Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Thiên Trảm 2

Phiên bản Dịch · 1156 chữ

Khương Nguyệt Thanh đang ôm thiếu nữ hôn mê và Tư Như Nguyệt mở to hai mắt, đứng ngẩn ngơ.

"Giết... Giết..." Tư Như Nguyệt ngồi bịch xuống đất, thở dốc.

Bất giác, sau lưng nàng toàn là mồ hôi lạnh.

"Phụt..."

Mà ngay lúc này, rốt cuộc Cố Trường Thanh không thể kiên trì được nữa, phun ra một ngụm máu, khuỵu gối quỳ xuống đất, mặt mày trắng nhợt.

Phần da bụng lộ ra ngoài do quần áo bị rách cùng với phần da giữa cổ hắn lập tức xuất hiện từng đạo huyết văn, từng đạo huyết văn kia làm cho Cố Trường Thanh trông đáng sợ như một món đồ sứ đầy vết nứt sắp vỡ nát.

"Tỷ phu!"

Khương Nguyệt Thanh vội vàng đặt thiếu nữ hôn mê trong ngực xuống rồi chạy đến bên người Cố Trường Thanh, ôm Cố Trường Thanh vào lòng, lập tức kiểm tra thân thể cho hắn.

Vừa kiểm tra, Khương Nguyệt Thanh lập tức nhăn mặt.

Linh khí trong cơ thể Cố Trường Thanh gần như cạn kiệt, kinh mạch rất yếu, nhục thân giống như chạm vào là nát.

"Tỷ phu, huynh đừng dọa ta."

Khương Nguyệt Thanh vội vàng lấy mấy viên đan dược ra, nhét vào miệng Cố Trường Thanh, rồi lại lấy chút dược dịch, nhỏ vào miệng vết thương của Cố Trường Thanh.

"Yên tâm, không chết được..."

Cố Trường Thanh thều thào nói:

"Mẹ kiếp, cảnh giới quá thấp, thi triển Huyền Thiên Trảm này ra... Đúng là thương địch một vạn hại mình tám trăm."

"Sau này không được làm vậy nữa!" Khương Nguyệt Thanh khóc như mưa nói.

Tư Như Nguyệt cũng tập tễnh bước đến, chua xót nói:

"Cái tên này, đã bảo ngươi dẫn Khương Nguyệt Thanh chạy đi... Lại cứ thích thể hiện..."

Cố Trường Thanh cười khổ nói:

"Ta cũng đâu muốn, nhưng ngươi nói nghĩa khí như thế, sao ta có thể bỏ ngươi lại chứ? Dù sao bây giờ chúng ta cũng là đồng bạn!"

Nói xong, trong lòng Cố Trường Thanh lại mắng: Chó ngốc!

Nhưng đúng là lúc trước Tư Như Nguyệt đã nói, nếu gặp phải nguy hiểm không thể chống lại, phải tự chạy trốn, nàng sẽ không quan tâm đến Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh, nhưng đệ tử đến từ Vạn Ma cốc này lại không làm như vậy, sao Cố Trường Thanh có thể bỏ nàng lại chỗ này mà chạy chứ?

Đồng bạn!

Nghe được cái từ này, đồng tử Tư Như Nguyệt hơi lóe lên, lại nói:

"Được, rời khỏi chỗ này trước rồi nói sau, nhỡ may lại có người nào khác chạy tới, chúng ta thật sự sẽ chết đấy!"

Tư Như Nguyệt vừa dứt lời, cuối đường đá có tiếng bước chân sàn sạt vang lên, sau đó một nhóm mười mấy người xuất hiện ở cửa vào.

Quần áo trang sức trên người họ đều khác nhau, nhưng mỗi người đều có tiêu chí Vạn Ma cốc.

Một vị thanh niên có vẻ là thủ lĩnh khoảng hai mươi tuổi, người hơi gầy, diện mạo lạnh lùng.

Ánh mắt mười mấy người nhìn về phía Tư Như Nguyệt, Cố Trường Thanh, sau đó lại nhìn sang thi thể của đám Du Văn Sơn, thừ người ra.

"Du Văn Sơn... Chết rồi..."

"Tên này... Bảo chúng ta đến đây, sao lại chết rồi?"

