Chín ngày sau, nhật nguyệt đồng huy
Lúc này.
Khi đoàn người của Mục Phù Sinh đến trên không quốc đô.
Bên dưới, vô số thần dân của Cửu Long Thần Triều hò reo.
Có người hô to rằng Thái tử điện hạ lập chiến công hiển hách, bảo vệ được Cửu Long Thần Triều.
Có người nói rằng tướng sĩ thà chết không lùi.
Tất nhiên… phần đông vẫn là đang hò reo vì Mục Phù Sinh.
Những chuyện của Mục Phù Sinh nơi tiền tuyến đã được đội quân trinh sát truyền khắp Cửu Long Thần Triều.
Đây cũng là ý của Cửu Bạch Lộ và Cửu Huyền.
Mục Phù Sinh không nhịn được ghé sát mặt Cửu Bạch Lộ, che miệng thì thầm: "Chuyện gì đây? Đừng đẩy ta ra trước màn thế chứ, ở sau hậu trường không phải tốt hơn sao?"
Trong đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của Cửu Bạch Lộ ngập tràn ý cười.
"Như vậy thì mới chặn miệng đám triều thần không chấp nhận ngươi, để ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên ngươi, chẳng lẽ ngươi không vui sao?"
Chấp nhận?
Mục Phù Sinh trợn mắt.
Quan tâm bọn họ có chấp nhận hay không làm gì! Họ là ai? Chỉ cần không làm điều gì trên đầu hắn, Mục Phù Sinh chẳng thèm để ý đến họ.
Băng qua dòng người rộn ràng.
Đi qua cổng thành, dọc con đường lát đá xanh bằng phẳng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân của đội thị vệ tuần tra đi ngang qua.
Trước mắt là từng cung điện mái cong uốn lượn, đấu củng, chạm khắc tinh xảo, sống động như thật.
Trước triều đình, quần thần tụ họp, đến cả quốc chủ của Thần Triều cũng tự mình đứng ở hàng đầu, nhìn đoàn người Mục Phù Sinh đến với vẻ mặt vui mừng.
Các đại thần cũng đều cúi mình chào đám người Mục Phù Sinh.
Trong số đó, có cả những đại thần trước đây không đồng ý để Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh ở bên nhau.
Quốc chủ bước lên trước, vỗ vai Mục Phù Sinh, cười nói: “Tiểu tử, giờ ngươi là ân nhân của Cửu Long Thần Triều chúng ta.”
Mục Phù Sinh khẽ thở dài trong lòng, rồi nói: “Chuyện này vốn có liên quan đến ta, làm vậy cũng là lẽ phải.”
“Có công mà không kiêu ngạo, trẻ tuổi mà có được tâm thái như ngươi thật hiếm.”
Các đại thần khác cũng đồng loạt tán thưởng.
Chỉ là khen ngợi một lúc, rất nhanh sau đó, các đại thần liền tụ lại bên đám người Sở Tinh Hà.
Đối với bọn họ mà nói, mặc dù lần này Cửu Long Thần Triều được cứu bởi Mục Phù Sinh, nhưng Sở Tinh Hà lại là Điện chủ của Tinh Thần Điện, chưa kể Đại trưởng lão của Thất Bảo Thánh Tông cũng đang ở đây.
Tạo quan hệ tốt với họ mới đem lại lợi ích to lớn hơn.
Ít nhất trong mắt họ là như vậy.
“Được rồi, các vị di chuyển vào triều đi.”
Quốc chủ nói.
Mọi người đi vào triều đình, các đại thần đứng hai bên.
Còn Sở Tinh Hà, Đại trưởng lão của Thánh Tông và đám người Mục Phù Sinh thì được ban chỗ ngồi.
“Trước tiên vẫn phải cảm tạ Mục Phù Sinh đã tận lực giúp đỡ Cửu Long Thần Triều lần này.”
Quốc chủ cười nói: “Ngày sau, toàn Hỗn Độn Giới cũng sẽ biết tin này, vậy ngươi và Bạch Lộ cũng nên định hôn rồi.”
Nói đến đây, quốc chủ nhìn sang Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh thoáng sững người, nhanh vậy sao?
Không đợi Mục Phù Sinh nói gì, Cửu Bạch Lộ đã nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng, chuyện này không cần vội, sau này hãy nói.”
Mục Phù Sinh bất chợt quay sang nhìn Cửu Bạch Lộ.
Cửu Bạch Lộ tiếp tục: “Hiện tại vẫn nên tập trung vào nâng cao cảnh giới, hơn nữa… bên Phù Sinh còn có chuyện quan trọng cần xử lý.”
Thấy vậy.
Quốc chủ cũng không ép buộc, gật đầu nói: “Nếu ngươi đã nói như vậy, thì việc này cứ tạm gác lại.”
Sau đó, quốc chủ nhìn về phía Sở Tinh Hà.
“Cũng cảm ơn Sở Điện Chủ đã ra tay giúp đỡ, về sau nếu cần đến Cửu Long Thần Triều, Sở Điện Chủ cứ nói thẳng.”
“Dù Cửu Long Thần Triều không bằng Tinh Thần Điện...”
Sở Tinh Hà cười lắc đầu, nói: “Không cần mang gánh nặng trong lòng, bản tọa cũng không vì các ngươi.”
“Nói mới nhớ, đã lâu không gặp Viện trưởng.”
Nói đến đây, Sở Tinh Hà nhìn về phía Viện trưởng Hỗn Linh Học Viện.
