Tần Vũ (2)
Sau khi kết thúc công việc hàng ngày, hắn không lập tức quay về chỗ ở mà lại tiếp tục vượt qua một vài con đường, đi dọc theo dốc núi xuống một đoạn, cuối cùng là đi vào một thung lũng vắng vẻ.
Nơi này có cây cối mọc sum xuê, gần như không thấy được dấu vết của con người.Tần Vũ thở dốc một hồi, hai mắt híp lại, nhanh chóng tìm được một chỗ đánh dấu trên mặt đất, nơi đó bùn đất có hơi lõm xuống.
Ngồi xổm xuống, nhìn kỹ dấu chân động vật in lại thiếu mất một móng trước còn hằn ở trên đất, hắn liền nhếch miệng cười. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi ! Trong cốc này thường xuyên có lợn rừng qua lại, chính là con đã xông vào vườn thuốc nửa năm trước, hại hắn suýt bị đánh chết kia.Sau lần đó Tần Vũ liền để ý rất lâu, rốt cuộc thì mấy ngày trước mới phát hiện được tung tích của nó.
Không lựa chọn tiến vào sơn cốc mà Tần Vũ lại bước cà nhắc về phía một gốc cây lớn, sau khi chắc chắn rằng cạm bẫy mình đặt xuống vẫn còn nguyên vẹn thì liền theo đường cũ quay về.
Linh lực xung quanh môn phái tương đối nồng đậm khiến cho đám lợn rừng này cũng trở nên lanh lợi hơn, lại cực kỳ mẫn cảm với mùi con người nên hắn phải rời đi nếu như không muốn thất bại trong gang tấc.
Hắn ra tay đối phó với con lợn rừng kia, đương nhiên là vì muốn báo thù, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy mà trong đó còn có nguyên nhân khác.
Lúc trước Tần Vũ từng nghe người khác nói rằng con lợn rừng này bị thiếu mất một góc ở đầu móng trái, trong vòng mấy năm nay nó đã nhiều lần thành công vào trong dược viên, ăn rất nhiều Linh thảo trong vườn nên huyết nhục toàn thân ẩn chứa một lượng linh lực rất lớn.Thứ mà hắn nhắm tới chính là lượng lớn Linh lực này, nếu có thể bắt được con lợn rừng đó, sau đó ăn thịt nó thì hẳn là có thể trị được bệnh cũ của bản thân.
Không tiếp tục trì hoãn nữa, Tần Vũ một mạch quay về chỗ ở của mình, trên đường về hắn lại gặp vài nhóm người, bất đắc dĩ phải nghe thêm vài câu trêu chọc.
Tần Vũ cúi đầu cười chua chát, phải đến tận khi về tới tiểu viện của mình rồi trên mặt hắn mới khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.Rửa mặt một cách qua loa rồi Tần Vũ bắt đầu ăn cơm, hắn ăn rất chậm rãi, nhai nuốt từng miếng từng miếng một. Hắn biết rất rõ tình trạng của cơ thể mình hiện tại, từ đó đến giờ vẫn không hề chuyển biến tốt lên chút nào, những cơn ho khan và cơn đau ngày một nhiều thêm, mấy ngày gần đây thậm chí trong đờm còn có lẫn cả máu.
Tận đáy lòng hắn vô cùng sợ hãi nhưng vẫn phải cố nén không suy nghĩ lung tung thêm nữa, ra sức khiến cho bản thân ăn được nhiều thêm một chút.
Ăn xong, hắn liền thu thập bát đũa, tiếp đó là lẳng lặng nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ cho tới khi tâm tình thật sự bình tĩnh mới bắt đầu tu luyện.
Đúng như vậy, đệ tử ngoại môn cũng có thể tu luyện một cách bình thường bởi vì một khi đã được gia nhập môn phái tu tiên thì điều kiện tiên quyết chính là bọn họ phải có tư chất tu hành, chẳng qua là tư chất ấy quá kém mà thôi.
