Giải cứu Đường mập
Chương 219
Khó mà nói, có khi một ngày nửa ngày, có khi ba đến năm ngày.
"Sẽ gây ra những tổn hại gì?".
"Cũng khó mà nói, bình thường lúc Thất Khiếu Mặt Kim Gia chảy máu, mỏ quặng sẽ ngừng khai thác vài ngày, chờ động đất qua đi lại vào khai thác. Đường hầm Thất Khiếu thì không ai biết, nhưng các đường hầm khác gặp phải động đất thì bị lún hoặc sạt lở là chuyện thường -- Tiểu thư Lưu Tây, nếu như là bạn bè không quan trọng, không đáng mạo hiểm như vậy đâu?".
Diệp Lưu Tây nhìn ông ta một cái: “Mặc dù mục đích của chuyến đi này là cứu Đường Mập, nhưng kỳ thật trong lòng mọi người biết thừa, cứu hắn chỉ là thuận tiện thôi -- chẳng lẽ không phải bởi vì Giang Trảm muốn báo thù phá Thành và lấy Cốc Mã não Đầu Thú sao? Một kiếp này tránh không tránh được đâu, hôm nay không mạo hiểm thì mai mốt cũng phải mạo hiểm, dù sao sớm muộn gì cũng bị đâm một dao, chọn ngày không bằng gặp ngày”.
“Hơn nữa, Giang Trảm từng làm khổ sai ở mỏ vàng, chắc chắn đã nghe lời đồn Thất Khiếu chảy máu này, mọi người giao dịch trực tiếp, lỡ có động đất cũng không ai thoát được, Giang Trảm lên kế hoạch lâu như vậy, không thể nào muốn kéo tôi chết chung, đúng không?”.
Nói đến nước này, Triệu Quan Thọ cũng không khuyên nhiều: “Vị thế mỏ vàng rất đặc thù, Sơn Môn là cửa ra vào duy nhất, mỗi điểm trên cao đều có Kim Vũ Vệ canh gác, chúng tôi dẫn địa hỏa làm phòng hộ, cho dù là chim bay qua, đều sẽ bị thiêu thành tro tàn. Giang Trảm không đi vào bằng Sơn Môn, không đi qua các vị trí trên cao, mà vẫn có thể tiến vào Nanh Quỷ, thật sự kỳ lạ”.
Diệp Lưu Tây ngắt lời ông ta: "Vậy hắn năm đó cũng không đi ra bằng Sơn Môn, không trèo lên chỗ cao mà vẫn trốn thoát từ trong hầm mỏ, ông chưa từng nghi ngờ mỏ này còn có lối ra bí mật khác sao?".
Triệu Quan Thọ cứng họng.
Năm đó Giang Trảm chỉ là một thằng nhóc, cũng không phải nhân vật khó lường như bây giờ, hơn nữa trong mỏ có người chết do đói, mệt hay bị đánh là chuyện bình thường, mất tích một hai người là chuyện không hiếm -- nếu không phải sau này Giang Trảm tung tin mình từng trốn thoát từ mỏ vàng thì ai biết hắn từng làm ở mỏ kia chứ?
Ông ta nói tiếp: “Cho nên lần này tôi mang theo cả Mãnh Cầm Vệ đến đây, phối hợp với Kim Vũ Vệ ở bên ngoài phòng vệ tuần tra, chính là muốn tìm ra lối ra bí mật của hắn”.
Diệp Lưu Tây rất thẳng thắn: "Vậy ông định cử bao nhiêu người theo tôi tiến vào đường hầm đây?".
Cô nói lời này, cũng không phải trông cậy vào người của Triệu Quan Thọ, mà là đoàn xe dài như thế, gióng trống khua chiêng đến, nếu như cuối cùng chỉ có cô, Xương Đông, A Hòa ba người tiến vào đường hầm, những người khác đều ngửa đầu xem kịch, vậy cũng quá buồn cười.
Triệu Quan Thọ quả nhiên cũng rất sĩ diện: “Tôi sẽ tận lực... sắp xếp một đội mười người đi theo cô”.