Đúng vậy, Sở Tinh Hà cũng xuất thân từ Hỗn Linh Học Viện, được coi là người thành công nhất trong lịch sử học viện.
Viện trưởng Hỗn Linh Học Viện cười, bắt chuyện với Sở Tinh Hà.
Đại trưởng lão của Thánh Tông và Quý Dương thì đang cùng quốc chủ và Cửu Huyền bàn chuyện phái cao thủ đến Cửu Long Thần Triều.
Thấy vậy, đám người Mục Phù Sinh đứng sang một bên, thảo luận về chuyện tiếp theo.
“Ừm, chuyện bên này coi như xong, tiếp theo là chuyện của Đại sư huynh và Hứa sư đệ phải không?”
Mục Phù Sinh hỏi.
Tiểu Hắc gật đầu: “Hứa sư đệ vẫn đang nằm vùng trong Hứa gia, Nhị sư tỷ cũng ở đó, chỉ là sau sự việc kia thì vẫn không có tiến triển gì.
Còn Đại sư huynh thì đang ở trụ sở Ám Vực, hợp tác với phụ mẫu của Hứa sư đệ để điều tra Hiên Viên thị.”
Không có tiến triển sao.
Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày.
Hứa gia và Hiên Viên thị đều là những thế lực hàng đầu của Hỗn Độn Giới, ngang tầm với Thất Bảo Thánh Tông... không, thậm chí còn có nội tình sâu hơn.
Thế gia và tông môn vốn có sự khác biệt về bản chất.
Thế gia có liên kết huyết mạch, tồn tại lâu như vậy, nội tình chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn tông môn.
Muốn mở ra lỗ hổng từ loại thế lực cấp bậc này, chẳng khác nào nhổ răng cọp, rút ngược vảy rồng.
“Vậy chúng ta sau này sẽ đến giúp Đại sư huynh và Hứa sư đệ sao?” Thạch Sinh hỏi.
Mục Phù Sinh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng giúp như thế nào đây? Nếu không có lỗ hổng thì chúng ta cũng không thể cung cấp nhiều sự hỗ trợ, vẫn phải dựa vào chính đám người Hứa sư đệ thôi.”
Thạch Sinh nghĩ một chút rồi nói: “Vậy có thể mượn lực của Tinh Thần Điện và Thất Bảo Thánh Tông không?”
“Trước đây ta cũng nghĩ vậy... nhưng liên quan đến bí mật của Hứa gia và Hiên Viên thị, dù mượn lực các thế lực khác cũng không có cách nào mở ra lỗ hổng.”
Khi Mục Phù Sinh nói xong.
Không biết từ lúc nào, Sở Tinh Hà đã ghé lại cười nói: “Vậy xem ra vận may của các ngươi không tồi, vừa vặn vài ngày tới sẽ có cơ hội như vậy.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lúc này, Đại trưởng lão của Thánh Tông cũng đến gần nói:
“Nếu các ngươi muốn tiếp xúc với Hứa gia và Hiên Viên thị thì chỉ có cơ hội đó mà thôi, dù sao trong thời gian qua hai thế gia này đều vô cùng cẩn thận, không cho phép ngoại nhân đến gần phạm vi thế lực, càng không cho phép đệ tử trong tộc tự do ra vào.”
Sở Tinh Hà tiếp lời:
“Các ngươi đã nghe đến Hỗn Độn Thần Triều chưa? Chín ngày sau, chính là thời khắc mười vạn năm một lần, ngày nhật nguyệt đồng huy, tinh diệu thiên đia.
Khi đó, chính là lúc nhiều di chỉ của Hỗn Độn Thần Triều xuất hiện.”
Hỗn Độn Thần Triều?
Mọi người sửng sốt.
Đại trưởng lão của Thánh Tông gật đầu:
“Dù chỉ là các di chỉ phân tán khắp nơi, nhưng chỉ khi lấy được Nhật Nguyệt Lệnh từ những di chỉ đó mới có cơ hội tiến vào đại bản doanh của Hỗn Độn Thần Triều.”
“Đến lúc đó, dù Hứa gia và Hiên Viên thị có thận trọng đến đâu cũng sẽ cử tinh anh đến di chỉ.
Khi đó chính là cơ hội tốt nhất để các ngươi tiếp cận với Hứa gia và Hiên Viên thị.”
Mọi người nhìn nhau.
Tiểu Hắc và Thạch Sinh đều mỉm cười.
“Vậy quyết định rồi?”
Cổ Thánh nhìn Mục Phù Sinh, không bày tỏ ý kiến gì, bèn hỏi: “Ý của Mục huynh thế nào?”
“Ý của ta?”
Mục Phù Sinh chỉ vào mình, cười khổ một tiếng: “Hai sư huynh đã quyết định rồi, ý của ta còn quan trọng sao?”
Thạch Sinh sư huynh thì không cần nói, đặc biệt là Tiểu Hắc sư huynh... những quyết định mà hắn đưa ra, ngoài sư tôn ra thì ai kéo lại được?
Cửu Bạch Lộ vỗ vai Mục Phù Sinh, an ủi: “Không sao, sau này những việc nhỏ giữa chúng ta cứ để ngươi làm chủ.”
Mục Phù Sinh sững sờ, chưa kịp phản ứng đã buột miệng hỏi: “Vậy còn việc lớn?”
Cửu Bạch Lộ mỉm cười: “Nhà chúng ta không có việc lớn.”
Mục Phù Sinh muốn khóc.
Đăng bởi | orange34 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 37 |