"Tư Như Nguyệt, vậy mà Tư Như Nguyệt ở chỗ này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mười mấy người lập tức bàn tán xôn xao.

Thanh niên cầm đầu bước tới, nhìn Tư Như Nguyệt quát:

"Tư Như Nguyệt, ngươi giết đám người Du Văn Sơn?"

Cố Trường Thanh nhìn mười mấy người kia, trong lòng khổ không thể tả.

Tư Như Nguyệt này, miệng thối thật!

Tư Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn thanh niên kia, khẽ nói:

"Thẩm Hạo Hiên, ngươi cảm thấy ta có thể giết chết Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong như Du Văn Sơn sao?"

Thanh niên tên Thẩm Hạo Hiên nhíu mày, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Tư Như Nguyệt chỉ vào thiếu nữ hôn mê trên mặt đất, nghiêm mặt nói:

"Nữ tử này tên là Khương Nguyệt Thanh, là đệ tử thân truyền của tông chủ Thanh Liên tông Nguyên Hồng Liên, Du Văn Sơn muốn bắt nữ tử này, kết quả là bị tông chủ Nguyên Hồng Liên giết chết!"

Nghe Tư Như Nguyệt nghiêm túc nói vớ nói vẩn, Cố Trường Thanh bội phục sát đất.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể treo đầu dê bán thịt chó, xem có thể gạt được mười mấy vị đệ tử Vạn Ma cốc này hay không.

"Ngươi dọa ta?"

Thẩm Hạo Hiên cười khẩy:

"Nguyên Hồng Liên đâu?"

"Dưới dung nham!"

Tư Như Nguyệt nghiêm nghị nói:

"Đi ngắt một loại linh dược cho đệ tử của nàng, nếu ngươi không tin thì ra tay với chúng ta thử xem!"

Thẩm Hạo Hiên nhìn hiện trường thê thảm đẫm máu trên đường đá, lại nhìn về phía Tư Như Nguyệt, cười nhạo nói:

"Lừa ta? Nguyên Hồng Liên là nhân vật cự đầu trên Nguyên Phủ cảnh, nếu thật sự ở đây, một bàn tay là có thể đập chết đám người Du Văn Sơn, làm gì có chuyện nhếch nhác thế này?"

"Không tin thì ngươi cứ ra tay với chúng ta thử xem." Tư Như Nguyệt cố tỏ ra bình tĩnh nói.

"Đừng nói dối!"

Trong lúc Thẩm Hạo Hiên nói chuyện, khẽ cười lạnh, vung tay lên hạ lệnh:

"Giết bọn họ!"

Mười mấy người nghe vậy, lập tức xông ra.

Tư Như Nguyệt, Cố Trường Thanh, Khương Nguyệt Thanh thấy đám người Thẩm Hạo Hiên không bị dọa, biết lần này khó thoát chết, nhưng chuyện quỳ xuống đất xin tha không phải việc ba người có thể làm được, ba người lập tức bày ra tư thế sẵn sàng liều chết chiến một trận.

Ngay khi cuộc chiến sắp nổ ra, dung nham ở hai bên đường đá đột nhiên cuộn trào dữ dội, ngay sau đó có một cơn gió lướt qua, hơn mười người đang lao về phía ba người Cố Trường Thanh đều đờ đẫn như rối gỗ, đứng yên không nhúc nhích.

Sau đó.

Đùng đùng đùng...

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, mười mấy tên đệ tử Vạn Ma cốc bao gồm cả Thẩm Hạo Hiên lần lượt bạo thể, hóa thành huyết vụ, biến mất không còn tăm hơi.

Mọi chuyện diễn ra như mộng ảo trước mặt làm ba người ngơ ngác đứng đó, mắt trợn tròn.

Tiếng bước chân cộc cộc cộc vang lên, một lão giả mặc trường bào màu đen, ung dung đứng ở phía sau ba người từ lúc nào.

Ba người Cố Trường Thanh dè dặt quay người lại, nhìn lão giả mặc hắc bào...

Bạn đang đọc Thái Cổ Đệ Nhất Thần (DỊCH) của Oa Ngưu Cuồng Bôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Crips
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.