Lửa tình
Chương 209
Lại nhìn thấy một tấm ảnh chụp quán cà phê, Xương Đông ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đang lật xem một tập thơ, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa kính chiếu nghiêng vào, tách cà phê trong tay bốc khói lượn lờ.
Kiểu tạo dáng này, nói như thế nào nhỉ, không phải là không đẹp nhưng áp dụng cho Xương Đông......
Diệp Lưu Tây có chút….: Dù sao, cô nhìn quen chính là phong thái nhà nghệ thuật khắc Rối bóng của anh rồi.
Xương Đông ra vẻ bình tĩnh: “Lúc ấy tạp chí yêu cầu, muốn thể hiện cuộc sống hàng ngày, liền đến quán cà phê chụp một tấm, được rồi đừng xem nữa, thực sự không có nội dung gì...”.
Anh đưa tay toan rút quyển tạp chí về thì Diệp Lưu Tây giơ tay cao lên đọc: "Người đàn ông này, bề ngoài ôn hòa, nhưng rất khó tưởng tượng, bên trong ẩn chứa sự dẻo dai sắc sảo, bạn đồng hành nói, anh ấy chính là...”.
Xương Đông sởn cả gai ốc, bất chấp nhào đến cướp lại, Diệp Lưu Tây cười to, chơi trò giành giật với anh, có lúc đem quyển tạp chí giơ lên cao, có lúc giấu ở dưới người, còn tranh thủ đọc đôi ba câu --
"Tôi nghĩ, quá chói lóa sẽ dễ làm lóa mắt, tém tém lại thì dễ thu hút ánh nhìn thân thiện của mọi người hơn...”.
Thật sự là chịu hết nổi rồi, nghe thêm một chữ nữa là anh sẽ nổ tung mất, Xương Đông đưa tay xuống dưới người cô, ôm cô lên, sau đó áp cả người lên......
Diệp Lưu Tây bỗng nhiên không đọc nữa.
Hơi thở của cô có chút dồn dập, tạp chí đang che ở bên môi, đôi môi ướt át cọ sát mép trang giấy, hai tay nắm chặt quyển tạp chí, lông mi cong cong, đầu mi khẽ run khiến cổ họng anh thắt lại.
Xương Đông vươn tay, từ từ rút quyển tạp chí ném sang một bên, sau đó cúi đầu.
Diệp Lưu Tây nhắm mắt lại.
Xương Đông bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giọng khàn khàn kiềm chế, khẽ khàng nói: “Chờ một chút, giữ nguyên tư thế này, đừng cử động”.
Anh xoay người ra khỏi giường.
Diệp Lưu Tây tò mò quay người ra xem ......
Anh đi tới cạnh cửa, khóa trái cửa.
Đi tới cửa sổ, kiểm tra chốt cửa sổ, kéo rèm thật chặt.
Cuối cùng tắt đèn.
Khi trở về, trước tiên giải thích với cô: “Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra”.
Diệp Lưu Tây cười sặc sụa, nhưng nụ cười này rất nhanh tắt lịm biến thanh hơi thở hổn hển bởi nụ hôn của anh, Xương Đông tiến đến bên tai cô, giọng khẽ khàng đến mức gần như mê hoặc: "Em thích dịu dàng hay mãnh liệt?".
Diệp Lưu Tây cắn môi dưới.
Bóng đêm dịu dàng trong phòng tràn ra, cô nghe thấy mình nói: “Thử hết đi”.
……………………..
Diệp Lưu Tây bị Xương Đông hôn đến mềm nhũn cả người.
Cô cảm thấy mình kém cỏi quá, người như cô, lên giường cũng nên chiếm thượng phong không phải sao, nhưng không có cách nào khác, Xương Đông như thể trời sinh đã khắc cô, anh vừa đến gần, thân thể cô sẽ như nhũn ra, thậm chí một ánh mắt, cũng có thể làm cho lỗ tai cô đỏ bừng.
Vậy thì bị anh chinh phục là được rồi, dù sao cũng cam tâm tình nguyện.
Trong lúc ý loạn tình mê, Xương Đông ôm cô trở mình, đổi thành cô ở phía trên, một tay cầm lấy eo mềm mại của cô, tay kia nắm lấy chân cô, nâng người cô lên một chút.
