Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối Mặt Với Hiện Thực (1)

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thời tiết trong khoảng thời gian này cũng nhanh chóng ấm lên. Người trong thôn đối với Dịch Thư Nguyên độ nóng dần dần giảm xuống, đến xem hắn cũng ít đi.

Chỉ là Dịch Thư Nguyên bây giờ tóc đã được chải gọn, trên mặt cũng sạch sẽ hơn không ít, y sam cũng so với lúc mới đến vừa người hơn. Cộng thêm ngũ quan đoan chính, dáng người thon dài, thân hình cũng không gù lưng, dùng tiêu chuẩn của chính hắn xem cũng coi như là tuấn lãng.

Dáng vẻ này ở nơi thôn quê nghèo nàn này quả thực cũng coi như xuất chúng, dẫn đến trong thôn có vài phụ nhân vẫn hay thỉnh thoảng đi qua nhà Dịch gia nơi này. Đối với điều này, Dịch Thư Nguyên có chút dở khóc dở cười.

Hơn nữa trong mắt người ngoài, đừng nói là so với Dịch Bảo Khang lớn hơn, chính là nói hắn ba mươi mấy tuổi cũng có chút quá. Đương nhiên, lấy ánh mắt của chính Dịch Thư Nguyên mà xem, tự nhận vẫn là rất thành thục, ít nhất không non nớt.

Người trong thôn đã xem qua dáng vẻ của Dịch Thư Nguyên ít nhiều sẽ kín đáo khen một câu là lớn lên đẹp trai, bất quá cũng không có bao nhiêu người tin hắn là huynh trưởng của Dịch Bảo Khang. Càng nhiều người vẫn tin Dịch Thư Nguyên là con trai của người kia, dù sao tính toán thời gian đây mới là hợp lý.

Đương nhiên, cũng sẽ không có quá nhiều người rảnh rỗi đến mức nhất định phải đi sửa sai cho Dịch Bảo Khang. Dù sao có người muốn sửa còn làm cho hắn sốt ruột, vậy thì hắn nguyện ý gọi đại chất tử của mình là huynh trưởng vậy thì cứ gọi đi. Người trong thôn chỉ coi như là chuyện cười sau bữa cơm.

Ngày hôm nay vào buổi sáng sớm, Dịch Thư Nguyên còn chưa rời giường, ở trong căn phòng đã nghe được tiếng động từ phương hướng nhà bếp.

Trong bếp, Triệu Thị lôi kéo Dịch Bảo Khang không cho hắn múc cháo.

"Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn. Đương gia, chúng ta muốn nuôi cái người ngoài này đến khi nào?"

Dịch Bảo Khang ngày thường rất nhiều chuyện đều nghe theo vợ, nhưng lúc này lại hất tay của Triệu Thị ra, trừng mắt nhìn nàng.

"Cái gì người ngoài? Đó là huynh trưởng của ta! Lời dặn dò trước khi nương lìa đời ta chưa làm được, ta đã cảm thấy hổ thẹn rồi!"

"Ngươi còn thật sự coi hắn là huynh trưởng của ngươi?"

"Ngươi cũng tin lời ra tiếng vào của người ngoài? Đừng nói là vấn đề về tướng mạo, ngay cả vết sẹo ở chân lúc nhỏ, huynh trưởng ở trên núi vì cứu ta mà bị thương đều ở đó, ta có thể nhận sai sao?"

Thấy Dịch Bảo Khang có chút kích động, Triệu Thị vậy mà khó được cúi đầu, chủ động giúp hắn múc cháo, nhưng liếc nhìn phương hướng ngoài phòng bếp, miệng vẫn không ngừng.

"Vậy ngươi nói hắn làm sao không già vậy?"

"Cái này... Nói không chừng có thần tiên cứu huynh trưởng một mạng đó. Nói không chừng là âm gian thả huynh trưởng hoàn hồn trở về đó. Trông vào liền không thấy già đi là mấy."

"Hiss, đừng nói nữa, nói làm ta da gà đều nổi hết cả lên!"

Triệu Thị nhịn không được lại duỗi đầu nhìn ra bên ngoài, may mà Dịch Thư Nguyên vừa vặn ra cổng phơi nắng, lúc này mới yên tâm hơn một chút.

Loại lời này kỳ thực cũng không có sức thuyết phục gì. Dù sao biểu hiện của Dịch Thư Nguyên bày ở đó, chính là bộ dáng của một người bình thường. Nhưng mặc kệ người ngoài nói thế nào, Dịch Bảo Khang cũng đều biết đó chính là huynh trưởng của mình. Không chỉ là vài dấu vết đã có từ khi còn nhỏ, cũng là bởi vì một loại cảm giác.

Sân nhà Dịch gia cũng không tính là lớn. Dịch Thư Nguyên ngồi đương nhiên có thể nghe thấy tranh cãi ở phòng bếp, thực tế những ngày này buổi tối cũng cách vách nghe thấy một ít lời bàn tán. Hắn không có gì đáng oán, dù sao trước kia bản thân mình đều không đồng ý việc ở nhà ăn bám, huống chi là ăn bám huynh đệ.

Về phần có già hay không, từ một loạt trải nghiệm đến thế giới này mà xem, ở chỗ Dịch Thư Nguyên cái này thật sự không tính là chuyện lớn.

Đương nhiên, toàn bộ Tây Hà Thôn ước chừng chỉ có Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An hai người tin Dịch Thư Nguyên là huynh trưởng và đại bá. Những người khác, ngay cả hai người vợ của hai người là Triệu Thị và Lý Thị đều không quá tin, tiểu hài tử thì tính khác.

Khoảng thời gian này coi như là những ngày thực sự yên tĩnh, Dịch Thư Nguyên cũng đã nghĩ rất nhiều.

Trong lòng Dịch Thư Nguyên có mờ mịt, có bất an, cảm thấy bản thân mình sợ là khó có thể trở về thế giới quen thuộc kia được nữa. Hắn rất hy vọng tất cả cái này đều là một giấc mộng.

Thế giới này trời đất bao la, sao trời nhiều vô kể, là rất quen thuộc lại rất xa lạ, cảm giác cô độc không tan đi, tâm cũng khó mà thực sự an định.

Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, Dịch Thư Nguyên đem phiền muộn trong lòng tạm thời gạt sang một bên, nhắm mắt hướng về phương đông cảm thụ sự ấm áp của ánh nắng, cũng cảm thụ sự tồn tại của chính mình.

Người chung quy vẫn là phải hòa nhập vào hiện thực, bất luận là ở hiện thực nào, bất luận là loại hiện thực gì.

"Bảo Khang."

Dịch Thư Nguyên mở mắt hướng về phía phòng bếp gọi một tiếng, Dịch Bảo Khang ở bên trong vội vàng mượn cơ hội này trước mặt vợ thoái thân, đặc biệt chạy ra đáp một tiếng.

Bạn đang đọc Tế Thuyết Hồng Trần [Dịch] của Chân Phí Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jetaudio
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.