Đệ tử ngoại môn của phái Đông Nhạc khi mới gia nhập môn phái sẽ được nhận một bí kíp tu hành nhưng chỉ vẻn vẹn có đúng ba trang giấy. Dù Tần Vũ vẫn còn đang lơ mơ chưa biết gì về con đường tu luyện thì cũng biết được thứ này là tàn bản không trọn vẹn, hơn nữa phẩm giai còn thấp tới dọa người, căn bản còn không được tính là công pháp tu luyện.
Nhưng thật sự thật là trừ thứ này ra thì hắn không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác cả. Tần Vũ hiểu rõ điều ấy thế nên hắn chưa bao giờ phàn nàn về vấn đề này, suốt bảy năm qua ngày nào hắn cũng tu luyện một cách rất nghiêm túc, không hề biết dừng lại là gì. Thế nhưng hiện tại hắn cũng mới chỉ miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng hai. Vận khởi công pháp, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang lưu chuyển bên trong cơ thể, mang đến cho hắn cảm giác thoải mái, dễ chịu hơn một chút.
Một lúc lâu sau, Tần Vũ liền mở mắt ra, sâu trong đôi mắt hắn xẹt qua một tia thất vọng nho nhỏ. Hắn có thể cảm nhận được sau mỗi lần tu hành thì cảm giác đau đớn trên ngực sẽ bớt đi một chút, nhưng pháp lực của cảnh giới Luyện Khí tầng hai thật sự là quá yếu, căn bản không thể nào diệt trừ tận gốc tai họa ngầm bên trong cơ thể hắn được.
Hơn nữa, mỗi lần Pháp lực lưu chuyển qua lồng ngực thì đều sẽ bị hao tổn mất một ít, tuy không phải là quá nhiều nhưng thật sự vẫn vượt quá so với tốc độ bổ sung của hắn. Cho tới bây giờ thì cảnh giới tầng hai của hắn cũng đang lung lay rất lớn, ẩn ẩn có cảm giác sắp bị tụt xuống tầng một. Mà nếu chỉ dựa vào Pháp lực của cảnh giới Luyện Khí tầng một thì e rằng bệnh tình sẽ lập tức bộc phát.
Vì vậy, mỗi ngày Tần Vũ cũng chỉ dám tu hành một canh giờ.
Đứng dậy thả lỏng để cho gân cốt được thư giãn một phen, hắn liền đẩy cửa bước ra ngoài, bắt đầu chạy một cách chậm rãi trên con đường nhỏ vắng vẻ. Loại phương thức vận động này đối với thân thể mệt mỏi của Tần Vũ sau một ngày làm việc thì đúng là một sự khiêu chiến không nhỏ, nhưng vì việc này có thể trợ giúp huyết khí lưu thông bên trong cơ thể nên hắn đành cắn răng chịu đựng, kiên trì tới cùng.
Hộc !
Hộc !
Tiếng thở dốc ồ ồ nghe như tiếng kéo của ống bễ đã cũ, trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên cũng dần dần hiện lên vẻ ửng đỏ. Sau khoảng nửa canh giờ, bước chân của Tần Vũ liền dừng lại, cả thân hình lung lay như sắp đổ,hai tai cũng bắt đầu ù đi.
Hắn cố gắng đứng thẳng người, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp của bản thân, chờ cho tới khi nhịp tim đã bình thường trở lại, hắn mới quay người theo đường cũ trở về.
Chạy bộ mất nửa canh giờ, mà khi quay về còn tốn nhiều thời gian hơn nữa, bình thường khi hắn về đến chỗ ở thì trời cũng đã tối mịt, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Tần Vũ cố gắng kéo lê thân thể mệt mỏi của mình mà bước từng bước một, đến lúc sắp ra khỏi con đường nhỏ vắng vẻ thì đột nhiên trên mặt hắn xuất hiện vẻ kinh nghi. Bắt đầu từ khi còn nhỏ hắn đã phát hiện ngũ giác của mình phát triển hơn hẳn người bình thường mà thị lực, thính giác thì lại càng mạnh hơn cả.Lúc này bên trong tiếng gió đêm lại mang theo một âm thanh rất nhỏ khác, cẩn thận lắng nghe thì có thể đoán được nó phát ra phía sau của con dốc.Mà vị trí cách con dốc không xa lại chính là sơn cốc mà con lợn rừng kia thường qua lại, chẳng lẽ bẫy mà hắn bố trí đã được phát động rồi sao ?
