Hình xăm trên tay
Chương 239
"Hết rồi, tôi nhìn thấy bức họa đó, trên đó chỉ ghi vậy thôi. Ài, cậu nói xem, việc này có tức không chứ, cũng chẳng phải chuyện cơ mật gì, cho Phương Sĩ bình thường chúng tôi biết thì đã sao? Với những nhánh tộc xa như chúng tôi vốn đã thiệt thòi hơn những Phương Sĩ của Thành Hắc Thạch rồi. Vậy mà còn che che giấu giấu chúng tôi những kiến thức cơ bản này nữa, xuất phát điểm kém người ta xa quá mà”.
Ông đang dông dài được một nửa, bỗng dưng im miệng; Xương Đông sắc mặt ngưng trọng, lông mày nhíu chặt, căn bản cũng không nghe ông ta nói chuyện.
Lúc này Lý Kim Ngao mới nhớ tới, Xương Đông là một "bệnh nhân", thầy thuốc dặn dò phải giữ tâm tình ổn định, không nên tức giận, bản thân mình lại lải nhải kể khổ nãy giờ, dường như có chút không đúng lắm.
Ông ngượng ngùng: “Vậy, tôi về trước đây...... Cậu cứ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi ha......”.
……
Xương Đông ngồi đến chạng vạng tối.
Đường Mập đi ra gọi anh ăn cơm, không nhịn được nói: "Anh Đông à, anh cứ ngồi bất động như thế, không lạnh à, tay chân đều cóng cả rồi, cho dù thích ngắm hoa mai, cũng không đến mức liều mạng như vậy chứ...”.
Xương Đông đột nhiên hỏi hắn: "Cậu bị bắt cóc nhiều ngày như vậy, hẳn là thường nhìn thấy Giang Trảm phải không?".
Câu trả lời của anh chẳng ăn nhập gì với lời của Đường Mập, mãi hắn mới kịp phản ứng lại: “Đúng vậy”.
“Có để ý, trên tay Giang Trảm có hình xăm không?”.
“Thấy chứ”, Đường Mập gật đầu.
“Hình xăm của Giang Trảm ở trên tay nào?”.
“Tay trái, giống như Thanh Chi, à đúng rồi, còn giống cả chị Tây nữa. Chả phải Thanh Chi kia còn cười nhạo chị Tây nói chị ấy bắt chước cô ta còn gì?”.
"Lúc ở Động Kim Gia, đầu óc của tôi không tỉnh táo lắm, cậu còn nhớ rõ, Lưu Tây chém đứt cánh tay nào của Giang Trảm không?".
Đường Mập rất chắc chắn: “Tay trái”.
Còn học động tác Diệp Lưu Tây, diễn lại cho Xương Đông xem: “Chính là như vậy, lia một phát từ dưới đất lên, dao của chị Tây quá sắc, nếu là dao bình thường, chắc không được như vậy...”.
Xương Đông trầm mặc.
Diệp Lưu Tây nói, Giang Trảm chuyển biến, phát sinh vào khắc cuối cùng, tính ra, vừa vặn là sau khi cụt tay.
Khuê chuyên mê hoặc người; hình xăm cổ tay trái; Giang Trảm bị chặt đứt cánh tay trái; thái độ đối với Diệp Lưu Tây đột ngột thay đổi trong khoảnh khắc như hai người khác nhau. Trong lúc đó, tựa hồ có một sợi dây không nhìn thấy, đang từ từ xâu chuỗi.
……
Trước khi đi ngủ, Diệp Lưu Tây tới chúc Xương Đông ngủ ngon, Xương Đông giữ chặt cô, nhìn kỹ hình xăm của cô một hồi, Diệp Lưu Tây không rõ nguyên do, kéo ống tay áo xuống che kín, nói: "Đừng nhìn nữa, thật sự xấu, ngoại trừ lúc trời nóng, bình thường em đều che kín nó, lộ ra ngại mất mặt.
