Đối Phương Là Ai (2)
Một đám người vội vàng dùng thân thể che chắn gió lạnh, càng có người cuống cuồng thêm củi.
"Đừng thêm củi nữa!"
"Đừng để tất cả mọi người đều lo trông lửa, chú ý xung quanh!"
Tay chân luống cuống cộng thêm khí lạnh xâm nhập, đống lửa suýt nữa đã trực tiếp tắt ngóm, may mà vẫn giữ được ngọn lửa. Một nửa số người giữ lửa, một nửa số người thì dồn sự chú ý về phía bên ngoài.
"Đại ca, đó vẫn là tuyết mãng bình thường sao?"
Có người run cầm cập hỏi, tuy chỉ là thoáng nhìn, nhưng kích thước của con tuyết mãng đó tuyệt đối không bình thường.
Người cầm đầu nắm chặt chuôi đao, lòng bàn tay và thịt ma sát phát ra tiếng động nhỏ, đồng thời cũng cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Kế hoạch trước đó là trong thời gian nó hoạt động nhử tuyết mãng nuốt người. Rắn nuốt người thì chạy cũng không nhanh, hung cũng không hung được. Chỉ cần ra tay nhanh, sẽ có thể dễ dàng chế ngự tuyết mãng, nhưng không ai nghĩ tới con rắn này lại lớn đến mức này, tốc độ càng kinh người.
"Con súc sinh đó, e là muốn thành tinh rồi."
Cảm giác sợ hãi lúc này trong lòng mỗi người không ngừng sinh sôi phóng đại. Tuyết mãng dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một con dị xà, là súc sinh. Nhưng nếu thật sự thành tinh, đó chính là yêu quái trong truyền thuyết, khiến người ta từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi!
Dịch Thư Nguyên cũng siết chặt nắm đấm.
Thành tinh? Yêu quái? Trong lòng Dịch Thư Nguyên sợ hãi xen lẫn cấp bách, hắn không muốn chết! Đám ác nhân sớm muộn gì cũng giết chết hắn, con quái vật bên ngoài kia cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ta nên làm gì bây giờ?
Lúc này, Dịch Thư Nguyên gần như là theo trực giác nhìn về phía A Cẩu cũng đang kinh hồn bạt vía bên cạnh. Nếu trong đám người này thật sự có ai có thể dựa vào một chút và đáng để cứu giúp, thì nhất định là người này!
Giờ khắc này, dưới sự uy hiếp của sinh tử tồn vong, Dịch Thư Nguyên cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, đại não đang vận chuyển gấp gáp!
"Kẽo cà kẽo kẹt. Kẽo cà kẽo kẹt."
Trên mái nhà truyền đến tiếng rên rỉ gỗ không chịu nổi sức nặng. Trong nhà tất cả mọi người liền nín thở ngưng thần.
Dịch Thư Nguyên lập tức ngẩng đầu, sau đó nhíu mày nhìn xung quanh, càng chú ý tới đống lửa vì thiếu sự trông coi mà liên tục lay động trong luồng gió lạnh.
Lúc này có người hạ thấp giọng nói.
"Ở trên mái nhà."
Người cầm đầu nhìn sang trái sang phải, nhỏ giọng nói.
"Nếu nó đã thành tinh rồi, cứ như vậy không phải là biện pháp, nhất định phải..."
Trong khi người này nói chuyện, cơ bắp trên người Dịch Thư Nguyên đã căng chặt.
Người đại ca kia còn chưa nói xong, đống lửa vốn đã lay lắt đột nhiên tắt ngấm vào khoảnh khắc này. Trong nháy mắt, trong nhà rơi vào một mảnh tối đen.
"Chia nhau chạy trốn, ra khỏi núi sẽ sống được!"
Thủ Lĩnh hét lớn, một đám người trong khoảnh khắc tản ra nhiều hướng. Thân pháp mang theo cuồng phong cuốn tro tàn và đốm lửa, tốc độ nhanh vượt quá tưởng tượng của Dịch Thư Nguyên.
"Rầm!" "Rầm!" "Rầm!"
Có người phá ván cửa mà chạy, có người đánh vỡ cửa sổ gỗ bay ra ngoài.
A Cẩu giờ khắc này cũng có động tác, y chỉ trong lòng do dự một thoáng, phản ứng của thân thể thì nhanh hơn cả suy nghĩ. Hai tay nắm lấy vạt áo của Dịch Thư Nguyên muốn vứt hắn lên lưng.
Chỉ là tên ngốc ngày thường này lúc này sức lực lại lớn đến kinh người. A Cẩu nắm người còn chưa kịp nhấc lên, không kịp phòng bị lại bị người trước mắt kéo một cái ấn một cái, ấn nằm úp xuống đất. Đồng thời một bàn tay bẩn thỉu đã che lên miệng mũi mình.
Cũng chính trong khoảnh khắc này bên tai truyền đến tiếng thì thầm rõ ràng và trầm ổn của Dịch Thư Nguyên lúc này.
"Suỵt, đừng động, nó đuổi theo rồi!"
A Cẩu trong lòng kinh hãi, dập tắt ý nghĩ phản kháng. Ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng tên ngốc kia. Trong bóng tối không nhìn rõ hình dáng, nhưng có thể cảm giác được hơi thở trầm ổn của đối phương.
Người này, căn bản không hề ngốc!
Bên ngoài từ xa truyền đến một trận âm thanh. Càng có tiếng cây cối đổ sập, đá núi sụt lún, sau đó âm thanh cũng càng lúc càng đi xa.
Tim của Dịch Thư Nguyên đập rất nhanh, cơ hội chỉ có một lần, loại hành động phản trực giác khi này đã đặt cược đúng!
Nhưng đang khi Dịch Thư Nguyên mừng thầm thì hắn đột nhiên nhìn về một phía. Bên cạnh đống lửa đã tắt kia vậy mà còn có một người nằm sấp. Đối phương rõ ràng cũng chú ý đến Dịch Thư Nguyên và A Cẩu ở góc tường. Dưới ánh sáng của tàn lửa, khuôn mặt đang hướng về phía bên này.
Đợi ước chừng vài nhịp thở, người bên cạnh đống lửa hình như là muốn nhảy lên bỏ chạy, nhưng thấy hai người kia bất động trong bóng tối góc tường, y liền từ từ buông tay xuống.
Lúc này mắt của mấy người dần thích nghi với bóng tối, nhờ vào tàn lửa còn sót lại cũng đủ để miễn cưỡng nhìn thấy. Bộ dạng của hai bên cũng hiện ra trước mắt.
Người đại ca kia? Dịch Thư Nguyên trong lòng kinh hãi, sau đó lập tức phản ứng lại, quả là người âm độc!
Người đối diện lúc này nheo mắt, A Cẩu và tên ngốc kia?
PS: Ấp ủ một thời gian, sách mới tiên hiệp rốt cuộc cũng ra mắt mọi người, sách này đã ký hợp đồng, cũng mong mọi người ủng hộ nhiều hơn để nhiều người có thể thấy nó.
Đăng bởi | jetaudio |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 37 |