Diệp Lưu Tây còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bên hông tê dại: Anh vùi đầu vào nơi eo cô, tinh tế hôn lên đó, mỗi lúc một nhanh một mạnh hơn.
Ngực bị đầu anh đụng phải, trong đau đớn lại bị sợi tóc anh cọ cọ ngứa ngứa, Diệp Lưu Tây rên rỉ một tiếng, liều mạng muốn cong người lên, Xương Đông lại bỗng nhiên xoay trận địa, kéo người cô dịch xuống một chút, ngửa đầu hôn lên.
Diệp Lưu Tây đầu óc mơ hồ, theo bản năng muốn lui về phía sau, tay của anh vuốt ve lưng cô, trực tiếp chặn đường lui, rất nhanh lại trượt xuống từ bên sườn, tiếp tục vuốt ve hoặc nhẹ nhàng hoặc mạnh bạo xoa nắn, Diệp Lưu Tây chỉ chống đỡ hai giây liền mềm nhũn xuống. Anh giống như con sói ôm chặt cô, hôn rồi mút không chỗ nào buông tha.
Diệp Lưu Tây rên rỉ ra tiếng, cằm để lên đỉnh đầu anh, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trong lúc thở dốc dồn dập, dần dần theo không kịp tiết tấu của anh, đến thời điểm tưởng như không chịu nổi thì thân thể cô bỗng nhẹ bẫng, Xương Đông lại đặt cô nằm ngửa xuống giường.
Tư thế này vô cùng vững vàng, Diệp Lưu Tây dường như muốn cảm kích anh.
Ngay cả sức lực cử động ngón tay cô cũng không còn.
Trong bóng tối, Xương Đông ngồi dậy, cởi từng món đồ trên người cả hai, tiện tay ném ra ngoài - thính lực của Diệp Lưu Tây giờ phút này nhạy cảm đến kinh người, âm thanh từng món đồ rơi xuống đất đều khiến cô căng thẳng.
Rốt cục cơ thể trần trụi của anh đã áp lên cô, một cánh tay anh luồn xuống nhấc cô lên, tay kia mơn trớn dọc theo thân thể cô, khi dừng đến quần lót của cô thì thuận tay kéo trượt đến khửu chân rồi anh lại lần theo chân cô kéo sang một bên
Diệp Lưu Tây theo bản năng muốn khép lại.
Chậm một bước, hông của anh đã đè xuống, hỏi cô: “Em có muốn không?”.
Diệp Lưu Tây khàn khàn ừ một tiếng.
Xương Đông khẽ khàng nói: “Anh sẽ chậm một chút”.
Diệp Lưu Tây thả lỏng người, trong đầu hiện lên ý nghĩ: Hoàn hảo.
Nhưng ngay sau đó, cô liền hiểu được cái sự chậm kia dày vò cỡ nào.
Anh lại có thể nhẫn nhịn từng chút từng chút tiến vào thân thể của cô.
Cô cuối cùng cũng sẽ là của anh, cho nên anh không vội vàng, anh gần như cố chấp đối với quá trình này, ăn cái gì không cầu no, nhưng phải thỏa mãn vị giác, giống như khắc Rối bóng, mỗi đường dao mỗi khác nhưng phải khắc đúng chỗ -- anh có được cô, mỗi một giây đều quan trọng, từng cảm giác của anh đều phải cảm nhận được trọn vẹn.
Anh biết quá trình này chắc chắn sẽ khiến cô dày vò.
Diệp Lưu Tây thì lại thích tiến thẳng đến kết quả, bỏ qua hết thảy những cái gọi là nhẹ nhàng vui vẻ triền miên, không muốn dây dưa dài dòng.
Thà chết đều muốn một dao cắt cổ họng, chứ cô không chịu nổi anh lấy nước sôi nấu chín cô thế này.
Có mấy lần, cô thậm chí nhấc cả người lên, muốn chủ động nghênh đón anh để đẩy nhanh tiến độ, Xương Đông không nhường, khiến cô không thể động đậy, lên trời xuống đất đều không có cửa, cầu sinh cầu tử cũng hết đường.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 432 |