Chuyện Lạ (1)
Hôm nay trời nắng đẹp, ở bên cạnh nhà tranh tại bãi cỏ đầu thôn, mấy người đang phơi nắng. Bọn hắn bưng bát cơm ngồi xổm ở một bên vừa ăn vừa trò chuyện. Một Hán Tử bưng cơm mới đến còn chưa kịp ngồi xuống, đã vừa đến gần vừa khom người giơ đũa lên nói.
"Ây, nghe nói chưa? Nhà lão Dịch, đại ca đã trở về!"
Một Hán Tử đang húp cháo cơm nghe vậy liền ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn người đến, vẻ mặt không thể tin nổi. Lúc mở miệng nói chuyện thì ngay cả mấy giọt cháo nhỏ cũng phun ra.
"Cái gì? Dịch Bảo Khang một người thật thà như vậy, ở bên ngoài còn có một đại ca ư? Vậy thì bà vợ hung dữ của nhà hắn không lột da hắn ta ra sao!"
"Ây, không phải như ngươi nghĩ đâu! Là huynh trưởng của Dịch Bảo Khang!"
"Huynh trưởng của hắn? Chẳng lẽ là cái tên ngốc kia?"
"Nói rõ hơn đi, nói rõ hơn đi!"
"Nào nào nào, ngồi ghế đẩu, ngồi ghế đẩu."
Có người vội vàng nhường ghế đẩu cho người đến, còn mình thì đến một bên ngồi xổm ăn. Người đến cũng không khách khí ngồi xuống sau đó bắt đầu nói.
"Đừng không tin nha, chuyện này đã truyền khắp rồi."
"Ta hai ngày trước thấy có người đến nhà Dịch Bảo Khang thăm người thân, chẳng lẽ chính là hai người đó?"
Hán Tử mới đến cầm đũa vẽ vời lung tung.
"Đúng đúng đúng, chính là hai người đó. Một người là đại ca của nhà Dịch, một người còn là khách giang hồ nữa đó! Ờ, nhiều năm như vậy, tên của lão đại nhà Dịch có chút quên rồi, hình như là Dịch Thư Nguyên gì đó thì phải."
"Dịch Thư Nguyên?"
Có người nhắc nhở, Hán Tử đang nói cầm đũa liền vỗ đùi một cái.
"Đúng đúng đúng, chính là cái tên này, Dịch Thư Nguyên! Lúc trước lão nhân đã nói thế nào ấy nhỉ, nhà Dịch có một người 'Thư Nguyên' một người 'Hàn Lâm', làm sao mà trấn áp được cái tên này chứ, hại chết con trẻ. Cho nên lúc sắp lâm chung bác Thăng mới đổi tên cho Dịch Bảo Khang."
Một Hán Tử đưa tay sờ những hạt cháo dính ở khóe miệng, rồi lại bỏ vào miệng, kinh ngạc nói.
"Ý của ngươi là nói, cái tên ngốc bỏ trốn kia, ờ, Dịch Thư Nguyên kia vẫn chưa chết?"
"Nào chỉ chưa chết nha, còn trở về rồi đó! Nghe nói ngay cả chứng ngớ ngẩn cũng đã khỏi rồi đấy!"
Mấy người đang túm tụm nói chuyện, lại có một người bưng bát chạy lon ton đến. Người còn cách mười mấy bước đã hưng phấn nói.
"Ây ây ây, ta đây có một tin tức, đại ca của nhà Dịch đã trở về!"
"Đang nói chuyện này đây, ngươi có tin tức gì mới?" "Mau lại đây cùng nhau nói đi!"
Người mới đến này thích ngậm món ăn trong miệng nói chuyện, vừa ăn cơm, nhai vài miếng mới thần bí hề hề nói.
"Ta nghe nói nha, người đó tự mình đi về, trông còn trẻ hơn Dịch Bảo Khang nữa đó!"
"Không già sao?"
"Nào chỉ không già, Ngưu Tam nói râu và tóc của hắn đen nhánh, mặt mày cũng trẻ trung, nhìn trái nhìn phải ngó lên trời, nói là trông không đến ba mươi tuổi."
Nghe thấy lời này, mấy người ở gần đều kinh ngạc, ai nấy đều dừng động tác đưa cơm vào miệng.
"Hả?" "Lời này là thật sao?" "Còn có chuyện như vậy sao?"
"Chắc ngươi nghe nhầm rồi, hoặc là Ngưu Tam nhìn nhầm?"
Nghe được tin tức của mình bị phản bác, người đang ngậm cơm nói chuyện liền nuốt cơm trong miệng xuống cãi lại, động động đầu chỉ về một phương hướng trong thôn, ở phía đó rõ ràng cũng có một số người đang trò chuyện.
"Kìa kìa kìa, bên kia không chỉ có Ngưu Tam nói như vậy, còn có mấy người cũng đã thấy qua cũng nói vậy!"
"Vậy chẳng lẽ là con trai của lão đại nhà Dịch đã trở về sao?"
Có người đưa ra nghi ngờ hợp lý, cũng có người lập tức phản bác.
"Đúng vậy, tính thời gian thì quả thật hợp lý!"
"Dịch Bảo Khang có thể nhận sai sao?" "Đúng vậy, hơn nữa nhà nào có bà vợ bằng lòng sinh con cho một tên ngốc chứ?"
"Nhỡ đâu chính là có thì sao, nhỡ đâu hắn ở bên ngoài đã khỏi rồi thì sao, nhỡ đâu Dịch Bảo Khang lú lẫn rồi thì sao? Nhà hắn đã từng có một người bị ngớ ngẩn rồi mà"
"Ờ, cũng không phải là không có khả năng nha."
"Ăn xong chúng ta đi xem thử không?" "Ừ, đi xem thử đi!" "Đúng, tiện thể gặp xem khách giang hồ trông như thế nào!"
Mấy người vừa suy nghĩ vừa bắt đầu ai nấy đều nhanh chóng ăn cơm, dù một người có trẻ trung đến đâu, cũng không thể nào một người đã hơn năm mươi tuổi lại giống như một người trẻ tuổi được. Ít nhất thì ở một vùng quê hẻo lánh như Tây Hà Thôn, chuyện này thật là không thể tin nổi.
Đương nhiên, so với Dịch Thư Nguyên, võ nhân giang hồ A Phi cũng khiến thôn dân rất hứng thú.
--
Ở trước cổng chính giữa của nhà Dịch, nơi có thể phơi nắng mà lại có thể tránh gió, Dịch Thư Nguyên ngồi trên ghế đẩu nhỏ, tay bưng bát gốm đựng cháo và một chút củ cải muối. Hắn vừa ăn vừa đưa mắt từ trong sân nhìn ra ngoài sân.
Một phụ nữ mặc áo bông váy lụa bó búi tóc đang giặt đồ bên giếng trong sân, đây là vợ của cháu trai Dịch Dũng An.
Tầm mắt của Dịch Thư Nguyên lướt qua phụ nữ rồi nhìn về những nơi khác. Mấy gian nhà thấp bé, tường rào đất nện và mái nhà tranh. Trên mái nhà và trong sân còn lưu lại tuyết đọng.
Tầm mắt nhìn ra bên ngoài, xung quanh nhà cửa hoặc xa hoặc gần đều có kiểu dáng không khác nhau mấy.
Qua cổng nhìn ra xa, đồng bằng phủ tuyết, núi gần thì bao phủ màu trắng, lại không thấy kiến trúc cao lớn nào.
Nhóm dịch: Song Tử
Đăng bởi | jetaudio |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |