Thiên Tượng Biến Đổi
Chương 49. Thiên Tượng Biến Đổi
Tổ lão gia tử vốn là một vị túc lão trong Đạo môn, một trong hai mươi tư vị tế tửu, tinh thông thiên văn, lại là bậc đại sư về thuật số. Lão am hiểu nhất là thôi diễn, cho rằng mọi chuyện trên thế gian này đều đã được phản ánh trên bầu trời đầy sao, chỉ cần loại bỏ những thứ phi lý, là có thể tiến gần đến sự thật.
Việt Thiên Phong gọi thêm vài tiếng, Tổ lão gia tử mới chịu ngẩng đầu lên. Việt Thiên Phong bèn hỏi:
"Tổ lão tiên sinh, muốn lập tức khởi hành sao?"
Lão giả ngồi trên núi đá, ôn tồn đáp:
"Chờ bằng hữu của ta hồi âm."
"Làm phiền Việt tướng quân, cùng bổn tọa đợi thêm mấy ngày nữa."
Việt Thiên Phong gật đầu tỏ ý đã rõ.
Trước khi khởi hành, lão giả đã gửi thư cho các bằng hữu của mình. Trong số đó có đại nho Vương Thông, con trai thứ bảy Mặc gia đang vân du liệt quốc, còn có Ti Mệnh - vị Âm Dương gia cao tuổi nhất.
Ngoại trừ vị kia của Pháp gia, tất cả đều đã hồi âm.
Văn nhân cũng có chí khí, sau khi hay tin Nhạc soái bị oan, những lão nhân tóc bạc này lại một lần nữa đứng lên, mong muốn cứu lấy vận mệnh quốc gia.
Lão giả cùng các bằng hữu đã hẹn cùng đến Giang Châu, Trần quốc. Nhưng trước đó, lão giả nhờ Việt Thiên Phong dùng thủ đoạn đặc biệt của mình truyền tin, đổi địa điểm sang Quan Dực thành. Lão giả nói: "Cũng là chút tư tâm của ta... Ban đầu là vì cứu Nhạc soái, đại thế như vậy, cũng muốn nhân cơ hội giới thiệu cho bọn họ người thừa kế mà ta sắp tìm được."
Việt Thiên Phong nghĩ đến một tổ chức trong truyền thuyết, b liền hỏi:
"Là Thiên Xu học hội ở Đông Lục chăng?"
Lão giả lắc đầu:
"Nơi đó quá mức hà khắc."
"Ta chỉ là muốn lưu cho hắn một con đường sống."
"Chuyện chúng ta làm, chắc chắn sẽ khiến triều đình nổi giận. Lão già ta thì không sao, nhưng nếu tìm được đồ đệ, hậu quả này chắc chắn sẽ liên lụy đến hắn. Suốt thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ có một cách, có thể bảo toàn tính mạng cho hắn."
"Muốn có được danh vọng to lớn, phải hành sự cẩn trọng."
Việt Thiên Phong lẩm bẩm:
"Danh vọng to lớn, hành sự cẩn trọng."
"Giết người lúc này, vô ích lại chuốc lấy đại họa, quả thực chỉ có cách này mới bảo vệ được tính mạng cho hắn."
Lão giả cúi đầu suy tính, bình tĩnh nói:
"Ta muốn đưa Quan Dực thành một phen đại danh vọng."
"Như mưa to trút xuống, tưới khắp muôn nơi. Hắn có thể tiếp nhận được bao nhiêu, còn phải xem tạo hóa của bản thân."
Việt Thiên Phong hiểu rõ, lão giả muốn tạo nên đại danh vọng, cũng là vì cứu Nhạc soái.
Trần quốc trọng văn, Ứng triều trọng võ, ở những quốc gia khác nhau, kế sách cũng phải khác nhau.
Cách này, chỉ có ở Trần quốc mới phát huy tác dụng lớn nhất.
Việt Thiên Phong nhìn về phía Quan Dực thành, âm tahafm quyết tâm phải đưa lão giả này vào trong đó. Kẻ trấn giữ thành hiện nay đã được thay bằng Lỗ Hữu Tiên - danh tướng của Trần quốc. Mà người mạnh nhất trong thành, hẳn là lão già họ Tiết kia. Tuy hai bên cách xa trăm dặm, tuy hắn chỉ có một mình, nhưng cục diện trước mắt chẳng khác nào hai quân đối chọi.
"Bằng hữu của ngài khi nào có thể đến?"
"Nhanh thì bốn năm ngày, chậm thì nửa tháng."
"Tốt lắm, đến lúc đó, ta sẽ bắt một số tội phạm truy nã, để bọn chúng chạy về phía Quan Dực thành, thu hút sự chú ý của lính và quân phòng thủ. Ta sẽ trực tiếp đi khiêu chiến Lỗ Hữu Tiên và lão già nhà họ Tiết kia, giương đông kích tây, khi đó ngài có thể ung dung vào thành. Ngài cứ đi dưới ánh sáng, bọn chúng nào dám động đến ngài."
Lão giả hỏi:
"Sẽ không làm bị thương đến dân lành chứ?"
Việt Thiên Phong đáp:
"Ta tự nhiên có cách khống chế đám tội phạm kia."
"Bọn chúng đều là kẻ tham sống sợ chết."
"Chín phần chết một phần sống, so với chết ngay lập tức."
"Chúng tự biết nên lựa chọn thế nào."
"Còn Tiết Đạo Dũng của Tiết gia, hắn có nhãn lực, cũng có gan làm giàu, nhưng chung quy chỉ là một tên thương nhân. Thương nhân coi trọng lợi ích, sẽ không liều mạng với ta."
Lão giả gật đầu, vẽ xong nét bút cuối cùng, hoàn thành bức đồ án phức tạp tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Sau đó lão giả bắt đầu suy tính, nhưng dần dần, hàng lông mày bạc trắng của lão hơi nhíu lại. Việt Thiên Phong liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lão giả vuốt râu, nói:
"Ta cũng không rõ, có lẽ là ta đã tính sai."
"Là sao?"
"Hôm nay ta dùng Cát Viên thuật để suy tính xem có tìm được đồ đệ hay không, nhưng kết quả lại có chút kỳ quái. Trên bầu trời đầy sao, hiện giờ là tháng ba mùa xuân, nhưng ta tính toán đến cuối cùng, trường không tịch mịch, sừng rồng của Long tinh tú xuất hiện trên bầu trời phía Nam, nhật nguyệt luân chuyển qua lại giữa hai sừng rồng. Mà Hổ tinh tú vẫn xuất hiện ở phía Tây, hai bên cùng tỏa sáng."
"Phương Nam thuộc hỏa, Long du hành ở đó, là đại hung."
"Nếu không phải ta tính sai, thì chính là người hữu duyên kia của ta, thân mang Long Hổ pháp tướng, hành tẩu trên con đường binh đao."
"Hơn nữa, còn là Hỏa Long và Bạch Hổ."
"Hỏa Long, Bạch Hổ?"
Lão giả bất giác cười lớn, chỉ vào Cát Viên thuật và vạn tượng được ghi chú bên trong, vỗ tay ngâm nga:
"Vạn tượng hợp thành đấu củng, che trời xanh, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng kết thành nhân duyên."
"Tu luyện thành công ba nghìn năm."
"Thuần phục Xích Long, hàng phục Bạch Hổ, Lục Địa Thông Tiên!"
Đăng bởi | bloodtype |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 242 |