Chiến cuộc, thư giãn, bắt đầu mới
Ánh sáng cuối cùng từ nghi lễ phong ấn dần dịu xuống, và trong không gian tĩnh lặng của ngôi miếu, những tiếng thét của các oan hồn đã lắng lại, nhường chỗ cho sự yên bình. Lam nằm gục xuống sàn, cơ thể mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc chiến không hồi kết. Hơi thở của anh nặng nhọc, và lòng anh tràn ngập những cảm xúc hỗn độn: niềm vui, nỗi buồn, và cả sự lo lắng về những gì sẽ đến tiếp theo.
“Chúng ta… đã làm được rồi,” Tâm thở hắt ra, ngồi bệt xuống bên cạnh Lam, ánh mắt ông vẫn đầy sức sống nhưng cũng không kém phần kiệt sức. “Phong ấn đã được khôi phục. Tộc Lễ sẽ không thể trở lại trong một thời gian dài nữa.”
Lam nhìn lên trần miếu, nơi mà những nét vẽ cổ xưa vẫn còn mờ nhòe trong ánh sáng yếu ớt. “Nhưng… chúng ta đã tiêu diệt được bao nhiêu linh hồn?” anh hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn chứa đầy sự quyết tâm. “Liệu điều này có đủ để ngăn chặn những gì đã xảy ra?”
“Đủ,” Tâm gật đầu, mặc dù sắc mặt ông không cho thấy điều gì chắc chắn. “Nhưng sự trở lại của tộc Lễ không chỉ phụ thuộc vào số lượng linh hồn. Họ cần một linh hồn thuần khiết, và điều đó chỉ xảy ra khi người cuối cùng của tộc Bách Việt mất đi.”
Một nỗi lo lắng lan tỏa trong lòng Lam. Anh nhớ lại những gì Tâm đã nói về thân phận của mình, về việc anh là người cuối cùng còn sống của tộc Bách Việt cổ, những người canh giữ ranh giới giữa nhân gian và địa ngục. “Vậy… tôi có thể làm gì để bảo vệ mình và mọi người?” Lam hỏi, giọng anh vang lên như một lời cầu cứu.
“Ngươi phải học cách kiểm soát sức mạnh từ những hình xăm. Chúng không chỉ là cách để chống lại tộc Lễ, mà còn là bảo vệ ngươi khỏi những thế lực hắc ám khác,” Tâm trả lời. “Ngươi phải tìm hiểu thêm về di sản của tổ tiên, về những bí thuật cổ xưa mà chỉ có người Bách Việt mới có thể sử dụng.”
Lam gật đầu, sự kiên quyết trỗi dậy trong lòng anh. Anh không thể để cho tộc Lễ trở lại, không thể để cho những oan hồn ấy đe dọa cuộc sống của những người vô tội. “Tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết,” anh tuyên bố. “Tôi sẽ học hỏi, tôi sẽ trở thành một người bảo vệ thực sự.”
“Điều đó rất quan trọng,” Tâm nói, ánh mắt ông rực lên niềm hy vọng. “Bây giờ, ngươi cần nghỉ ngơi. Sức mạnh của ngươi đã tiêu hao quá nhiều. Hãy để cơ thể hồi phục trước khi chúng ta tiếp tục hành trình này.”
Lam nhắm mắt lại, hít sâu để cảm nhận không khí yên bình quanh mình. Mặc dù sự lo âu vẫn lẩn khuất, anh biết rằng ít nhất bây giờ anh đã có một người đồng hành, một người thầy có thể dẫn dắt anh trong cuộc chiến này. Thời gian trôi qua, từng giây từng phút như kéo dài mãi, và cuối cùng, anh cảm thấy đôi mắt mình nặng trĩu.
Khi tỉnh dậy, ánh sáng bình minh đã len lỏi qua các khe cửa sổ của ngôi miếu, chiếu sáng mọi góc tối. Lam mở mắt ra, cảm thấy sức sống đã trở lại, mặc dù vẫn còn yếu ớt. Tâm đã không còn ở đó, nhưng không khí yên bình cho anh cảm giác như có ai đó vẫn luôn canh giữ.
“Tộc Lễ… đã tạm thời bị phong ấn,” Lam lẩm bẩm, cố gắng tập trung suy nghĩ. “Nhưng chúng sẽ không dừng lại. Chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.”