Trong lòng vui vẻ một hồi, thân thể mệt mỏi của Tần Vũ lại không biết lấy thêm sức lực ở đâu mà nhanh chóng quay người lại, xông thẳng lên dốc cao phía sườn núi.
Linh lực thiên địa ở phái Đông Nhạc tương đối nồng đậm, cỏ dại sinh trưởng ở đây từ năm này qua năm khác nên phẩm chất cũng biến đổi theo.Ví dụ như tuyến dây leo này chẳng hạn, bình thường sẽ được các nông phu hương dã thu hoạch để làm thức ăn cho gia súc, nhưng mọc ở sườn núi cao này thì lại cứng cỏi như da trâu vậy.
Tần Vũ xông qua vô số dây leo rậm rạp, mặc dù hai chân đã mỏi nhừ, nhưng tinh thần hắn lúc này đang rất phấn khởi nên cũng không để tâm tới việc này
Một hơi xông thẳng lên tới sườn núi, sau khi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh thì quả nhiên là có tiếng động truyền ra từ bên trong cốc, ánh mắt hắn lại càng thêm sáng ngời. Nhưng đến khi hắn tới gần thung lung thì đột nhiên có một tiếng hét thảm thiết truyền tới, bước chân Tần Vũ lập tức khựng lại.
Ngụy Úy !
Âm thanh phát ra này là của hắn, tuyệt đối không thể nào sai được !
Tại sao hắn lại ở đây chứ ?
Tần Vũ biết rõ, chỉ sợ là ngay từ đầu bản thân đã nghĩ nhầm rồi. Mùi máu tươi ngòn ngọt xộc vào mũi khiến hắn hoảng sợ, mồ hôi lạnh toát ra khắp trán.Hắn đang định lặng lẽ quay người rời đi thì đột nhiên trong lòng co rút mãnh liệt, hắn lập tức không chút do dự mà nằm sấp xuống mặt đất.
Xoẹt…!
Một đạo phong nhận sắc bén xé rách trường bào vốn đã cũ nát của hắn, ép cho đầu hắn dán chặt xuống mặt đất.
“Phốc”
Tiếng va chạm của đao phong nhận với vách núi vang lên.Trường bào của Tần Vũ hiện giờ đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Nếu như vừa rồi mà bị đánh trúng thì chỉ sợ hắn đã đầu một nơi, thân một nẻo.
“Vị sư đệ này, nếu như đã tới thì cần gì phải sốt ruột rời đi như vậy?” Chưởng Môn Thủ Đồ sắc mặt trắng nhợt nhưng trên khóe miệng vẫn treo nụ cười như có như không, giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với vẻ hung lệ khi ra đòn sát thủ vừa nãy.
Ngụy Úy nằm trên mặt đất, trên người hắn có một vết thương kéo dài từ ngực xuống tới bụng, máu tươi từ đó chảy ra phủ đầy mặt đất, hiện giờ đang thở dốc một cách khó khăn như cá bị ném lên bờ, nhìn thế nào cũng không thấy được vẻ đắc ý, cuồng ngạo lúc trước nữa. Thấy rõ diện mạo của người mới tới, đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, hét lớn: “Tần Vũ sư đệ, mau giúp ta, Hàn Đống bị điên rồi, hắn muốn giết ta!”
* Chưởng Môn Thủ Đồ : Người chuyên chịu trách nhiệm trong việc tuyển chọn đệ tử.
Đăng bởi | minhtrantheape |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |