Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ có thật

Phiên bản Dịch · 1180 chữ

Chương 289

Quan nội - Lưu Tây

Đã qua chín tháng mà Thành Hắc Thạch vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sau vụ tai kiếp Kim Gia nổi giận. Toàn bộ thành trì vẫn còn dấu vết của sự hư hại nhưng không rõ rệt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mọi thứ nghiêng lệch rất khó chịu. Tường thành nứt toác đã tu sửa xong, tuy nhiên sau khi lấp bằng đá đen cùng màu vẫn nhận ra vết mới vết cũ.

Nghe nói, Long Chi yêu cầu dỡ bỏ toàn bộ mảng tường kia xây lại, song Triệu Quan Thọ, người đại diện cho thế hệ trước thì chủ trương sửa chữa là được. Quan niệm mới cũ khác biệt, người trẻ tuổi thích thay trời, thế hệ trước lại nghiêng về sửa chữa, chắp vá - chỉ từ việc sửa chữa lỗ hổng trên tường thành này đã biết bên nào tại Thành Hắc Thạch chiếm ưu thế.

Màn đêm buông xuống, ngoài thành xa xa có các căn lều dựng san sát nhau, vô số đống lửa trại nhuộm màu trời thành màu đỏ kim, một đài xây bằng đá đã dựng được một nửa, có mấy chiếc xe lớn từ hướng núi Hắc Thạch đến, chở đầy đá đen tới, xe vừa dừng lại, đã có thợ đến khuân vác.

Diệp Lưu Tây đứng trên đài cao đang xây dang dở kia. Đài này được xây dựng thô sơ, các mặt đá cũng muôn hình vạn trạng, nên các chỗ nối nhau, khó tránh khỏi lồi lõm và các kẽ hở. Lẽ ra điều này không ảnh hưởng đến tổng thể nhưng cô vẫn đưa tay mài nó. Tiếng kim loại và đá ma sát vang lên chói tai, bột đá bay tứ tung.

Tay trái của cô đã nối xương thiết cốt, bộ vuốt dài thô ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Tuy xương thiết cốt vẫn hoạt động tự nhiên, nhưng suy cho cùng vẫn kém xa tay người - Lý Kim Ngao từng đề nghị, chi bằng tìm thợ thủ công đến, phủ da thịt cho cốt thép này, làm gân xanh móng tay, phác họa ra hoa văn da thịt cho bàn tay sắt này, vậy thì hoàn mỹ hơn.

Diệp Lưu Tây lại chẳng màng, cụt tay thì thôi, cần gì phải che giấu. A Hòa tận tâm may cho cô chiếc găng tay, khi cô đeo vào nhìn như bình thường, nhưng cô cũng rất ít đeo.

Dưới đài là công trường, ồn ào huyên nào, người đục đá, người xúc cát, còn có người thét to nói: "Cố lên, Tây chủ nói, những thứ khác mặc kệ, tường thành nhất định phải cao hơn Thành Hắc Thạch!".

Diệp Lưu Tây mỉm cười.

Chín tháng trước, cô dựa vào Bọ Cạp Vàng cùng đống súng ống chôn tại Gò thây Yardang phản kích lại Long Chi, hóa giải nguy cơ, lật ngược tình thế trong lúc cùng đường.

Bắt một nhóm Vũ Lâm Vệ làm tù binh, nhưng Long Chi và Triệu Quan Thọ không ở trong số đó - điều này cũng không ngạc nhiên, nhân vật trung tâm mà, đương nhiên hưởng quyền lợi ưu tiên và rút lui khẩn cấp: khi trong Gò thây Yardang hai bên còn hừng hực khí thế đánh nhau, hai người này đã ngồi lên xe chuyên dụng, nhanh như chớp chạy về Thành Hắc Thạch.