Với suy nghĩ ấy, Lam đứng dậy, cảm nhận hơi thở của mình trở lại bình thường, và anh quyết định rằng mình không thể chờ đợi thêm nữa. Anh cần phải học hỏi và tìm hiểu về tổ tiên mình, về sức mạnh mà anh đang sở hữu. Mỗi hình xăm trên cơ thể anh đều mang một câu chuyện, một sức mạnh mà anh cần khám phá.
Khi rời khỏi ngôi miếu, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, khiến những bức tường cổ kính trở nên rực rỡ. Lam cảm thấy một nguồn năng lượng mới tràn đầy trong lòng, như thể ánh sáng ấy đã thắp lên ngọn lửa hy vọng. Anh sẽ không để cho bóng tối thống trị cuộc sống của mình, không để cho tộc Lễ trở lại và gieo rắc nỗi sợ hãi.
Trên đường trở về trạm khí tượng, anh nhìn thấy vẻ đẹp của vùng núi Hoà Bình. Những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm, tiếng chim hót vang vọng khắp nơi như một bản giao hưởng của cuộc sống. Lam biết rằng mình đã sống sót qua những khó khăn, và giờ đây, anh không chỉ đơn thuần là một nhân viên khí tượng, mà là một người bảo vệ, một chiến binh trong cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối.
Khi trở về trạm, Lam tìm kiếm những cuốn sách cũ, những ghi chép về tổ tiên Bách Việt và tộc Lễ. Mỗi trang giấy như mở ra cho anh một thế giới mới, nơi mà các bí thuật cổ xưa, những câu thần chú, và những câu chuyện huyền bí đang chờ đợi được khám phá.
Trong khi đọc, anh cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với tổ tiên của mình, như thể những hình xăm trên cơ thể anh đang rung lên nhịp đập của lịch sử. Anh nhận ra rằng sức mạnh không chỉ nằm trong các biểu tượng, mà còn nằm trong tâm hồn, trong lòng dũng cảm mà anh sẽ cần để đối mặt với thử thách.
“Lam, hãy chuẩn bị đi,” anh tự nhủ. “Cuộc chiến này chưa kết thúc, và tộc Lễ sẽ không từ bỏ dễ dàng. Nhưng ngươi có sức mạnh, có niềm tin, và có những di sản quý báu từ tổ tiên.”
Những ngày tiếp theo, Lam dành thời gian luyện tập, củng cố sức mạnh và khả năng của bản thân. Anh tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu, vẽ những hình xăm mới lên cơ thể, từng nét vẽ như ghi dấu những kỹ năng mà anh đang tiếp thu. Tâm sẽ trở lại, và khi ông trở lại, Lam muốn mình đã sẵn sàng.
Cuộc sống trở lại bình thường, nhưng Lam biết rằng ánh sáng yên bình này có thể chỉ là bề ngoài của một cơn bão đang rình rập. Anh không thể quên những bóng đen đã từng ám ảnh cuộc sống của mình. Chỉ cần một sai lầm, mọi thứ có thể bị phá hủy.
Đêm đến, khi màn đêm bao trùm vùng núi, Lam ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng gió rít qua các tán cây. Anh cảm nhận được những linh hồn đang lặng lẽ chờ đợi, những oan hồn vẫn đang trôi dạt giữa nhân gian và địa ngục. Và anh biết, trong sâu thẳm tâm hồn mình, anh đã trở thành một phần của cuộc chiến này. Cuộc chiến không chỉ để bảo vệ bản thân, mà còn để bảo vệ cả những linh hồn đã phải chịu đựng khổ đau.
“Ta sẽ bảo vệ mọi người,” Lam thầm thì, ánh mắt hướng ra xa, nơi mà những ngọn núi xa xăm hòa quyện với bầu trời đêm. “Ta sẽ không để bóng tối trở lại. Ta sẽ là ánh sáng trong màn đêm.”
Khi những giấc mơ chập chờn đưa Lam vào một thế giới khác, anh cảm nhận được một điều gì đó sâu xa đang chờ đợi mình ở phía trước. Những thử thách sẽ đến, nhưng anh đã sẵn sàng cho cuộc chiến, và anh biết rằng tổ tiên của mình sẽ luôn đồng hành bên cạnh. Hòa bình sẽ lại trở lại, nhưng chỉ khi anh đủ mạnh mẽ để đương đầu với những bóng tối đang chực chờ
Đăng bởi | thanhsin95 |
Thời gian |