh. Gã trọc căn bản cũng chẳng quan tâm, trực tiếp quấn hai tay như
buộc vào hai lưỡi búa! Quả thực khó mà tưởng tượng một gã to con như thế lại
có thể dụng xuất ra hư không kỹ tinh xảo đến vậy! Trần Mộ trong lòng vô cùng
tán thưởng.
Cái búa khí này trông thì đúng là đi theo con đường “trọng chuyết”, nhưng kết
cấu bên trong nó thực tế lại cực kỳ tinh tế. Mấy trăm luồng không khí nhỏ bé
bọc trong đó, khéo kết hợp đã tới mức tự cân bằng. Có thể làm được tới bước
này đã rất khó rồi, vậy mà lưỡi của búa khí lại bị nén thật chặt, thậm chí còn
gây ra cảm giác giống như là thủy tinh.
Trần Mộ vặn mình thối lui! Vẻ yêu dị của nạ mặt quỷ bị thân pháp quỷ mị của
hắn tạo thành tàn ảnh hư hư ảo ảo.
Gã trọc hừ lạnh một tiếng, hai chân nhả lực, cả người bắn vọt lên như một viên
đạn pháo, nơi chân dậm xuống mặt đất xuất hiện những vết rạn nứt như mạng
nhện. Ở giữa không trung, hai tay gã vẫn như cũ đều đều ổn định vung ra, hai
đạo búa khí cùng những tiếng bạo nổ đoàng đoàng như cá mập ngửi được mùi máu
tươi mà lao thẳng tới..
Tốc độ của đối phương cực nhanh, lực lượng khủng bố của đôi chân làm cho gã
trọc tựa như một người lò xo. Nhưng, với khí lưu tạp Đại Nê Thu nổi danh với
khả năng biến hướng kết hợp với lực bạo phát của hai chân, Trần Mộ tựa như một
đoàn ảo ảnh, hay như một sợi khói, phiêu hốt khó dò. Nếu nói gã trọc là một
mũi tên thì Trần Mộ liền là một màn sương khói.
Gã đầu trọc rất nhanh ý thức được, nếu tiếp tục như vậy thì không ổn, y tuyệt
đối không đuổi kịp đối phương. Gã quyết định dừng lại lấy tịnh chế động. Từ
tình thế trước mắt mà xét, gã không làm gì được đối phương nhưng đối phương
cũng chẳng làm được gì gã.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được kéo dãn.
Trần Mộ chú ý tới hai tay của gã trọc đang buông trước ngực, đám cơ bắp rất
nhỏ trên cánh tay vẫn chấn động từ từ như cũ, chỉ cần hắn đến gần một chút,
vậy thứ chờ đợi tuyệt đối sẽ là búa khí.
Nhìn gã đầu trọc đang tĩnh tại phía xa, Trần Mộ trong lòng thầm bái phục. Cho
tới tận bây giờ, ngoài Weah và Helidate ra, đây là gã vô tạp lưu cực mạnh mà
hắn từng gặp. Một Vô tạp lưu đã phát triển lực lượng đến trình độ cao nhất,
bất luận kẻ nào chỉ cần tiến vào phạm vi công kích của gã, đều bị lực lượng
đơn thuần mà hoàn mỹ đả kích đến hủy diệt!
Nhưng mà bản thân mình lại là một tạp tu! Trần Mộ từ xa nhìn gã trọc, mặt quỷ
yên tĩnh và yêu dị, tay phải lật một cái, một tấm tạp phiến được hắn cắm vào
độ nghi.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Xovic |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 275 |