Mãnh Cầm Vệ xuất thân cũng không tầm thường, sau lưng có gia tộc chống lưng, không phải là chuyện không thể hy sinh oanh liệt. Nhưng lúc nguy hiểm rõ ràng bị cử đi chịu chết, e là hứng không ít chỉ trích, cho nên mặc dù quyền cao chức trọng như Triệu Quan Thọ, cũng phải hạn chế quân số.
Như vậy Diệp Lưu Tây đã rất hài lòng.
Vừa qua mười giờ, Diệp Lưu Tây bên này liền bắt đầu chuẩn bị tiến vào đường hầm.
Trong mỏ có Lưu quang dẫn đường, họ vốn định buộc nó vào con chó để cho nó đi trước dò đường kiêm chiếu sáng, nhưng bảy tám con chó, tất cả sợ đến chân mềm nhũn, vì thế trọng trách này liền rơi vào Trấn Tứ Hải - nó có cánh, không dễ buộc dây nên chỉ có thể dán từng miếng Lưu quang lên khắp thân nó, trông cứ như một con gà phát sáng, cộng thêm ý chí chiến đấu sục sôi, nếu không phải là Xương Đông túm lấy xích sắt, nó đã sớm hùng hục tự mình bay vào mỏ.
Mãnh Cầm Vệ trang bị đầy đủ, có thiết bảo vệ đầu gối, bảo vệ cánh tay, áo giáp lưng, Kim Vũ Vệ còn đưa tới mũ bảo hộ có khảm Lưu quang - nhưng mọi việc có lợi có hại, nếu như mặc toàn bộ những thứ kia vào thì hoạt động rất bất tiện, cho nên Diệp Lưu Tây cùng Xương Đông chỉ đeo bảo vệ cánh tay cùng mũ bảo hộ, những thứ khác như mặt nạ phòng độc đơn giản, bọc cao su chống ăn mòn......, Xương Đông đều nhét vào balo trên lưng chờ lấy ra dùng.
Cả đám người kiên nhẫn chờ đến mười một giờ như đã định.
Sắp đến giờ hẹn khiến người ta cảm thấy vô cùng nôn nao, Xương Đông bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi A Hòa: "Đến 'mười một giờ đêm', có phải chú ý đến điều gì không?".
A Hòa không hiểu: “Ý anh là sao?”.
"Tôi nhớ lúc ở quán trọ Cây Hoa đỏ, hay bất kể là quán trọ nào thì cứ đến mười một giờ đêm là thời gian tắt đèn, bây giờ Giang Trảm lại hẹn mười một giờ, thì có lời đồn nào về thời gian này không?".
A Hòa nói: "Nói chung là thời điểm không tốt, mười một giờ đêm bắt đầu là giờ Tý, mà giờ Tý lại cách rất xa lúc dương khí cực thịnh...”.
Nói xong, bỗng nhiên biến sắc, cổ họng bị người ta bóp chặt, hai mắt trợn trừng, thân thể không ngừng co giật, Xương Đông ngỡ ngàng, đang định lên tiếng, cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, gọi: “Diệp Lưu Tây”.
Giọng của Giang Trảm.
Diệp Lưu Tây nhìn về phía A Hòa, cô thừa biết Giang Trảm không thấy được vẻ mặt của mình, hay là không nhịn được cười khẩy: "Rất đúng giờ, đến rồi à?".
“Phải, đang chờ cô đây”.
Diệp Lưu Tây ngẩng đầu nhìn miệng Kim Gia đang hé mở trên cao: "Tôi vẫn đứng ở cửa vào đường hầm Nanh Quỷ nãy giờ mà không thấy có người đi vào. Giang Trảm, đừng có nói là anh chưa vào bên trong đấy nhé? Mặt Kim Gia đã Thất Khiếu chảy máu từ ban ngày, anh lừa tôi đi vào, đến lúc động đất, tôi bị chôn sống ở bên trong, chẳng phải là quá xui xẻo sao?".
Giang Trảm thản nhiên nói: “Vậy để Kim Gia nhe răng với cô nhé”.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 361 |