Lúc rút chạy hoảng hốt đến mức ngay cả đám lều trong lưới lửa cũng chả thèm thu về, dĩ nhiên đều trở thành chiến lợi phẩm của Mắt Bọ Cạp, trong đó có một hộp gấm, tên tóc lởm chởm lấy ra đưa cho cô, mở ra nhìn, bên trong có một cái lưỡi thay.

Đây hẳn là Triệu Quan Thọ trong lúc hai bên đánh nhau lưu lại làm tin tỏ ý muốn hợp tác đây mà. Vào thời khắc cô lái xe thoát đi, có đưa mắt cho Triệu Quan Thọ, rồi dùng khẩu hình nói với ông ta hai chữ "Giao dịch".

Triệu Quan Thọ biết bên cạnh cô có A Hòa, mà A Hòa, chính là vật chủ cho chiếc lưỡi thay.

Diệp Lưu Tây không muốn lại để cho A Hòa làm con rối nữa, nhưng A Hòa không quan tâm, viết chữ cho cô xem, tỏ vẻ mình có thể nói chuyện dù sao cũng tốt hơn so với câm nhiều.

Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Hay là như vậy, Triệu Quan Thọ muốn nói gì thì em cứ nghe là tốt rồi. Nghe xong lại đến nói lại cho chị biết – Chị không muốn nói chuyện trực tiếp với ông ta và cũng không muốn nghe giọng ông ta thốt ra từ miệng của em. Ông ta không đồng ý thì cũng khỏi cần nói”.

……

Trận đầu thắng lợi, không khí vui mừng rạo rực bao trùm cả gò thây, chỉ Diệp Lưu Tây biết, con đường kế tiếp, một bước đi tiếp theo sẽ càng ngày càng khó khăn hơn.

Tụ tập tại gò thây, chỉ là một bộ phận nhỏ của Mắt Bọ Cạp, còn rất nhiều người nằm trong sự khống chế của Long Chi, hiện tại tính mạng của những người đó đáng lo vô cùng.

Quan ngoại cấm mua bán súng, số súng ống này, cô phải mua ở chợ đen từ nước ngoài, đạn bắn ra một viên là mất một viên, đạn bắn ra quả thật lực uy hiếp kinh người. Đám Mãnh Cầm Vệ kia hoảng sợ rút lui hơn là bị đánh lui nhưng chỉ dựa vào cái này, không đủ để cho Quan nội biến thiên.

Nhưng không có lựa chọn khác, thời gian không đợi người, từ gò thây đến Thành Hắc Thạch là con đường một chiều thẳng tắp, chỉ tiến chứ không có đường lui.

Cô chưa từng ngơi nghỉ khắc nào, chính diện chém giết, bị bao vây, bị tách ra, lại tụ hợp, thắng lớn, thắng nhỏ, thất bại, tan tác, đã là chuyện thường như cơm bữa, trong mơ đều là chém giết.

Có một lần, kể giấc mơ cho A Hòa nghe, A Hòa nói: "Ban ngày đánh giặc còn chưa đủ, trong mộng còn muốn đánh, chị Tây, chị cứ bỏ chạy đi, trong mơ ai biết để cười chị đâu”.

Diệp Lưu Tây cảm thấy cũng đúng, lại một lần nằm mơ, cô quay đầu bỏ chạy, mới vừa quay đầu liền sững sờ.

Thì ra trong giấc mơ, cô vẫn phân biệt được hai vùng trời khác nhau, cô vẫn đứng ở chỗ nối tiếp, trước mặt là chiến trường gió tanh mưa máu, chém chém giết giết, phía sau là sa mạc mênh mông, trời đất trống vắng, trên màn trời xanh thẳm treo một vầng trăng trắng bàng bạc, bóng cây gai lạc đà đâm xuống, giống như mặt đất đang loang lổ nở hoa.

Xương Đông đứng tựa vào xe việt dã, nhìn cô cười, nói: "Lưu Tây, anh tới đón em về”.

Bạn đang đọc Tây Xuất Ngọc Môn (Bản dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 370

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.