Cô nhắc lại câu cũ: “Chắc chắn lúc xăm cái này, đầu óc em không tỉnh táo, thật đấy, gu thẩm mỹ của em không kém như vậy đâu”.
Trình độ của đội chữa bệnh Thành Hắc Thạch đúng là hết sức vớ vẩn, tình trạng của Cao Thâm giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa mới có chút khởi sắc, lại bỗng nhiên chuyển biến đột ngột, giống như là mầm non mới nhú, tưởng rằng tiếp theo chắc chắn tràn trề sức sống, ai ngờ chỉ chớp mắt đã héo rũ như gặp sương.
Hai ngày vừa qua, Đinh Liễu mất hết kiên nhẫn, nhưng những thầy thuốc kia đi sớm về tối lo lắng hết lòng, trong mắt còn vằn cả tia máu do thức đêm, cô cũng không tiện mắng bọn họ là lang băm, chỉ có thể đến năn nỉ Diệp Lưu Tây: "Chị Tây, chúng ta xuất Quan đi, xuất Quan được không?".
Diệp Lưu Tây lại đi tìm Triệu Quan Thọ, Triệu Quan Thọ trầm ngâm một chút: “Cũng không thể nói đi là đi, tuyến đường này cần phải sắp xếp và đảm bảo an toàn, như vậy đi, cô chờ thêm một ngày, để tôi sắp xếp một chút”.
Một ngày thì một ngày đi, yêu cầu này cũng không quá đáng, dù sao mặt trời mọc - mặt trời lặn, liền qua rất nhanh.
Bữa sáng ngày hôm sau, họ là bị quấy rầy đến mức rối như tơ vò.
Hai Vũ Lâm Vệ đến truyền đạt lời của Triệu Quan Thọ, nói là Diệp Lưu Tây đã từng đề cập qua, Đinh Liễu bị cắm dao trên đầu, lúc ấy băng bó qua loa, không thể xử lý tử tế, nếu chuẩn bị " Xuất Quan" sắp tới thì cần phải kiểm tra kỹ lưỡng, Thành Hắc Thạch có thiết bị, chính là không chuyển tới được đây, muốn mang Đinh Liễu qua đó làm.
Liên quan đến đầu óc luôn là chuyện lớn, Diệp Lưu Tây đi cùng Đinh Liễu.
Những người còn lại tiếp tục dùng cơm, không bao lâu, hai Vũ Lâm Vệ nữa lại tới, lần này là tìm A Hòa, thái độ gay gắt, ngay lập tức kéo A Hòa mang đi, nói là chuyện mỏ vàng có chút kỳ quặc, muốn đưa cô về xét hỏi.
Đường Mập cảm thấy Vũ Lâm Vệ làm việc hoang đường: A Hòa cũng không thể nói chuyện, xét hỏi cái quái gì? Cho dù chuyện mỏ vàng có gì kỳ quặc, cũng không tới phiên A Hòa gánh vác. Rõ ràng họ muốn bắt nạt người.
Đường Mập tức giận, đi cùng A Hòa.
Vốn là một bàn người ăn cơm, ba lần hai lượt, cũng chỉ còn lại một mình Xương Đông, nhưng chuyện kỳ quái còn ở phía sau, rõ ràng cơm mới ăn một nửa, đã có người tới dọn dẹp bát đĩa.
Xương Đông cầm đũa, có chút dở khóc dở cười.
Đang muốn nói gì đó, người thu dọn kia chợt cất lời mà không ngẩng đầu lên: "Triệu lão gia tử muốn gặp anh, nói là anh cũng đừng nói với ai, coi như là đi ra ngoài tản bộ, đi thẳng đến chỗ ông ấy, trực tiếp vào thư phòng là được. Anh yên tâm, chỉ là trò chuyện một lát thôi, sẽ không giữ anh ở lại đâu”.
Xương Đông rùng mình.
Có chuyện thì cứ nói thẳng đi, dẫn dụ hết người này đến người này, chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng lại nhằm vào anh.
Xương Đông đặt đũa xuống bàn.
…………………………………….
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 354 |