Đắc Ý Vong Hình (2)
"Ôi, là Liên Phu Tử, xin mời mau vào, sắp xếp cho ngài gian phòng riêng trên lầu nhé? Một vị gian phòng riêng trên lầu~"
Nho sinh kia chắp tay nói gì đó, cùng với hỏa kế tửu lâu lên lầu.
Dịch Thư Nguyên nhìn có chút xuất thần, cũng không biết Nghiêm Phu Tử bây giờ ở đâu, nhiều năm như vậy rồi, còn nhận ra ta không nhỉ?
Ngay sau đó Dịch Thư Nguyên liền lắc đầu cười cười, lúc đầu hắn ở đây chẳng qua chỉ là thiếu niên, bây giờ vật đổi sao dời, sao có thể còn nhớ được chứ.
"Ngươi đi mua mấy cái bánh bao đi, ta đến bên kia xem một chút."
"Ây ây, đại bá ngài đừng chạy lung tung nha, trong thành này ngõ hẻm sâu, dễ lạc đường đấy!"
"Không lớn không nhỏ còn dạy dỗ ta đấy hả?"
Dịch Thư Nguyên lấy khí thế của trưởng bối nói đùa một câu, không ngờ cái này còn thật sự có tác dụng, Dịch Dũng An nói "không dám rồi", chạy trốn như bay về phía Đồng Tâm Lâu.
Bên kia bảng cáo thị bên ngoài Huyện Nha dán cáo thị, Dịch Thư Nguyên vừa rồi đã nhìn thấy, lúc này cũng đi qua xem thử. Có lẽ là thời gian không đúng, người dừng chân ở bên kia không nhiều, ngoài Dịch Thư Nguyên đi đến, thì cũng chỉ có hai người.
Đợi Dịch Thư Nguyên đến bên kia bảng cáo thị, hai người vừa xem cáo thị cũng đã đi rồi, hắn liền tự mình đọc thầm chữ ở trên kia.
"Huyện ta dạo gần đây muốn biên soạn mới Nguyên Giang Huyện Chí, cần chiêu hai văn lại chấp bút, người có chữ viết ngay ngắn."
Dịch Thư Nguyên xem kỹ hết cáo thị, ở trên viết rõ yêu cầu và đãi ngộ, lạc khoản cũng có thời gian. Tính ra dán được mười ngày rồi, nhưng có vẻ người vẫn chưa chiêu đủ?
Chỉ có hai người, khó chiêu đến vậy sao?
Dịch Thư Nguyên không rõ là, Nguyên Giang Huyện cũng coi như là nơi có hơi thở văn học nồng đậm, không tính là nơi quá nghèo khó, càng bởi vì cũng đã từng xuất hiện mấy vị đại quan. Người đọc sách trong huyện rất nhiều đều lấy việc thi đậu công danh làm trách nhiệm của mình, muốn nói ra ngoài kiếm chút tiền cũng có, nhưng thà làm dịch vụ viết thư thuê thậm chí thay nhà giàu chép sách gì đó, cũng không mấy khi đáp lại cái cáo thị này.
Hỏng thì hỏng ở một chữ "lại", không chỉ là Nguyên Giang Huyện, Triều Đình Đại Dung thậm chí phong khí giữa những người đọc sách cũng là như vậy, xem thường tiểu lại.
Làm lại thì một không phải quan viên, hai không có bổng lộc của Triều Đình, chẳng qua chỉ là Huyện Nha tự chủ chi trả. Dùng lời của Dịch Thư Nguyên ở kiếp trước mà nói chính là còn không bằng công nhân thời vụ, cộng thêm chuỗi khinh thường phổ biến. Từ trước đến nay bị cho rằng không phải người có "chí khí" mà người đọc sách sẽ làm.
Càng không cần nói huyện chí ở địa phương này cuối cùng đề tên không phải là huyện lệnh thì là huyện thừa và chủ bộ, không có nửa xu quan hệ với văn lại, ngay cả một cái danh hiệu cũng không để lại.
Nhưng Dịch Thư Nguyên không biết, cha và phu tử của hắn đều không nói những cái không hài hòa này. Cho dù biết, hiện tại hắn cũng chưa chắc sẽ để ý, hắn cảm thấy công việc này có vẻ tương đối có bảo đảm, tiền công tính theo số chữ, và sao chép sách cũng không khác gì. Liền nảy sinh ý định thử một lần, chỉ là sợ cái vấn đề thân phận của mình có rắc rối hay không.
"Môi trường cổ đại chắc là không thống kê được chi tiết rõ ràng lắm đâu nhỉ?"
Tâm lý may mắn lúc này phóng đại. Dịch Thư Nguyên khát vọng tự lập để thoát khỏi hiện trạng rồi, hắn nhìn Đồng Tâm Lâu ở bên kia. Đại cháu trai đang đứng bên cạnh lồng hấp chờ một lồng bánh bao mới hấp chín, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn các món cơm của người khác trong tửu lâu.
Ừm, đi thử xem sao! Trong lòng nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên quyết định thử một chút. Bên cạnh cáo thị không có ai, hắn liền đi đến chỗ quan sai ở bên cạnh một cửa hông mà hỏi.
Huyện Nha tự nhiên không chỉ có cửa chính, đó là nơi đánh trống thăng đường. Người làm việc thật sự ra vào nhiều nhất vẫn là cửa hông, điểm này Dịch Thư Nguyên vẫn rõ.
Hai sai lại trực ở cửa hông, cũng sớm đã chú ý đến người tới rồi.
Dịch Thư Nguyên lễ nghĩa làm đủ, mỉm cười chắp tay hành lễ với hai quan sai.
"Hai vị sai gia, tại hạ muốn ứng tuyển văn lại biên tu huyện chí, không biết nên đi tìm người nào?"
Dịch Thư Nguyên tuy ăn mặc giản dị, nhưng thần thái tự nhiên khí độ bất phàm, hai quan sai không dám chậm trễ, vội đáp lễ lại sau đó nói.
"Tiên sinh đã ứng tuyển văn lại, chúng ta đương nhiên đưa ngài đi gặp chủ bộ đại nhân, chưa được thỉnh giáo đại danh của tiên sinh?"
"Ờ, tại hạ...Dịch Thư Nguyên!"
Dịch Thư Nguyên do dự một hồi sau đó vẫn dùng tên thật.
"Dịch tiên sinh bên này mời!"
Sai lại thực ra đối với dân thường là hơi có ý ngang ngược, có người thậm chí sẽ cố ý làm ra một số vẻ hung dữ để cho người ta thấy.
Nhưng người kính ta một thước ta kính người một trượng, đối mặt với Dịch Thư Nguyên, thần thái của hắn chân thành không giống giả tạo, thái độ của hai người liền vô cùng hòa nhã, hoặc thậm chí sinh ra một chút thiện cảm. Dù sao người đọc sách phổ biến coi thường loại người bọn hắn, có người bày ra vẻ cung kính ánh mắt lại lộ ra sự khinh bỉ, nếu nói về chuỗi khinh thường sai lại trong mắt người đọc sách, múa đao múa kiếm chắc chắn vẫn phải xếp sau văn lại.
Một người tiếp tục trực, một người mang theo Dịch Thư Nguyên tiến vào bên trong Huyện Nha, đi qua sân xuyên qua cổng đi một hồi, mới đến bên ngoài một gian nhà.
"Chủ bộ đại nhân, có người ứng tuyển văn lại tu soạn huyện chí."
"Đưa hắn vào đi."
"Vâng!"
Sai nhân trả lời sau đó nhìn Dịch Thư Nguyên, hướng vào trong đưa tay một cái.
"Xin mời."
Dịch Thư Nguyên chắp tay một cái, điều chỉnh tâm thái một chút, cùng với quan sai nối đuôi nhau đi vào trong. Một người đàn ông râu ngắn trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trước bàn làm việc, hắn không mặc quan bào, chỉ là một thân thường phục.
Sau khi nghe được tiếng bước chân của Dịch Thư Nguyên, chủ bộ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Dịch Thư Nguyên ánh mắt đầu tiên liền lộ ra kinh ngạc, người này dung mạo tuấn lãng, tư thái cũng có vài phần khí độ, vậy mà đến ứng tuyển văn lại?
Bất quá Dịch Thư Nguyên lại không biết ý nghĩ của người khác. Lúc này chỉ là ngoài mặt trấn định, trong lòng khẩn trương không thôi. Có phải hắn vừa mở miệng sẽ tra hộ khẩu của mình hay không? Ở Tây Hà Thôn thân phận của mình tuy khá phức tạp, nhưng chứng minh là người địa phương chắc là vấn đề không lớn đâu nhỉ? Hay là muốn khảo nghiệm học thức của ta?
"Ngươi muốn ứng tuyển văn lại?"
Nghe được câu hỏi, Dịch Thư Nguyên đang nghĩ lung tung vội vàng nghiêm sắc mặt trả lời.
"Chính là!"
Chủ bộ gật đầu đứng lên, từ trên bàn lấy một tờ giấy đẩy đến phía bên kia bàn, lại từ trên giá bút lấy một cây bút lông sói đang treo đưa cho Dịch Thư Nguyên.
"Viết mấy chữ cho bản quan xem thử."
Viết chữ không thành vấn đề, Dịch Thư Nguyên thở phào nhẹ nhõm nhận lấy bút. Một tay kéo tay áo, tay phải nhấc bút chấm chút mực ở nghiên mực. Đang muốn hạ bút lại do dự một chút.
Văn lại có tính là công chức hay không? Người ứng tuyển hẳn là rất nhiều chứ? Ta tùy tiện viết ngay ngắn một chút nhất định là bị loại thôi!
Nghĩ như vậy, trong đầu Dịch Thư Nguyên như có một tia linh quang lóe lên, hình ảnh sạp tranh chữ trước đây từng cái hiện ra. Trong đó chân ý ta có thể lĩnh ngộ được một hai chăng? Quỹ đạo của chữ nghĩa kia trong lòng ngày càng khắc sâu, dường như thật sự hạ bút sẽ thành.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Dịch Thư Nguyên hạ bút, chấm mực đầy đặn hành văn trôi chảy. Chữ viết không cẩu thả cũng không quá nghiêm chỉnh nhưng lại toát ra vài phần không linh tự tại, chính là đem chỗ gượng gạo ở cách mô phỏng trong tập chữ mẫu trước kia xóa bỏ, lại không quá tùy tiện.
Trong lúc Dịch Thư Nguyên tinh thần độ tập trung cao độ, chữ viết ra mượn ý Yến Thấm lại hoàn toàn khác biệt, là vì đắc ý mà vong hình!
Một bài "tảo hà" rơi xuống, công lực chữ nghĩa trên giấy là đỉnh cao hiện tại của Dịch Thư Nguyên hai đời làm người, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ ta mẹ nó thật sự là thiên tài sao?
Vốn chỉ là khảo nghiệm công phu chữ nghĩa, nhưng theo từng nét bút của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, ngay cả sai lại có chút tinh mắt ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, còn miệng của chủ bộ kia thì đã hơi há to ra rồi.
Đăng bởi | jetaudio |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 17 |